Lại một cái nam sinh cấp trên xuất hiện ở trước mặt Ôn Liễm, đem thô bỉ niên trưởng hất qua một bên, chen giữa hai người dò hỏi “Niên muội em có cần anh giúp một tay không?”
Còn không có chờ Ôn Liễm cự tuyệt, thô bỉ niên trưởng vọt trở lại, đem nam sinh kia đẩy sang một bên, chỉ lỗ mũi mắng “Nè, sao ngươi có thể như vậy, niên muội là ta thấy trước mà.”
“Vậy thì sao! Chẳng lẽ ngươi có thể bắt chuyện với niên muội liền không cho phép ta bắt chuyện.” Nam sinh kia hất càm lên khiêu khích nói.
Hai người tranh chấp, Ôn Liễm nhân cơ hội lách qua hai người, bước nhanh vào trong ký túc xá. Đến khi hai người đang tranh chấp kịp phản ứng, cô đã sớm không thấy bóng dáng.
Ôn Liễm tốn sức trăm ngàn cay đắng rốt cuộc tìm được phòng ngủ của mình, ngẩng đầu lên, nhìn kiến trúc cao lớn trước mắt. Không tự chủ hít một hơi, phòng ngủ của cô ở tầng cao nhất, nói cách khác cô còn phải leo lên sáu tầng, suy nghĩ một chút có chút sợ, đây là mệt chết người a a a a a a a!
Để hành lý xuống nghỉ ngơi một hồi, cô lại lần nữa phấn khởi, nắm tay thành quyền, không phải sáu tầng thôi sao! Dù có phải bò cũng nhất định leo lên. Hít sâu một hơi, nhấc hành lý lên bắt đầu leo cầu thang. Mới vừa lên tầng hai, cô vẫn có thừa sức lực, thời điểm đến tầng năm, mệt mỏi thở hổn hển, một cái tay chống đỡ trên tường, một cái tay đem rương hành lý đặt xuống.
Ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn biển hiệu trên tường, phía trên nền trắng là chữ đỏ viết số thật to. Ôn Liễm nhất thời tuyệt vọng, sao mới tới tầng năm vậy, cô có cảm giác mình đã đi rất lâu.
Ở trên cầu thang nghỉ ngơi một hồi, Ôn Liễm nhất cổ tác khí lên tầng sáu. Chờ chân chính dậm lên nền đất tầng sáu, Ôn Liễm cảm thấy trời đất quay cuồng thở hổn hển, hai chân như nhũn ra không ngừng run rẩy.
Trong đầu chỉ có một ý tưởng, vội vàng tìm phòng ngủ, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi lấy lại sức. Kéo hành lý, ánh mắt nhìn chăm chú dãy số trên cửa dọc theo hành lang, qua một gian rồi lại một gian, đến khi đi tới cuối hành lang rốt cuộc tìm được phòng ngủ .
Cầm chìa khóa học tỷ cho mình lúc ghi danh, tra vào ổ nhẹ nhàng chuyển một cái, khóa cửa đã được mở ra, quả nhiên là phòng này, mình không có đi nhầm. Ôn Liễm cao hứng đẩy cửa ra đi vào, bên trong một người cũng không có, xem ra mình là người đầu tiên đến, kia liền có thể lựa chọn giường mình thích rồi.
Sau đó bạn cùng phòng đến, phòng ngủ vốn an tĩnh liền trở nên náo nhiệt.
Phòng Ôn Liễm ở là phòng bốn người, không lâu sau mọi người đều đến đông đủ. Bởi vì có sự xa lạ nên các nàng sau khi thu thập đồ đạc xong liền ngồi ở trên giường riêng không đọc sách thì chơi điện thoại di động, trao đổi một chútvới nhau cũng không có, trong không khí tràn ngập lúng túng.
Ôn Liễm cũng không tiện mở miệng, thuận tay cầm một quyển sách trên bàn bay lên, chờ đợi có người nói chuyện trước. Không nghĩ tới khi nhìn vào sách cô liền mê mẩn, đem việc phải nói chuyện với mọi người quên sạch. Đảo mắt liền tới bữa tối, bụng trống không khiến cô không thể không thoát khỏi cuốn sách, ngẩng đầu lên, những người khác trong phòng ngủ vẫn là bộ dáng kia.Bất đắc dĩ thở dài một cái, quyết định phá vỡ lúng túng, ho khan một cái dẫn tới sự chú ý của những người khác, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay nói “Thời gian đã không còn sớm, có ai muốn đi ăn cơm không?”
Những người khác nghe vậy nhìn nhau, sau mấy giây do dự, bạn cùng phòng giường đối diện Ôn Liễm từ trên giường đứng lên nói “Tôi cũng đói, tôi đi với cậu.” Vừa nói vừa xoay người dọn sách vở.
Ôn Liễm gật đầu một cái, quay qua hai người còn lại hỏi “Hai cậu có đi không? Mọi người cùng nhau đi đi.” Hai người còn lại buông điện thoại di động trong tay xuống đứng lên nói “Được.”
Trước khi ra cửa, bạn cùng phòng giường đối diện Ôn Liễm móc điện thoại di động trong túi ra nói với Ôn Liễm và hai người bạn cùng phòng kia “Trước hết chúng ta hãy lưu lại phương thức liên lạc với nhau đi, sau này còn liên lạc nữa.” Nghiêng đầu qua chỗ Ôn Liễm hỏi “Số điện thoại của cậu là gì?” cúi đầu bấm số.
Ôn Liễm nói số điện thoại xong, nghiêng người đồng thời đối mặt với ba người họ tự giới thiệu bản thân “Tôi là Ôn Liễm, ôn trong ôn hòa, liễm trong thu liễm.”
Một bạn cùng phòng vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng có chút đầy đặn thì thầm “Ôn Liễm, tên rất hay!” Nói xong ngón tay linh hoạt đánh lên trên màn ảnh điện thoại di động hai chữ Ôn Liễm.
Ôn Liễm cười một tiếng, nói “Còn các cậu?” Lời còn chưa dứt, điện thoại di động trên tay rung lên. Điện tới là số lạ, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn ba người trước mặt không biết là ai gọi.
Bạn cùng phòng giường đối diện Ôn Liễm giơ giơ lên điện thoại di động lên “Nhớ nha, tên tôi là Hồng Mạn Văn.” trên màn hình điện thoại hiện lên đang gọi cho Ôn Liễm.
Hồng Mạn Văn so với bạn cùng phòng vóc người nhỏ nhắn xinh xắn kia thì cao hơn một chút, ước chừng cm, tóc mái che đi cái trán, đôi mắt to sáng ngời có thần. Cộng thêm gương mặt tròn trịa, dáng dấp mười phần khả ái, khiến cho Ôn Liễm không tự chủ được muốn đi tới bóp bóp mặt nàng.
“Được.” Ôn Liễm cười gật đầu một cái, ngón tay đánh lên màn hình ba chữ “Hồng Mạn Văn.”
Còn hai người còn lại, sau khi Ôn Liễm cùng các nàng trao đổi số điện thoại xong liền biết tên của các nàng. Bạn cùng phòng vóc người nhỏ nhắn xinh xắn kia là Cao Tĩnh Kỳ, người còn lại có chút cao lãnh là Lâm Tuyết Tuệ.
Ôn Liễm ở trước mặt ở người xa lạ có thói quen trầm mặc ít nói, mà Lâm Tuyết Tuệ này từ khi tiến vào phòng ngủ liền không nói một câu, so với mình còn cao lãnh hơn. Ôn Liễm không kiềm được quan sát nàng một chút, chỉ nhớ màu sắc quần áo còn không thấy rõ mặt liền thu hồi ánh mắt, im lặng, trong lòng định nghĩa “Cái đồ cao lãnh.”
Không thể không nói ở một vài thời điểm Ôn Liễm chính là một cái đại thần kinh.
Bốn người cũng xếp hàng đi tới phòng ăn, hai người Hồng Mạn Văn và Cao Tĩnh Kỳ phát giác cùng đối phương nói chuyện rất thú vị, đều thích ăn thức ăn ngon, đều thích ăn hàng. Nhất định chính là gặp tri kỷ, thân mật khoác tay nhau ríu rít thảo luận món ăn ngon.Ôn Liễm và Lâm Tuyết Tuệ chia ra đứng ở bên cạnh hai người bọn họ, lỗ tai bị tra tấn muốn điếc luôn, nhìn nhau, các nàng thấy được trong mắt đối phương là đồng bệnh tương liên với nhau.
Cao Tĩnh Kỳ hỏi Hồng Mạn Văn “Nghe nói thành phố A bên này có rất nhiều món ăn ngon, cậu đã thử hết chưa?”
Hồng Mạn Văn dương dương đắc ý hất càm nói “Tôi là người bản địa, dĩ nhiên ăn hết rồi!”
“Vậy à!” Cao Tĩnh Kỳ trợn to hai mắt, lộ ra vẻ ngạc nhiên. Kéo cánh tay Hồng Mạn Văn sức lắc lắc thỉnh cầu “Vậy cậu nói nhanh lên nơi này có món gì ngon, sau này mang tôi đi ăn với!”
“Nói cho cậu biết nha, người bình thường cũng không biết kế bên trường học có một nhà...” Hồng Mạn Văn thấp giọng, cố làm ra vẻ thần bí nói.
Hai người bàn luận xôn xao, giống như sợ bị người khác biết cửa tiệm kia thì các nàng không được ăn vậy.
Hai người thảo luận đủ mọi thứ trên trời dưới đất, Hồng Mạn Văn hết sức phấn khởi hỏi hai người đứng ở bên cạnh “Ôn Liễm, Tuyết Tuệ các cậu còn chưa nói các cậu là người từ nơi nào đâu.”
Ôn Liễm và Lâm Tuyết Tuệ nhìn nhau một cái nói “Tôi là người thành phố B, bên cạnh thành phố A.”
Lâm Tuyết Tuệ phụ họa nói “Tôi cũng vậy.”
Cao Tĩnh Kỳ kinh ngạc thở dài nói “Thật trùng hợp, vậy sau này có thể cùng nhau trở về rồi.”
Ôn Liễm gật đầu một cái, hai người ở giữa hỏi Lâm Tuyết Tuệ “Cậu ở chỗ nào của thành phố B?”
Lâm Tuyết Tuệ nhìn con đường phía trước, dù muốn hay không vẫn đáp “Huyện Z, cậu đại khái chưa từng nghe qua đi.” Nghiêng đầu hỏi Ôn Liễm “Còn cậu.”
“Dĩ nhiên có nghe qua.” Ôn Liễm gật đầu một cái, nhà các nàng vẫn còn cách nhau một con đường”Tôi ở nội thành.”
“Oh.” Lâm Tuyết Tuệ đáp một tiếng, hai người liền lại trầm mặc xuống.
Bốn người đi tới phòng ăn, sau khi cơm nước xong, Cao Tĩnh Kỳ để đũa và muỗng xuống, sờ sờ cái bụng lớn không ít hài lòng nói “No rồi.”
Hồng Mạn Văn vỗ nàng bả vai nói “Như thế nào, món ăn tôi giới thiệu ngon quá mà!”
Cao Tĩnh Kỳ dùng sức gật đầu nói “Ngon tuyệt cú mèo!” Thức ăn buổi tối hôm nay là do Hồng Mạn Văn giới thiệu chính là mấy món đặc sản, siêu cấp ngon, nếu không phải nàng biết kiềm chế thì đã ăn thêm một phần nữa rồi.
Ôn Liễm bất đắc dĩ cười một tiếng, một cặp đôi ăn hàng. Lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho các nàng hỏi “Cần giấy không?”
“Cần, cần chứ!” Hồng Mạn Văn nhận lấy giấy từ Ôn Liễm lau miệng, bỗng nhiên nghĩ đến “Quên mất, Ôn Liễm Tuyết Tuệ chỗ hai người có món gì ngon không?”
“Mau nói nhanh lên!” Cao Tĩnh Kỳ mặt đầy mong đợi.
Ôn Liễm đem giấy phân cho các nàng, thấy Lâm Tuyết Tuệ không có ý trả lời, suy nghĩ một chút nói “Rất nhiều đi.”
Hồng Mạn Văn vừa nghe liền kích động hỏi tới “Là món gì, món gì!”
“Để tôi suy nghĩ đã.” Ôn Liễm vừa suy nghĩ vừa giới thiệu cho các nàng biết đặc sản vùng mình, Lâm Tuyết Tuệ lâu lâu chen vào một câu.
Mấy người tại phòng ăn hàn huyên như máy phát thanh, quan hệ nhanh chóng thân thiết. Đến khi trời hoàn toàn tối, các nàng mới nghĩ tới việc về ký túc xá.
Bốn người đứng lên, Cao Tĩnh Kỳ đột nhiên nói với ba người còn lại “Các cậu có thể chờ tôi một tý không?”
Hồng Mạn Văn nghi ngờ hỏi “Cậu muốn đi làm cái gì?”
Cao Tĩnh Kỳ mặt lộ thẹn thùng, ngượng ngùng nói “Tôi muốn đi mua thêm một phần nữa, là món mới vừa ăn...”
“...” Ba người đồng thời hết ý kiến.
Lâm Tuyết Tuệ hiếm thấy sẽ chủ động mở miệng hỏi “Cậu không phải đang ăn kiêng sao?”
Cao Tĩnh Kỳ ra dấu chỉ một chút xíu, bỉu môi nói “Không! Tôi còn có thể ăn thêm một chút.” Thấy bọn họ không tin tức giận nói “Thật sự chỉ một chút xíu thôi!”
Ôn Liễm đầu đầy hắc tuyến nói “Mau đi đi, mau đi đi! Chúng ta ở nơi này chờ cậu.”
Cao Tĩnh Kỳ cao hứng liền nhảy cỡn lên, hét lớn “Yay!” Lấy tốc độ nhanh như chớp không kịp bịt tai vọt tới trước cửa tiệm, mua thêm một phần.
Ba người đứng tại chỗ, nhìn nhau một cái, nhịn không được cười lên.