.
Ở công viên trung tâm bên cạnh khu biệt thự, Bạch tiên sinh tựa vào thân cây, chậm rãi nhả làn khói thuốc.
“Ông đúng là…” Trịnh Hòa đứng phía sau, nhìn rõ từ đầu chí cuối, chống eo đi tới, “Bác sĩ dặn trong khoảng thời gian này ông phải kiêng thuốc lá, kiêng rượu, sao ông không có chút tự giác nào thế.”
Bạch tiên sinh không để ý tới Trịnh Hòa đang lải nhải, liếc mắt nhìn cậu, ném xì gà vào hộp.
Thực ra, Trịnh Hòa cực kỳ ghét xì gà. Chắc tại xem phim nhiều quá nên cậu luôn thấy nó đại diện cho mấy người giàu xổi, không hợp với sự nhã nhặn của Bạch tiên sinh.
Bạch tiên sinh hỏi: “Em để tôi đợi ở đây hơn nửa giờ, đang bận gì thế?”
“He he,” Trịnh Hòa cười gian, cậu bước lên gò đất cao cao bên cạnh, xoay người lại kéo Bạch tiên sinh, chỉ vào phía đối diện, “Sinh nhật vui vẻ!”
Dụng cụ nướng đã chuẩn bị đầy đủ, ở giữa là một bàn ăn trải khăn trắng, Trịnh Hòa dùng đĩa để cánh gà xếp thành hình trái tim, nhìn… khá buồn cười.
Bạch tiên sinh thừa nhận, trong nháy mắt vừa rồi, ông đã cảm động.
Trịnh Hòa gãi đầu, gương mặt cậu đỏ bừng vì thẹn thùng: “Lúc ông đưa chung cư cho em, em đã để ý việc này, hỏi Kiệt tử, anh ấy nói hôm nay mới là sinh nhật của ông… khụ.” Cậu đẩy đẩy Bạch tiên sinh, “Qua xem đi, quà em để trên bàn đó.”
Bạch tiên sinh đi tới, nhìn Kiệt tử cười mà như không cười, Kiệt tử nhìn ông, trong lòng bồn chồn, may mà ông không làm gì nữa.
Trên bàn để một chiếc hộp hình vuông, Bạch tiên sinh cầm lên, hộp rất nhẹ, lay lay, bên trong phát ra tiếng lộc cộc, ông vừa định mở ra, Trịnh Hòa vội nói: “Về nhà rồi xem!”
Đám Kiệt tử thở dài, Trịnh Hòa trừng qua: “Tò mò!”
“Hey,” Kiệt tử hô, “Thằng đàn ông nào chẳng tò mò nha!”
DY cười khục khặc hai tiếng phối hợp theo.
Tiếc là, dưới ánh nhìn chăm chú của Bạch tiên sinh, trừ họ ra, những vệ sĩ khác đểu giữ vẻ mặt nghiêm túc, tỏ vẻ không quan tâm.
DY cười xong, cũng nghiêm mặt lại, dùng hành động để chứng minh mình là vệ sĩ chuyên nghiệp, đáng tin tưởng.
Kiệt tử buông tay: “Được rồi, được rồi, đùa thôi mà, chuyện gia đình hai người cứ về nhà nói, chúng tôi chưa thấy gì cả.”
Bạch tiên sinh rất khoan hồng độ lượng, chỉ trừ của hắn nửa tháng lương. Ông cầm cánh gà trên bàn ăn thử, nhưng không ngờ mùi vị rất tệ.
“Ngon không?” Ánh mắt Trịnh Hòa đầy trông đợi.
“Ừm,” Bạch tiên sinh ngừng một lát để tìm từ, “Bảo bối, tôi nghĩ em không có năng khiếu trong việc nướng.”
“Vậy sao…” Trịnh Hòa ủ dột. Đúng lúc Bạch tiên sinh hối hận, muốn rút lại lời vừa nói, an ủi cậu thì Trịnh Hòa đã vui vẻ trở lại, “Vậy nên hôm nay chúng ta chỉ cần mang bụng tới thôi, việc nướng cứ giao cho họ.”
Bên cạnh, Trần Minh đang nướng lại cánh gà.
.
Trịnh Hòa thuộc trường phái lạc quan, đó là điều không thể hoài nghi, cậu rất biết cách tìm kiếm niềm vui từ cuộc sống, dù cho việc đó chẳng có chỗ nào buồn cười cả.
Ví dụ như, một bữa tiệc nướng thất bại.
Beefsteak còn chưa được tẩm ướp xong, thịt trên vỉ vẫn đỏ, bỗng dưng mưa tầm tả khiến mọi người không kịp trở tay.
Kiệt tử vội bung dù, đưa Bạch tiên sinh vào xe tránh mưa, Trần Minh, DY và những người khác thì thu dọn dụng cụ nướng, đến trú dưới mái hiên.
Bạch tiên sinh lau nước mưa trên mặt, sắc mặt sầm sì giống màu trời lúc này, ông gõ cửa kính, Kiệt tử cúi người: “Ngài chờ một lát, sẽ nướng tiếp nhanh thôi.”
Bạch tiên sinh lại nói: “Thôi, bảo họ dọn đồ đi, chúng ta về.”
“Vì sao?” Kiệt tử thấy khó hiểu, hắn cảm thấy ông chủ rất thích món quà này của Trịnh Hòa.
“Nướng dưới mái hiên, các cậu không sợ bị khói sặc chết à?” Bạch tiên sinh hừ lạnh, không nhiều lời nữa.
Trịnh Hòa nhìn di động, nói nhỏ: “Thực xin lỗi…”
Vẻ mặt ông dịu đi, Bạch tiên sinh cầm tay Trịnh Hòa, đan chặt mười ngón vào nhau: “Không, em có sai gì đâu.”
Trịnh Hòa có chút xấu hổ: “Thực ra em đã xem dự báo thời tiết rồi, họ nói hôm nay sẽ mưa, nhưng ông biết đấy, dự báo thời tiết có đáng tin đâu, thế nên em… hơ hơ.”
Bạch tiên sinh có dấu hiệu tăng huyết áp đột ngột.
Trịnh Hòa lắc lắc di động, nói rất sung sướng: “Em đúng là không nhớ lầm mà, đây là mưa rào có sấm chớp, tẹo nữa tạnh, chúng ta nướng tiếp nhé!”
“Tùy em.” Bạch tiên sinh mệt mỏi nhắm mắt lại.
.
Cuộc hôn nhân trước đây của Bạch tiên sinh là hôn nhân gia tộc, hai người biết nhau từ nhỏ, đến tận lúc ly hôn vẫn chưa có tí tình yêu nào nảy sinh. Vậy nên, đám cưới của hai người rất có lệ, chính vì thế nên nhiều năm sau, khi Bạch tiên sinh thực lòng muốn tổ chức một đám cưới hoành tráng cùng Trịnh Hòa thì… quên mất một công đoạn cực kỳ quan trọng…
Đính hôn.
“Bảo bối, em mở cửa ra đi, được không?” Bạch tiên sinh đứng ngoài cửa dịu dàng nói, ghé tai lên ván cửa không thấy động tĩnh gì mới bắt đầu gõ.
Trịnh Hòa cắn môi: “Ông đừng gõ, gõ em cũng không mở.”
Thấy Trịnh Hòa rốt cuộc chịu để ý đến mình, ông vội vàng nói: “Tôi sai rồi, bảo bối, em mở cửa đi, tôi có thể giải thích mà, tôi quả thực không cố ý.”
Vốn Trịnh Hòa cũng không định cãi nhau với Bạch tiên sinh, nhưng vẫn ngó lơ ông một hồi, để ông biết tầm quan trọng của mình. Không ngờ, Bạch tiên sinh có thể kiên nhẫn gõ cửa suốt hơn nửa tiếng, nỗi chạnh lòng cũng dần tiêu tan theo giọng nói dịu dàng của ông. Nghe Bạch tiên sinh nói vậy, Trịnh Hòa he hé cánh cửa ra nhìn ông qua khe cửa: “Ông định giải thích gì?”
Bạch tiên sinh đáp: “Em mở cửa rộng hơn một chút, tôi cho em xem cái này em khắc biết.”
Trịnh Hòa nửa tin nửa ngờ, cái gì có thể giải thích vụ đính hôn này chứ? Nhưng cậu vẫn mở cửa ra: “Ông muốn cho em xem cái gì… A!”
Bạch tiên sinh thừa dịp Trịnh Hòa mở liền đẩy cửa ra, tay kia khóa tay cậu lại, ôm vào lòng!
Trịnh Hòa hoảng sợ: “Làm gì thế?!”
Bạch tiên sinh cười, ôm Trịnh Hòa lên, đặt chân cậu lên trên bàn chân mình, ôm trọn vào lòng: “Bảo bối, đừng giận, nhé?”
Trịnh Hòa liếc xéo ông, giãy dụa một chút: “Buông em ra!”
“A,” Bạch tiên sinh càng ôm chặt lấy cậu, “Giờ có thể nói cho tôi biết, sao đột nhiên em lại giận không?”
“Ông không biết à?” Trịnh Hòa nghiêng mặt nhìn ông.
“Chuyện này… tôi đáng lẽ phải biết sao?” Bạch tiên sinh suy tư, sau mới như bừng tỉnh, “Hay là tối qua tôi dùng sức mạnh quá?”
Trịnh Hòa lắng nghe rất nghiêm túc, nghe xong, lỗ tai cậu đỏ ửng, đạp ông một cước, xuống lầu xem TV.
.
Còn hơn một tháng nữa là hai người đã quen nhau hai năm. Trịnh Hòa quyết định ngày cưới vào lúc đó cũng là để kỉ niệm, cậu đã lên kế hoạch hết rồi, đương nhiên không có thời gian chuẩn bị lễ đính hôn nữa, vậy nên đành bỏ qua vụ này.
Thực ra Trịnh Hòa cũng không thất vọng nhiều lắm, trong lòng cậu, có thể danh chính ngôn thuận ở bên Bạch tiên sinh đã là mộng đẹp trước đây chưa từng ngờ tới, không trọn vẹn một chút có là gì. Khi cậu biết Bạch tiên sinh và vợ trước có tiệc đính hôn thì mới cảm thấy trong lòng chua chua, bao sung sướng cũng chìm đi hơn nửa.
Bạch tiên sinh không nghĩ tới lý do ‘vợ trước’, ông quyết định kết hôn là để Trịnh Hòa có một danh phận, vô ý làm sai việc này, thấy Trịnh Hòa giận, vừa đau lòng vừa không biết làm sao, liền bỏ hết công việc hôm nay, ở nhà xem phim thần tượng với Trịnh Hòa.
Hai tập phim liên tiếp đã chiếu xong, Trịnh Hòa tắt TV, đột nhiên thấy Bạch tiên sinh tựa vào sofa ngủ bên mình, định nhịn, nhưng cuối cùng không nhịn nổi, lay lay ông: “Sao ông còn ở nhà?”
Bạch tiên sinh mở mắt, nhẹ nhàng nhìn cậu, hỏi ngược lại: “Em không thích tôi ở cùng em sao?”
“Sao phải ở cùng em chứ?” Tâm trí Trịnh Hòa vẫn chìm trong bộ phim vừa xem, quên luôn vụ làm mình làm mẩy sáng nay của hai người. Cậu tưởng hôm nay Bạch tiên sinh nghỉ, trong lòng mừng thầm, lại thấy sắp giữa trưa rồi, “Ông muốn ăn gì ? Em làm.”
Bạch tiên sinh thấy Trịnh Hòa đã đáp lại mình, nào dám yêu cầu gì, nói: “Em nấu gì cũng hợp khẩu vị tôi.”
“Cám ơn.” Trịnh Hòa cười, hôn nhẹ lên môi Bạch tiên sinh.
Bạch tiên sinh vuốt ve cánh môi, không hiểu: “Bảo bối em…” không giận tôi? Nửa câu sau còn chưa kịp nói ra, Trịnh Hòa đã hỏi: “Sao thế?”
“Không…” Bạch tiên sinh xắn tay áo, “Để tôi giúp em.”
“Thôi, ông vào lại thêm phiền, em làm một lát là xong, ông rửa tay đợi cơm ăn đi.” Trịnh Hòa chê.
Thực ra, đối với những chuyện không muốn nhớ, não Trịnh Hòa đã tiến hóa tới cảnh giới của cá vàng, s là quên.
.
Từ ngày hủy hợp đồng với công ty, Trịnh Hòa được nuôi thả trong nhà, khoảng thời gian duy nhất được đón ánh mặt trời là lúc đi tưới nước cho thảm cỏ trong sân. Có lần trời đẹp, Trịnh Hòa buồn ngủ liền tìm chỗ sạch sẽ ngả lưng, chưa kịp nhắm mắt thì điện thoại đã đổ chuông.
Trịnh Hòa nghĩ, mình cũng chẳng có việc gì gấp, hơn nữa buồn ngủ quá liền mặc kệ luôn, nhắm mắt không động cựa, để lát ngủ dậy gọi lại cũng được. Không biết qua bao lâu, cậu mơ mơ màng màng nghe tiếng ô tô, nghiêng đầu nhìn xe của Bạch tiên sinh và đám vệ sĩ đi qua cánh cổng sắt.
Cậu còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, Bạch tiên sinh đã tới ngay bên cạnh. Trịnh Hòa định mỉm cười với ông, nhưng vừa mở miệng liền ngáp dài một cái.
Bạch tiên sinh nắm lấy bả vai Trịnh Hòa, nhìn cậu cẩn thận một hồi, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, Trịnh Hòa mới biết, Bạch tiên sinh thấy cậu nằm trên mặt cỏ, sợ có chuyện không may, vừa lúc đang ở cạnh đó nên lao tới.
Trịnh Hòa cảm động, nhưng càng nghĩ càng thấy có gì là lạ, Bạch tiên sinh không ở nhà, sao lại biết cậu nằm trên cỏ chứ? Cậu không ngốc, lúc quét dọn liền chú ý quan sát cẩn thận, chỉ trong mấy ngày liền tìm thấy – cái camera. Trịnh Hòa không giận vì bị Bạch tiên sinh theo dõi, chỉ buồn cười. Bạch tiên sinh cứ như trẻ con, thích gì cứ phải giữ chặt lấy, sợ lúc lơ là sẽ đánh rơi mất.
Thôi, kệ ông ấy đi.
Trịnh Hòa không động tới camera đó, để y sì như cũ, thỉnh thoảng nổi hứng, còn làm mặt quỷ trước mấy cái máy đó, khiến cho Bạch tiên sinh đang ngồi xem ở màn hình bên kia không nhịn được cười.