Ngày hôm qua, sau khi tan học. Vô tình Shi gặp anh thư kí đang thơ thẩn đi ngoài đường, chiếc Iphone đen sì áp lên tai, nghe. Miệng lẩm bẩm gì đó. Shi và anh thư kí đó đi ngược chiều với nhau.
Shi cố tình đi qua rồi đụng vào anh ta. Mấy quyển sách trên tay anh ta rơi bộp xuống đất. Anh ta cúp máy, cúi xuống nhặt đồ. Shi cũng tốt bụng cúi xuống nhặt dùm anh ta.
Shi nhặt xong vài quyển rồi đưa cho anh thư kí.
Anh ta rối rít cảm ơn, còn muốn đền ơn đáp nghĩa nhưng lại chẳng biết làm sao. Shi cũng hi vọng có thể tận dụng anh ta vào kế hoạch nên đã xin hỏi tên tuổi, công việc của anh ta.
Anh chàng này bề trông thông minh, nhưng cũng ngốc lắm. Liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, mặt lúng túng.Và rồi tin tưởng đưa danh thiếp cho Shi không ngần ngại. Lúc đi còn vẫy tay tạm biệt Shi mong Shi sớm liên lạc.
Và quả nhiên, anh ta thật dễ lừa. Chỉ đóng vai cô bé tốt bụng thôi mà anh ta đã rối rít cảm ơn rồi. Không những thế, anh ta còn thật thà đưa danh thiếp cho Shi nữa. Quả nhiên, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Ngày hôm nay, là cuối tuần. Cũng là dịp rất đặc biệt đối với nhà họ Vương. Đó chính là ngày tiểu công chúa của nhà họ ra đời. Nhân dịp này, ông Vương đề nghị cho cả gia đình đi chơi nước ngoài trong tuần.
Na cố tình từ chối khéo, bởi vì đây hẳn sẽ là dịp thuận lợi để thực hiện kế hoạch. Đứng nhìn cả gia đình leo lên xe, Na còn tươi cười vẫy chào tạm biệt họ nữa. Nhìn cửa kính xe từ từ đóng lại, không hiểu sao Na lại bắt đầu cảm thấy hối tiếc.
Chiếc xe hòa vào dòng người nhộn nhịp trên phố, rồi khuất hẳn. Na đi vào nhà. Trong căn nhà giờ đây chỉ còn lại mình Na cùng vói bác Ngô. Người giúp việc đều đã được nghỉ phép toàn bộ. Căn nhà thật trống trải biết bao.
Ông Ngô xin phép về phòng nghỉ ngơi trước. Còn Na thì quang minh chính đại vào căn phòng của ông Hải. Căn phòng không có gì nhiều, cũng như nội thất các căn phòng ngủ thường thấy. Cả căn phòng xực lên mùi nước hoa thơm ngát.
Chắc chắn là do bà Châu làm. Nghe nói, bà ta rất thích các loại nước hoa đắt tiền. Na thám thính xung quanh, không thấy có gì đặc biệt, nhưng lại thấy thêm cánh cửa màu trắng nữa.
Mở cửa bước vào. Căn phòng bốn bề là sách. Số sách ở đây có lẽ đọc cả đời chưa chắc cũng đã hết. Trung tâm căn phòng là bàn gỗ lớn, trên mặt bàn là chồng hồ sơ đủ màu sắc và chiếc máy tính bàn thường thấy.
Na chạy đến ngay bàn làm việc. Đã lục lọi khắp căn phòng cũng chẳng thấy được thứ hồ sơ mà cha cô cần tìm. Thứ hồ sơ mà cha cô tìm chính là số hoạt động bất chính của công ty do ông Hải đích thân làm mà không thông qua giám đốc hiện tại – Jim.
Lục lọi rất lâu, cũng chưa thấy. Na nghĩ bụng : “Không sao, còn nhiều ngày. Tha hồ tìm.”. Hồ sơ thì chưa thấy. Thế nên bây giờ thực hiện kế hoạch Shi giao phó cho trước. Lại tiếp tục lục lọi đống hồ sơ lần nữa.
Thứ hồ sơ đó có vẻ như cũng không có ở đây. Tìm đi tìm lại cũng thật là mệt mà. Lần nào tìm cũng chẳng có lấy được một chiến lợi phẩm mà toàn là tay trắng. Thôi thì, kế hoạch mà Shi sắp đặt hi vọng sẽ thành công.
năm trước, Na đang an tâm học trong trường Harvard nổi tiếng. Thì hôm, nhận được ngay cuộc điện thoại của cha. Biết được thứ kế hoạch tiểu nhân cha cô muốn làm chỉ để cho chính công ty mình vượt lên.
Ban đầu, Na còn mắng ông, hết mực từ chối. Cho dù ông có cố năn nỉ bao nhiêu lần đi chăng nữa. Thứ ông nhận lại cũng chỉ là sự phản đối kịch liệt của cô con gái. Ông ta biết thừa điểm yếu của Na.
Một ngày, Na nhận được tệp hồ sơ do cha cô gửi. Trang đầu tiên là sơ yếu lí lịch của Kun. Trang tiếp theo đều là số nhân vật quan trọng trong kế hoạch sắp sửa diễn ra.
Na biết cô con gái trước của ông Hải là người có hôn ước với Kun. Cô tức tốc gọi điện cho ba cố. Tuyên bố câu : “Con đồng ý”. Hơn nữa, từ nhỏ, Na có tài năng nhái giọng người khác rất thật. Không ngờ bây giờ lại thích hợp dùng đến như vậy.
Còn về việc hôn ước. Na cũng chỉ nghe qua loa. Thực ra Vi Tuyết mới thực sự là hôn phu của Kun. Nhưng việc Vi Tuyết mất tích đã trở thành ảnh hưởng không nhỏ đến cả gia đình. Thấy gia đình nhà họ Nguyễn cũng không tệ, lại thêm cô con gái của gia đình nhà họ là Sam hình như cũng có ý với Kun. Thế nên, người có hôn ước với Kun hoàn toàn bị thay đổi.
Nhưng bây giờ, hôn ước của Kun chuyển sang cho Ken. Thế nên bây giờ chắc chắn chỉ có Vi Tuyết là người thích hợp. Na thừa cơ đâm ngay vào chỗ trống.
Reng…Reng…Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên nhẹ nhàng. Anh thư kí đang chăm chú vào đống hồ sơ chợt giật mình khi thấy chuông reo. Anh ta nhẹ nhàng nhấc máy, lịch sự thưa lên dòng chữ : “Tôi đã nghe”.
- Anh gởi vào số điện thoại này tất cả số người đang muốn hợp tác với công ty ta – Giọng của người đàn ông vang lên ở đầu dây bên kia.
- Vâng. Tôi làm ngay – Anh thư kí không hề nghi ngờ gì, nhận ra được giọng ông chủ của mình bèn đồng ý ngay và luôn.
Nhưng rất tiếc, ở đầu dây bên kia là khuôn mặt khả ái của người con gái. Tuy giọng nói lại khàn khàn như đàn ông, nhưng vẫn không thể chối cãi rằng đây chính là người con gái.
Anh thư kí không thắc mắc tại sao lại là số máy lạ trong khi nghe được rõ ràng giọng của ông chủ. Chắc vì anh quá khờ khạo và cả tin. Ngồi mân mê chiếc Iphone của mình, Na ngó lơ luôn thế giới ồn ã ngoài kia.
Tiếng chuông điện thoại như kéo Na về thực tại. Nhận được vài cái tên quen thuộc. Hóa ra, số người hợp tác cũng không nhiều. Toàn là những tên tuổi lớn, chẳng hạn như ông Sơn, kinh doanh về vàng bạc đá quý, lớn số số trong nước, nhưng trước nay bảo thủ, chẳng thèm chịu hợp tác. Hay ông Huy, kinh doanh bất động sản, v.v…
Nói chung, là công ty nhà họ Vương chỉ là có nhiều người có “ý định” hợp tác. Chứ không phải có nhiều người đã bắt tay vào làm như ý định. Hẳn là chỉ số công ty lớn mới có thể thực hiện ý đồ của mình mà thôi.
Nhận được tin nhắn, Na gửi lại ngay cho Shi. Shi giờ này cũng đang ngập đầu trong mớ công việc. Đọc xong tin nhắn, Shi cười lạnh. Sau đó gởi lại dòng chữ…không biết là cảm kích hay giúp đỡ :
- Tôi sẽ cho cô gặp cha lần – Shi.
Na nhận được tin nhắn kèm theo địa điểm ở dưới, vui mừng không hết. Bắt Taxi đi thật nhanh đến địa điểm đề ra. Niềm vui của Na vụt bay đâu mất. Nơi đây là khu nhà ổ chuột. Bề trông to lớn nhưng bên trong thật sự rất thảm hại.
Na được dẫn đi tới căn phòng ở tận tầng hầm. Na chạy vụt đến khi thấy người cha của mình đang nằm trên chiếc giường gấp cũ mèm.
- Cha..Cha!! – Xúc động không nói nổi lên lời, cô thật sự chỉ muốn chạy đến ôm chầm lấy cha, nhưng bị chiếc song sắt cản lại.
- Na! Na! – Ông cũng xúc động chạy đến, sờ sờ trên khuôn mặt láng mịn của Na.
Nhìn cha con đoàn tụ là cảnh tượng hết sức cảm động. Nhưng người cha kia hoàn toàn không có con gái trong lòng thì phải.
- Con cứ lo thực hiện kế hoạch đi. Mặc kệ cha – Ông nói rồi đẩy Na đi cách nhẫn tâm. Mấy tên lính gác cũng kéo Na đi, mặc cho sự hò hét và vùng vẫy của Na.
- Cha xin lỗi – Ông ta ngồi lên giường, nước mắt rơi lã chã.