Gửi Quãng Đời Còn Lại

chương 21: 21: giúp ngươi giết hắn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng ngày hôm sau thức dậy trời vẫn đang mưa, mấy ngày trước thì nắng liền mấy ngày liên tục, giống như muốn bù lại hết bằng cơn mưa này vậy.

Mạnh Hoài Trạch đang ngồi dưới hiên, cùi trỏ tỳ lên đầu gối, chống cằm nhìn ra ngoài sân đầy bùn đất.

Lá hải đường bị mưa trút xối xả, gió thổi bay tán loạn khắp nửa sân, những chiếc lá xanh um vẫn còn lại trên cây kia được gội rửa như mới, lá xanh tươi tốt, nhiều hoa cỏ ở hai bên tường cũng bị thổi nghiêng ngả.

Mưa đã nhỏ hơn một chút nên chỉ hơi lay đọng nhẹ, được bao trùm lên bởi một tầng nước trong veo.

Mạnh Hoài Trạch nhìn nhìn một hồi rồi tầm mắt chuyển đến núi Xuyên Cơ ở nơi xa kia.

Trong màn mưa dày đặc, dãy núi Xuyên Cơ sừng sững chót vót, nhiều ngọn núi trùng trùng điệp điệp tạo nên đường nét xanh đen, xung quanh là sương mù bao trùm lấy những khối xanh đen ấy.

Tuyết Chiêu không yên tâm về hoa của nó, đội mưa giẫm bùn chạy đi xem, cành hoa ấy vẫn đứng uyển chuyển trong mưa, thấy thế mới chịu lấy tay che mấy cọng lông thưa thớt trên đầu nó rồi chạy lon ton trở về mái hiên.

Ra sân một vòng rồi trở lại, ướt sũng cả toàn thân, tay chân nó cũng toàn là bùn.

Mạnh Hoài Trạch ngơ ngác nhìn núi Xuyên Cơ, rất lâu sau mới hoàn hồn, vươn lấy lấy một chiếc khăn khô đưa cho Tuyết Chiêu, sau đó lại tiếp tục rầu rĩ nhìn dãy núi phương xa.

"Ngươi nói xem..." - Mạnh Hoài Trạch nói.

"Tên yêu quái lợi hại đó hiện giờ đang ở đâu?"

Tuyết Chiêu vừa lau bùn trên tay vừa lắc đầu.

"Cho dù tên yêu quái đó sắp tỉnh lại thật rồi." – Mạnh Hoài Trạch nhìn núi Xuyên Cơ nói tiếp.

"Thì hắn đâu nhất định là kẻ xấu đúng không?"

Bên cạnh có tiếng phụt cười, Mạnh Hoài Trạch quay đầu lại nhìn Ô Nhạc bên cạnh.

"Ngươi tưởng rằng hắn tốt bụng thế sao, hội tụ linh khí lại không tự mình hưởng mà còn chia sẻ cho những yêu quái khác?" – Ô Nhạc nói.

"Hắn đang nuôi dưỡng phần ăn của mình đến khi hắn thức giấc thôi."

Mạnh Hoài Trạch không tự chủ được run rẩy, nói lắp bắp:

"Ngươi nói đáng sợ vậy..."

Ô Nhạc nhướn mày, khoanh tay, sắc mặt không giấu được vẻ đắc ý, đợi tên loài người và yêu quái kia mở miệng cầu xin hắn.

Kết quả là Mạnh Hoài Trạch không nói tiếng nào quay đầu đi, tiếp tục nhìn núi Xuyên Cơ rầu rĩ, Tuyết Chiêu thẫn thờ một lúc rồi cũng nằm bên cạnh Mạnh Hoài Trạch, nhìn núi Xuyên Cơ rầu rĩ cùng với Mạnh Hoài Trạch.

Hm? Sự đắc ý trên gương mặt của Ô Nhạc đông cứng lại, còn ta? Còn ta ở đây mà? Các ngươi không nhìn thấy ta đây sao?

Mạnh Hoài Trạch và Tuyết Chiêu nhìn núi Xuyên Cơ ở phương xa, trên đầu một bầu trời ảm đạm, Ô Nhạc ngồi trên lan can nhìn họ tức giận.

Đợi một lúc mà vẫn không có người nào cũng chẳng có yêu quái nào đến cầu xin hắn cả, Ô Nhạc hơi bực bội, cố ý ho một cái.

Lúc này Mạnh Hoài Trạch và Tuyết Chiêu mới quay đầu lại nhìn hắn.

Ô Nhạc hừ nói:

"Nhìn núi Xuyên Cơ lâu như vậy, nghĩ ra cách rồi?"

Tuyết Chiêu lắc đầu, Mạnh Hoài Trạch cũng cau chặt mày lại.

Ô Nhạc hơi hài lòng, nhướn mày mỉm cười, vẻ mặt ngông cuồng kiêu ngạo không ai bì nổi.

Ô Nhạc nhảy khỏi lan can, góc áo màu đen bay theo động tác của hắn, sau đó ngoan ngoãn rũ xuống đung đưa bên người.

Hắn nhìn về những ngọn núi xanh đen sừng sững giữa màn mưa, ung dung nói:

"Ta có thể giết hắn."

Hai lỗ tai của Tuyết Chiêu lập tức dựng đứng, đôi mắt hí như đường kẻ to lên được một chút, mừng rỡ nói:

"Thật sao!"

Mặc dù từ lâu nó đã biết Ô Nhạc là một tên yêu quái vô cùng lợi hại, nhưng yêu quái mạnh thường tùy hứng, một yêu tinh nhỏ bé như Tuyết Chiêu không dám đưa ra lời cầu cứu với hắn.

Giờ đây khi nghe thấy Ô Nhạc nói có thể giết tên yêu quái kia nên vui mừng đến mức nhảy cẫng lên.

Phản ứng kịch liệt của Tuyết Chiêu làm thỏa mãn lòng tự tôn của Ô Nhạc, ánh mắt hắn quét sang Mạnh Hoài Trạch, nhưng lại thấy vẻ mặt vui mừng lướt sơ qua, sau đó không biết nghĩ đến điều gì mà lại rũ mắt xuống, nụ cười cũng nhạt dần đi.

Ô Nhạc đi về phía Mạnh Hoài Trạch, tay vỗ lên đầu chàng:

"Ta giúp ngươi giết hắn, nhưng có một điều kiện."

Mạnh Hoài Trạch ngẩng đầu nhìn hắn:

"Điều kiện gì?"

Bởi vì động tác ngẩng đầu, mặt Mạnh Hoài Trạch cọ vào lòng bàn tay Ô Nhạc, mang đến một cảm giác ngưa ngứa.

Ô Nhạc trước giờ không khiến chính mình thiệt thòi, trong lòng nghĩ gì là làm vậy luôn, tùy ý x0a nắn gương mặt của Mạnh Hoài Trạch.

Mặt Mạnh Hoài Trạch ửng hồng lên, hơi bực bội kéo cánh tay làm loạn kia của Ô Nhạc xuống.

Nhưng Ô Nhạc đã thu tay về trước, đỡ sau gáy đi vào nhà, quăng lại một câu:

"Hầm cho ta thêm một con gà."

Mạnh Hoài Trạch nhìn bóng dáng của hắn cắn chặt răng nói:

"Đồ tham ăn."

Tay chàng bất giác sờ lên nơi mà ban nãy Ô Nhạc vừa chạm vào, nơi ấy vẫn còn hơi ấm, chàng nhìn cửa phòng, tâm trạng hơi phức tạp.

Tuyết Chiêu vui đến nỗi đứng tại chỗ xoay mấy vòng, mãi mới để ý đến sự thất thường của Mạnh Hoài Trạch, hỏi chàng:

"Ngươi sao thế?"

Mạnh Hoài Trạch buông tay xuống, lắc đầu, Tuyết Chiêu vẫn nghiêng đầu nhìn chàng, Mạnh Hoài Trạch mới mỉm cười, thấp giọng nói:

"Không có gì, chỉ là ta, hơi lo lắng..."

"Đừng lo lắng, hắn mạnh lắm đấy!" – Tuyết Chiêu nói một cách sùng bái.

"Ta chưa từng thấy yêu quái nào lợi hại đến như vậy!"

"Thật sao?" – Lòng Mạnh Hoài Trạch cũng dần thả lỏng đôi chút.

Tuyết Chiêu nói:

"Trên núi Biên Khê bọn ta cũng có rất nhiều yêu quái, cha mẹ ta cũng rất mạnh, nhưng cũng chẳng mạnh bằng hắn, ta có thể cảm nhận được đấy."

"Núi Biên Khê?" – Mạnh Hoài Trạch hỏi.

"Chẳng phải ngươi là yêu quái núi Xuyên Cơ sao?"

Tuyết Chiêu lắc đầu:

"Không phải, ta lén chạy đến nhân gian, cha mẹ ta đều không biết gì."

"Vậy cha mẹ ngươi không lo lắng cho ngươi sao?" – Mạnh Hoài Trạch nói.

Tuyết Chiêu nghĩ nghĩ, đáp:

"Chắc là không đâu, ta mới đi chẳng bao lâu mà, sẽ về nhanh thôi, có thể họ còn chẳng phát hiện ta lén trốn đi nữa đấy."

Mạnh Hoài Trạch bị chọc cười bởi dáng vẻ này của nó, từ nhỏ đến lớn chàng chưa từng được gặp qua cha mẹ, luôn hâm mộ người khác mỗi khi nói đến cha mẹ họ.

Chàng tiện miệng hỏi:

"Thế ngươi đến đây bao lâu rồi?"

Tuyết Chiêu xòe bàn tay ra khô gầy ra đếm một lúc, nói:

"Hoa đào trên núi nở tổng cộng năm lần rồi."

"Năm năm!" – Mạnh Hoài Trạch kinh ngạc hô lên.

"Vậy mà còn chưa lâu sao?"

"Chẳng bao lâu thật mà." – Tuyết Chiêu cũng mơ hồ vì phản ứng của chàng, lại vui vẻ đáp ngay.

"Nơi đầu tiên khi ta đến nhân gian là núi Xuyên Cơ đấy, núi Xuyên Cơ có rất nhiều hoa cỏ, Biên Khê bọn ta đều chẳng có gì."

Nó ngồi xổm dưới đất, đưa tay lên bụng rồi cho vào trong luôn, Mạnh Hoài Trạch giật cả mình, rồi mới phát hiện ra bụng con yêu quái này giống như có một chiếc túi vậy, Tuyết Chiêu mò vào bên trong, rồi lúc lấy ra thì trên cánh tay gầy nhom ấy là một bó hoa rực rỡ sắc màu, tất cả đều là xinh đẹp kiều diễm trên cành.

Tuyết chiêu lấy hoa trong túi ra, đặt đầy dưới hiên, không có đóa nào giống nhau cả, nhưng đều vô cùng xinh đẹp tươi tốt, có một số hoa trong sân nhà Mạnh Hoài Trạch cũng có, có một số chàng chưa gặp bao giờ.

"Đẹp quá." – Mạnh Hoài Trạch kinh ngạc thốt lên chạm vào một đóa lan hoa sâm, cánh hoa nhỏ bé yếu ớt màu lam nhạt, nhưng lại được bảo vệ vô cùng tốt, chưa từng bị chèn ép cũng chưa bị héo rũ.

"Ngươi bảo quản thế nào vậy?"

Tuyết Chiêu hơi đắc ý:

"Ta có yêu lực mà."

Nó thấp giọng cười hề hề nói:

"Yêu lực của mỗi yêu quái đều khác nhau, mặc dù đại nhân (ý nói Ô Nhạc) rất lợi hại, nhưng chắc chắn ngài ấy không hề biết cái này."

Mạnh Hoài Trạch nghe vậy cũng bất giác cười lên, cũng thấp giọng xuống theo:

"Cũng chưa chắc đánh nhau lợi hại đâu, ngươi không biết dáng vẻ lúc nhỏ của hắn đâu, mập đến nỗi không đứng dậy được..."

Chàng còn chưa nói dứt lời, mưa bên ngoài bỗng đổi hướng, đánh tới tấp về phía hai người họ, Tuyết Chiêu reo lên một tiếng, vội vàng loạng choạng đứng dậy nhét hoa vào bụng, kinh hoảng nói:

"Ta sai rồi, đại nhân ơi ta sai rồi!"

Mưa ấy bèn buông tha cho Tuyết Chiêu, chỉ xông về phía mặt Mạnh Hoài Trạch, hai tay Mạnh Hoài Trạch không che kịp, chạy lảo đảo vào nhà, chàng ướt sũng nhỏ giọt xuống nền nhà, tóc cũng bị thổi cho dính đầy là lá.

Cả người nhếch nhác như mới lăn lộn ngoài mưa xong.

Ô Nhạc đang ngồi trên giường gác chân thong dong, mỉm cười nhìn chàng, chỉ là nụ cười ấy trông thế nào cũng rất khiếp người.

Câu "đồ khốn" đã đến miệng rồi vẫn bị nuốt xuống, tạm thời không dám nhổ râu cọp, đành cúi đầu nhận sai:

"Ta cũng sai rồi.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio