Phó Phái đang ở nổi giận đùng đùng ở trong văn phòng bởi vì anh ta lại không biết dùng cái máy photocopy mình mới mua. Tư Đồ Mạt đang bưng cốc trà ngồi trên ghế ngâm nga mấy điệu hát dân gian. Nhìn thấy Phó Phái nổi giận luôn luôn khiến cô nàng vui vẻ.
Dạo này đang là mùa ít khách, tất cả mọi người đều rảnh rỗi đến điên người. Công việc mỗi ngày chỉ là ngồi giết thời gian, nhưng xem xét đến lòng tự trọng của sếp Phó Phái, hai người chúng tôi thường thường giả vờ bận tối mắt tối mũi, đúng là hành hạ cả thể xác và tinh thần người ta.
Phó Phái đá thúng đụng nia một lúc, sau đó nói phải ra ngoài bàn chuyện. Anh ta vừa ra khỏi cửa, Tư Đồ Mạt liền kéo ngay cái ghế tới ngồi cạnh tôi, cười ha hả: “Cái cậu nhóc dễ thương ngày hôm qua là ai đấy?”
“Ai cơ?”
Tư Đồ Mạt nói tiếp: “Hôm qua lúc tan làm chị bị một cậu nhóc ngăn lại. Ban đầu chị tưởng do mình đẹp nên cậu ta định “cướp sắc”… Được rồi, em đừng nhìn chị với cái mặt như thế nữa, chồng chị toàn khen chị xinh đẹp như hoa như ngọc đấy! Tóm lại là cậu nhóc dễ thương đó hỏi chị địa chỉ nhà em. Thế cậu nhóc có đến tìm em không?”
Tôi thu lại vẻ mặt chế nhạo, tức giận nói: “Đã không quen cậu ta mà chị lại cho địa chỉ nhà em, nếu chẳng may cậu ta là biến thái thì sao?”
“Đừng ồn ào nữa, cậu ta mỗi câu đều gọi em gái xinh đẹp, em gái xinh đẹp ơi, đừng nói là cho địa chỉ nhà em mà ngay cả bảo hạ thuốc mê em thì chị cũng làm.”
Tôi nói: “Chị vui vì cậu ta gọi là “em gái” xinh đẹp đúng không?”
Tư Đồ Mạt cười hi hi: “Em thật thông minh. Cậu ta là ai vậy hả?”
“Em trai của đồng nghiệp Giang Thần.”
Tôi kể lại qua loa đại khái, bởi vì Tư Đồ Mạt vẫn chưa cảm thấy sức hấp dẫn của phụ nữ đã kết hôn như chị ấy đã giảm đi nhiều, mà sức hút của tôi thì không đủ khiến chị ấy ghen tị. Vì không muốn tổn thương lòng ham hư vinh của mấy bà chị đã lấy chồng nên đành tự hạ thấp mình, tôi nói: em thấy rất là lạ, em chỉ là một cô gái bình thường cũng không biết rốt cuộc mầm non của Tổ quốc đó nhìn trúng em ở điểm gì nữa.
Chị ấy an ủi tôi: “Em không cần phải tự hạ thấp bản thân, càng trẻ tuổi, tư tưởng người ta lại càng khó giải thích. Con chị còn cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới này là Cừu xinh đẹp cơ đấy!”
(ND: Cừu xinh đẹp trong phim Cừu vui vẻ và Sói xám một bộ phim hoạt hình dài tập của Trung Quốc)
Sao tôi cảm thấy trong lời này có ẩn ý gì đó nhỉ…
Chị ấy còn nói: “Thực ra chị thấy cậu nhóc đó được đấy, trâu già gặm cỏ non, cũng tốt cho răng.”
Tôi lườm: “Chị biến đê!!!!”
Tư Đồ Mạt bật cười: “Dẫu sao cũng tốt hơn em một ngày ngóng trông cái điện thoại mười mấy hai mươi lần. Chắc là ngóng điện thoại của bạn trai chứ gì!”
Ở trước mặt chị ấy, tôi lại nhìn điện thoại một lần nữa xem có gì mới không, sau đó kiêu ngạo nói: “Là em thích thế!”
Cô ấy cười liếc tôi, bỗng chốc nói rất nghiêm túc: “Chị đang nghĩ đến một chuyện, đó là nếu hai em cưới thì chị sẽ cho con trai chị làm phù rể nhí, chắc chị cũng được lì xì nhỉ?”
Bạn trông người này xem, mở miệng khép miệng đều là tiền. Bỗng dưng tôi cảm thấy cô đơn, tôi với chị ấy nói chuyện không cùng đề tài.
Tôi lấy luôn lời chị ấy bực mình đáp lại: “Cho dù chồng chị biến thành chú rể của em thì chị cũng đừng mơ lấy được tiền lì xì.”
Đến tận buổi chiều, Phó Phái vẫn chưa quay lại cho nên trước giờ tan làm khoảng một tiếng, tôi với Tư Đồ Mạt phân công nhau chuồn sớm. Vì sợ Phó Phái kiểm tra đột xuất nên bọn tôi còn chuyển tiếp cuộc gọi từ điện thoại công ty đến di động. Đừng tưởng chúng tôi trốn việc chuyên nghiệp như thế, thực ra chúng tôi chỉ… thường xuyên trốn việc mà thôi.
Trước kia, sau khi trốn về sớm tôi thường tới sớm ngồi chờ ở ga tàu điện gần nhà, sau đó đeo tai nghe nghe nhạc. Giờ tan tầm, tàu điện ngầm chở khách giống như băng chuyền trong nhà xưởng, chở từng người từng vật tới những nơi khác nhau.
Tôi vừa nhìn dòng người qua lại như con thoi, vừa mừng thầm trong bụng. Đúng là hời rồi.
Nhưng bây giờ đã là người có bạn trai rồi, tôi phải bỏ ngay mấy cái hứng thú rẻ tiền này đi, tan làm xong việc đầu tiên phải đến bệnh viện cùng Giang Thần vun đắp tình cảm
Bởi vì tôi không ở bên anh ba năm liền nên trong lòng luôn cảm thấy lo lắng, còn vì sao như vậy thì thật khó giải thích.
Trên đường đến bệnh viện, tôi gọi điện thoại cho Giang Thần. Điện thoại vừa kết nối, hai chúng tôi cùng nói một câu “Anh/em đang ở đâu?”.
Tôi đáp trước: “Em đang trên đường tới bệnh viện.”
Anh nói sau: “Anh đang trên đường đến công ty em.”
Tôi la lên: “Á! Vậy làm sao giờ?”
“Ra khỏi cổng viện rồi rẽ phải có một cửa hàng đồ uống, em tới đó uống chút gì đấy đợi anh.”
Tôi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Hay là em đợi anh ở bên đường nhé?”
Chủ yếu là Phó Phái vẫn đang giữ hai tháng tiền lương của tôi, mà khu vực quanh bệnh viện bao giờ cũng đắt hơn chỗ khác. Lần trước mua trứng luộc nước trà ở đây cũng đắt hơn chỗ khác năm hào… Tôi nghèo lắm…
“Vậy em đứng ở bên đường đợi anh, đừng đi đâu cả, anh tới ngay.” Giang Thần nói.
“Ừm, anh lái xe cẩn thận nhé.”
Nửa tiếng sau, lúc Giang Thần tìm thấy tôi ở cổng viện thì tôi đang ngồi co ro run rẩy sau một thân cây.
Sinh lão bệnh tử, thế giới này thật khó lường, mà bệnh viện là nơi “khó lường” nhất. Trong vòng ba mươi phút tôi ở sảnh bệnh viện cũng xảy ra một số chuyện bất ngờ.
Quay trở lại ba mươi phút trước, sau khi cúp điện thoại của Giang Thần, tôi mỉm cười hạnh phúc tìm một chỗ ngồi đợi anh.
Có lẽ là khoảng mười phút sau, trên tầng đột nhiên vang tiếng phụ nữ thét chói tai, cùng với tiếng chân người hoảng loạn chạy rầm rập đằng sau. Đợi đến lúc tôi kịp phản ứng thì một người phụ nữ tóc tai bù xù lao từ tầng hai xuống, ngã rầm xuống trước mặt tôi, chỉ cách khoảng năm bước chân.
Tôi thấy người phụ nữ đó đang vô cùng hoảng sợ, hai mắt đẫm nước mắt.
Tôi thấy cô ấy nằm trên mặt đất giẫy bành bạch như cá, sau đó yên lặng.
Tôi thấy miệng cô ấy sùi bọt mép.
Và tôi thấy một đám bác sĩ, y tá chạy từ trên tầng xuống, ầm ĩ vô cùng: “Mau, mai tiêm cho cô ta một liều thuốc an thần.”
Tôi thấy cái mũi tiêm to đùng chọc vào tay cô ấy.
Tôi muốn nói các người điên rồi phải không! Cô ấy không còn động đậy các người tiêm thuốc an thần cái nỗi gì! Các người thích tiêm chích thế à? Các người là thầy thuốc, chứ không phải là ong vò vẽ!
Nhưng tha thứ cho tôi, một câu tôi cũng không cất tiếng lên được.
“Trần Tiểu Hi? Trần Tiểu Hi?” Giang Thần ngồi xổm quơ quơ tay trước mặt tôi, gương mặt không giẩu nổi vẻ lo lắng: “Em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?”
Tôi hoảng hốt nhìn anh, há miệng thở dốc nhưng lại không thốt nên lời.
Giang Thần nắm chặt tay và nhìn thẳng vào mắt tôi, sau đó anh nói một cách cực kì bình tĩnh: “Tiểu Hi à, nhìn thẳng vào mắt anh. Không phải sợ, bây giờ anh sẽ hỏi em, em chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu thôi, biết chưa?”
Tôi gật đầu.
Anh hỏi: “Em có bị thương không?”
Tôi lắc đầu.
Anh xoa tay tôi: “Em thấy cảnh khiến em thực sự sợ hãi hả?”
Tôi lại gật đầu.
Anh tạm dừng một chút rồi thấp giọng hỏi tiếp: “Tai nạn giao thông sao?”
Tôi lắc đầu.
Anh lại nói: “Vậy người….”
Anh không nói hết chỉ ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi và khuyên nhủ: “Đây là bệnh viện, bất kể em nhìn thấy cái gì cũng đừng cảm thấy sợ hãi. Họ chỉ bị bệnh hoặc bị thương mà thôi, hoặc là…”
Hoặc là đã đến lúc.
Thời tiết tháng bảy nóng như đổ lửa, Giang Thần ôm chặt tôi như vậy thì ngoài cảm động ra, kỳ thật tôi cảm thấy rất nóng.
Anh ôm tôi thêm một lát, có lẽ cũng cảm thấy nóng nên liền kéo tôi đứng lên rồi dắt vào trong xe ngồi. Anh cất lời: “Anh ra ngoài gọi điện thoại đã, sẽ quay lại nhanh thôi.”
Tôi gật đầu, thực ra tôi đã bình tĩnh hơn nhiều rồi. Chỉ là vừa rồi biểu hiện sợ hãi tột độ, đột nhiên lại khôi phục như thường thì không hay lắm vì vậy đành tiếp tục làm ra vẻ yếu đuối, hoảng loạn.
Sau khi Giang Thần quay lại thì vẻ mặt cũng nhẹ nhõm hơn, anh nói: “Anh biết đã xảy ra chuyện gì. Bệnh nhân đó không sao cả, chỉ bị gãy xương và chấn động não thôi. Không nguy hiểm tới tính mạng đâu.”
Tôi thở phào một hơi. Phải đối mặt với sống chết của người bệnh người làm bác sĩ y tá thật bình tĩnh, chỉ cần không có người chết thì cũng không phải là việc gì lớn.
Tôi gật đầu ra vẻ đã biết.
Giang Thần không khởi động xe mà nghiêng người sang nhìn tôi: “Còn sợ không?”
Tôi lắc đầu, có vẻ bây giờ tôi thích dùng ngôn ngữ cơ thể để biểu đạt hơn
Anh vuốt ve tóc tôi: “Cô gái đó thất tình, uống thuốc tẩy tự tử trước mặt người yêu cũ. Anh người yêu cũ đưa cô ta tới bệnh viện rửa ruột nhưng cô ta sống chết không chịu. Hai người giằng co nên cô ta bị trượt chân rơi từ tầng trên xuống.”
Đúng là Giang Thần hiểu tôi rõ nhất, biết tôi là người thích hóng chuyện nên mới kể chuyện này để gợi lên sự tò mò trong tôi rồi phân tán lực chú ý. Vậy nên tôi không còn cảm thấy quá sợ hãi.
Tôi chớp mắt hỏi anh: “Thế người yêu cũ của cô gái đó phải ứng thế nào?”
Giang Thần véo má tôi: “Làm sao anh biết được, bây giờ em chịu nói chuyện rồi hả?”
“Vừa nãy em bị dọa sợ mà!” Tôi làm nũng: “Ai bảo anh để em một mình ở bệnh viện chứ!”
Anh không phản bác lại tôi, chỉ nói: “Sẽ không có lần sau đâu, hai ngày nữa anh sẽ đưa em đi thăm bệnh nhân đó.”
Tôi nói: “Trong khoảng thời gian sắp tới, em không muốn đến gần bệnh viện đâu.”
Giang Thần cười: “Sợ hãi trốn tránh không phải là thói quen tốt.”
Tôi muốn giậm chân làm nũng như người ta vẫn nói nhưng mỗi tội lại đang ngồi trong xe nên không tiện thể hiện, cho nên đổi thành chu miệng nói: “Nhưng mà em thực sự không dám mà.”
Anh nói: “Sau này đến hay không tùy em.”
Tôi giận tái mặt, trong lòng vừa tủi thân vừa tức giận. Anh vẫn luôn như vậy. Hồi cuối cấp ba, anh hướng dẫn môn Toán cho tôi, mười câu thì tôi làm sai chín câu rưỡi, nửa câu đúng thường là giải phương trình bậc hai không thể đơn giản hơn. Có lần bực quá, tôi quăng bút đi không thèm làm nữa, thầy dạy Toán bảo không biết giải bài tập thì làm tốt bài trắc nghiệm và điền vào chỗ trống là được rồi.
Giang Thần nói, kệ cậu, sau này đừng nhắc tới chuyện thi cùng trường đại học với tớ nữa, dù sao tớ và cậu cũng không cùng trình độ.
Hồi bé tôi thường bị những lời nói như vậy làm cho tổn thương, tất nhiên là sau đó sẽ chui vào bàn học khóc một hồi, khóc chán rồi ngẩng đầu lên thấy Giang Thần vẫn còn bên cạnh, lúc ấy anh đang tập trung sửa bài tập cho tôi.
Tôi liếc qua nhìn thấy đủ màu chữ chi chít trên trang giấy. Màu đen là đáp án đúng, màu xanh là phương pháp giải, màu đỏ là công thức toán học, bút nhớ hightlight màu vàng là cách giải thứ nhất, cách giải thứ hai, thứ ba….
Tôi lau khô nước mắt nói: “Cậu viết chi chít ra vở tớ như thế thì tớ xem thế nào được? Mà nhiều cách giải như thế tớ cũng không nhớ được.”
Sau đó, mỗi lần có bài thi Toán, rất nhiều bạn cùng lớp đều mượn bài của tôi để chép lại. Lúc đó tôi mới nhận ra sự quý giá của nó. Tôi thầm nghĩ có nên thu phí những bạn chép bài trước giờ không đây, mà còn phải đền đáp Giang Thần như thế nào nữa! Cuối cùng, tôi quyết định vẽ một người đẹp như tiên nữ giáng trần trong sách giáo khoa Toán của cậu ấy. Người đẹp ở trang thứ nhất mặc áo len, sang những trang sau thì mỗi trang lại cởi bỏ một lớp, từ phụ kiện tóc, giầy tất, quần áo,… nhưng vì vấn đề thuần phong mỹ tục nên cuối cùng tôi vẫn tới trang cuối vẫn để người đẹp mặc áo yếm với quần đùi siêu ngắn, Hơn nữa, vì muốn chứng mình tôi là một người rất hiểu biết, thỉnh thoảng tôi còn kết hợp với nội dung được dạy, ví dụ như bên cạnh định lý Pi-ta-go tôi sẽ vẽ người đẹp lộ mông… Tôi cảm thấy mình là người có ơn tất báo, ở thời đại vong ân phụ nghĩa như hiện nay quả là không dễ dàng.
Giang Thần khởi động xe, tôi xịu mặt giận dỗi, rất rất muốn cãi nhau, muốn mắng anh là tên khốn, nhưng tôi không dám…
Tôi nhát lắm lắm…
_________________