Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

chương 90: 446 – 450

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.

Trịnh Hòa không đợi nổi, chạy tới cửa đón Bạch tiên sinh, từ xa, cậu đã thấy cái xe đi làm của ông.

Cửa xe mở ra, Trịnh Hòa liền nhào lên: “Bạch tiên sinh!”

Bạch tiên sinh ôm lấy Trịnh Hòa, chọt chóp mũi cậu đùa: “Không gọi honey?”

Trịnh Hòa đỏ mặt, phụng phịu: “Honey.”

“Ngoan.” Bạch tiên sinh quàng tay qua eo Trịnh Hòa.

Kiệt tử không biết đã xuống từ lúc nào, ngẩng đầu nhìn tấm biến, hỏi: “Trịnh Hòa, đây chính là gay bar?”

“Đúng vậy, anh chưa từng tới sao?” Trịnh Hòa hỏi.

“Tôi chưa, chậc chậc, hôm nay coi như mở mang tầm mắt…”

“Thế vào cùng luôn đi, Bóng Đêm rất sạch sẽ, kết bạn cũng tốt.”

Kiệt tử cười nhạo: “…Kết bạn?”

Bạch tiên sinh quay đầu, lạnh lùng nhìn Kiệt tử.

Trần Minh đi tới, ngăn tầm mắt của Bạch tiên sinh: “Tôi sợ bên trong không an toàn, cùng đi vào hết?”

“Không được,” Bạch tiên sinh khoát tay, “Chọn hai người là được.”

“Vâng.”

Trịnh Hòa thấy thế, có chút kinh hoảng: “Hay ông đừng đi vào, chúng ta về luôn đi.”

“Đến cũng đến rồi, không sao.”

Trịnh Hòa cảm thấy mình gây rắc rối cho ông, suốt đoạn đường đều thấy hoảng loạn. Bạch tiên sinh biết Trịnh Hòa nghĩ gì, hôn lên trán cậu: “Đừng nghĩ nhiều, đúng rồi, sao bỗng dưng hôm nay em lại muốn tới đây?”

Trịnh Hòa nói chuyện mình muốn chọn phù rể với ông, Bạch tiên sinh nghe được phù rể ước chừng hơn người liền giật mình: “Nhiều vậy?”

“Còn phần của ông nữa mà.”

“Phù rể của tôi đã chọn rồi.” Bạch tiên sinh nói.

“Ai?” Trịnh Hòa hỏi, “Ai thế? Sao em chưa thấy ông nhắc tới?”

“Tang Bắc.”

Trịnh Hòa: “…”

Thư ký, anh vất vả quá.

.

Hôm nay Trịnh Hòa đến khiến Bóng Đêm sửng sốt, vậy nên, khi Bạch tiên sinh vừa vào liền bị hơn cặp mắt nhìn chăm chú.

Bạch tiên sinh nhìn quét một vòng, nhướn mày: “Em từng làm chuyện đó với họ sao?”

Lòng Trịnh Hòa chợt lạnh, vội nói: “Không có, không có, một cũng không.” Nói rồi, cậu ngượng ngùng chuyển sang hướng khác. Cậu biết mình không lừa được Bạch tiên sinh, nhưng có những chuyện, cậu nói và người khác nói sẽ có hiệu quả khác nhau. Chỉ cần cậu không chịu nhận, Bạch tiên sinh cũng sẽ mắt nhắm mắt mở tin rằng: cậu vẫn còn sạch sẽ.

“Thế là tốt rồi.” Quả nhiên, Bạch tiên sinh không nói tiếp chuyện này nữa.

Đám người vừa nãy vẫn nhảy nhót rộn ràng, thấy Bạch tiên sinh liền cứng họng, cả đại sảnh đều yên tĩnh, Kiệt tử cùng Trần Minh che cho Bạch tiên sinh đi tới chỗ ngồi của Trịnh Hòa khi nãy, còn kê thêm ghế dựa.

Trịnh Hòa giới thiệu với mọi người: “Đây là người yêu tôi, Bạch Ân.”

Gia Nhạc lùi nhẹ về phía sau, cách Bạch tiên sinh xa thêm một chút, nói: “Cậu không cần giới thiệu, chúng tôi biết ông ấy là ai.”

Trịnh Hòa cảm thấy khó hiểu.

Gia Nhạc vội ho một tiếng: “Không chỉ chúng tôi, cả con phố này đều biết ông ấy là ai.”

Trịnh Hòa vẫn không rõ, nhưng cậu có thể cảm giác được, ánh mắt của mọi người ngập trốn tránh và… hoảng sợ? Trịnh Hòa nghĩ là mình nhìn lầm, tiếp tục nói chuyện với mọi người mấy câu, nhưng không khí càng ngày càng lạnh, nhắc đến địa điểm và thời gian tổ chức cũng không ai dám phụ họa, cúi đầu không biết làm gì.

Trịnh Hòa liếc thấy A Viên khi nãy trốn ra xa bị mấy người ‘mời’ ra ngoài, định nhìn kĩ lại thì Trần Minh ho một tiếng, nhắc nhở: “Cậu Trịnh, chúng ta cần phải đi.”

.

Trên đường cao tốc.

Trong xe im lặng đến sợ.

Rượu Trịnh Hòa uống trong quán không được pha chế tốt, cổ họng cậu đau rát, cậu lấy chai nước từ ngăn dự bị, uống một hớp lớn.

Bạch tiên sinh nói: “Tôi cũng khát.”

Trịnh Hòa lật tìm ngăn dự bị, thấy chỉ có mỗi bình này, cẩn thận đưa qua: “Còn mỗi chai này, em uống rồi, được không?”

Bạch tiên sinh: “Sao bỗng dưng em xa cách thế?”

“Không,” Trịnh Hòa ngập ngừng, “Sao có thể chứ.”

Bạch tiên sinh đặt tay lên đùi Trịnh Hòa, nhéo một cái, cười nói: “Đừng ép tôi nha.”

Thân hình cậu cứng đờ.

Bạch tiên sinh chỉ định trêu cậu thôi, không ngờ phản ứng của cậu lại mạnh như thế, sắc mặt lạnh xuống: “Rốt cuộc em làm sao?”

Trịnh Hòa không dám nói ra suy nghĩ của mình.

Bạch tiên sinh nói: “DY, cậu xuống đi.”

“Chủ tịch, đây là đường cao tốc, không dừng xe được…”

“Thế thì cút xuống đi!” Bạch tiên sinh đột nhiên quát, sợ tới mức DY và Trịnh Hòa đều hoảng.

DY vội tấp xe vào lề.

Bạch tiên sinh đóng cửa kính xe lại, còn khóa kỹ, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Rồi, giờ em có thể nói chứ.”

Giọng ông nhẹ như đang nói với một thứ vật phẩm dễ vỡ, sợ làm Trịnh Hòa vỡ nát, dường như cơn giận vừa rồi chỉ là ảo tưởng của cậu mà thôi.

“Em không biết nói gì…” Trịnh Hòa bỗng nhiên nghĩ tới, cậu không rõ thân phận của Bạch tiên sinh, ông làm gì, từ đầu chí cuối, người này sâu không lường được, cậu vĩnh viễn không hiểu rõ ông.

Bạch tiên sinh ôm bả vai Trịnh Hòa, vẻ mặt đau thương: “Tôi yêu em thế, chẳng nhẽ chưa đủ sao?”

Đủ…

Trịnh Hòa ôm cánh tay Bạch tiên sinh, cứ như chết đuối vớ được cọc.

Cậu nhắm hai mắt lại.

“Em say xe thôi,” cậu nói, “Chút là đỡ.”

.

Nơi Bạch tiên sinh muốn tới là sơn trang trên sườn núi ở ngoại ô kia, giống như lần trước, vệ sĩ chờ ở chân núi, Trịnh Hòa cũng thấy chiếc Bentley mình bỏ quên ở đó, xe vẫn được bảo dưỡng tốt, xem ra ở đây có người thường xuyên tới quét tước.

Bạch tiên sinh nhìn ra ngoài cửa xe, đột nhiên nói: “Tôi thích nơi này.”

Trịnh Hòa nhớ đến quãng ngày vô tư lự của mình và Bạch tiên sinh khi ở đây, mỉm cười: “Em cũng thế.”

“Em không hỏi vì sao tôi thích à?” Bạch tiên sinh hỏi.

Trịnh Hòa lắc đầu, nghĩ một chút, nói: “Có phải vì đoạn thời gian chúng ta ở đây…”

Bạch tiên sinh chưa đợi Trịnh Hòa nói xong, hoài niệm: “Bởi nơi này có em…”

“Lúc ông sinh bệnh.”

“Lúc tôi sinh bệnh.”

Hai người gần như đồng thanh.

Nói xong, cả hai giật mình.

“Ha ha.” Trịnh Hòa bật cười, ghé đầu vào tay lái, cười không ngừng.

Bạch tiên sinh vuốt tóc Trịnh Hòa, hạ cửa kính xe xuống, gió đêm mang theo hương cỏ xanh lùa vào, bầu trời đêm mùa hạ lấp lánh ánh sao.

Bao hậm hực đều trôi sạch.

.

Lười là bệnh truyền nhiễm, sau bao lần ngủ quên, Bạch tiên sinh quyết định tìm lại thói quen thể dụng buổi sáng suốt bao năm.

Ba ngày trước khi kết hôn.

Bình minh chưa lên, ngọn núi còn giăng một lớp sương mù mỏng manh, Bạch tiên sinh mở cửa chớp cho không khí mới mẻ lùa vào, nhưng Trịnh Hòa nằm trên giường lạnh run cầm cập.

“Lạnh…” Trịnh Hòa mơ màng rên, rúc vào chăn ngủ tiếp.

Bạch tiên sinh thay đồ thể thao, đi giầy xong mới nhớ tới thói quen đá chăn của Trịnh Hòa, quay lại đóng cửa sổ, đi tới bên giường, hôn lên trán cậu: “Bảo bối, tôi ra ngoài, lát về.”

Trịnh Hòa lim dim: “Đi đâu?”

“Tập thể dục.”

Trịnh Hòa dùng tứ chi bò xuống, ôm lấy eo Bạch tiên sinh, ì èo: “Đừng đi mà.”

Bạch tiên sinh dở khóc dở cười, kéo chăn, bao kín lấy Trịnh Hòa, ôm cậu về giường, bàn tay lơ đãng đụng phải đôi chân lạnh ngắt của Trịnh Hòa, trách cứ: “Ngoan, chui vào chăn ngủ tiếp đi, cảm bây giờ.”

“Không mà.” Trịnh Hòa co lại như nhộng, “Ở lại với em đi.”

“Bảo bối, đừng thế…,” Bạch tiên sinh bất đắc dĩ, “Tối qua đã nói rồi mà, sáng nay em sẽ không quấn lấy tôi.”

Trịnh Hòa cắn cắn môi: “Đừng mà.”

Bạch tiên sinh không chịu nổi cái vẻ tội nghiệp của Trịnh Hòa, kéo cậu qua: “Hay em tập với tôi?”

Trịnh Hòa buông tay ra ngay lập tức, lắc đầu nguầy nguậy: “Em không đi!”

Bạch tiên sinh nhìn Trịnh Hòa một hồi, kéo cậu tới phòng thay đồ: “Không được, nhanh lên.”

Trịnh Hòa trần như nhộng, sàn nhà lạnh khiến ngón chân cậu đỏ lên: “Em buồn ngủ.”

“Có sức quấn tôi thì cũng có sức chạy bộ,” Bạch tiên sinh nói, “Hơn nữa, nếu hôm nay tôi dễ dàng bỏ qua cho em, mai em cũng sẽ không cho tôi ra ngoài, không bằng đi cùng tôi.”

Trịnh Hòa dẫu môi, lấy bộ đồ thể thao mới chỉ mặc đúng một lần từ lúc mua đến giờ ra, trong lòng không muốn một chút nào.

Bạch tiên sinh chạy vài bước, thấy Trịnh Hòa chậm rì rì theo sao, vẫy: “Lại đây.”

Trịnh Hòa lẩm bẩm: “Cứ như dắt chó.” Thế nhưng vẫn nhanh chân hơn để đuổi kịp ông.

Bạch tiên sinh cười nói: “Phụng phịu gì? Được rồi, cùng lắm thì chút nữa về ngủ tiếp.”

Trịnh Hòa nói: “Biết vậy không nói chuyện với ông, còn bị ông lôi đi tập thể dục.”

“Tập thể dục có phải chuyện xấu đâu, đợi tôi chút, tôi dắt Husky ra.” Bạch tiên sinh nói xong, quẹo vào hàng rào, dắt dây xích chó ra.

Trịnh Hòa đợi một hồi, nghe tiếng chó ngố ư ử cùng tiếng Schnauzer sủa ăng ẳng, mở cửa thì thấy, chó ngố dùng hai chân trước bám lấy ổ chó, bông bên trong lòi hết ra, Bạch tiên sinh cầm xích kéo, dưới chân ông là con Schnauzer vừa chạy loăng quăng vừa sủa do không dám cắn Bạch tiên sinh.

Quần ma loạn vũ.

Trịnh Hòa cười đau cả bụng. Cậu nghĩ, cả đời này, Bạch tiên sinh chưa từng chật vật thế bao giờ.

“Còn cười,” Bạch tiên sinh nói, “Qua đây giúp tôi.”

“Aiz, giờ mới nhớ đến em.” Trịnh Hòa lắc đầu, “Phương pháp của ông không đúng rồi, chó ngố chắc chắn không nghe ông, xem em này.”

Trịnh Hòa ôm Schnauzer, cầm chân trước của nó, vỗ vỗ trán chó ngố.

Trịnh Hòa nói: “Chó ngố, mở mắt.”

Husky không có phản ứng gì.

Trịnh Hòa bắt Schnauzer, từng bước lùi về sau, đợi đến cách cửa còn nửa mét liền dừng lại, hô: “Không trả Schnauzer cho mày đâu!” nói rồi, cậu chạy như điên khỏi chỗ nuôi chó.

“Gâu!!” Chó ngố đứng vụt dậy, đuổi theo Trịnh Hòa, xém chút nữa khiến Bạch tiên sinh đang cầm dây xích ngã ngửa.

“Chậm thôi!” Bạch tiên sinh ra lệnh.

Chó ngố sợ run, quay đầu nhìn Bạch tiên sinh, sau đó càng chạy hăng.

Ra khỏi hàng rào, Trịnh Hòa ngồi xổm xuống, nghịch tai Schnauzer, mắt chó ngố hồng hồng, bay thẳng đến chỗ Schnauzer, Trịnh Hòa sợ nó đè mình xuống liền buông Schnauzer ra, lui sang một bên.

Chó ngố không để ý Trịnh Hòa, đè Schnauzer ra, liếm điên cuồng.

“Thấy chưa,” Trịnh Hòa đắc ý, nhìn Bạch tiên sinh khoe khoang, “Nó ra rồi đó.”

Bạch tiên sinh nhéo nhéo mặt Trịnh Hòa, lại hôn một cái: “Sao em lại ngốc đến đáng yêu thế chứ.”

Trịnh Hòa trợn trừng mắt: “Ngốc đâu mà ngốc?! Em thông minh lắm đấy!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio