Cố Tiện Khê cự tuyệt tài xế xe ôm, đứng ở giao lộ ngửa đầu đưa mắt nhìn khoảng không mênh mông, hít một hơi dài cắn răng chuẩn bị một mình trở về nhà.
Dù sao trạm xe cách nhà cũng không xa, con đường này nàng đã đi qua rất nhiều lần, đoạn đường này có đèn nên hẳn rất an toàn.
Hiển nhiên là nàng đã đánh giá cao sự can đảm của bản thân quá rồi. Đi một mình trên đường vắng lặng vào đêm tối, nguyên con đường ngoại trừ nàng ra không có một bóng người, ngay cả cửa tiệm cũng không có. Cho dù là đèn đường đứng sừng sững hai bên cũng làm cho Cố Tiện Khê có cảm giác ai đó đang theo dõi mình, lông tơ sau lưngngày một dựng lên. Thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn lén phía sau xác nhận không có ai nàng mới yên tâm.
Cho dù là gió thổi qua cây cối phát ra động tĩnh cũng có thể làm nàng sợ hết hồn hết vía. Bất tri giác liền tăng tốc độ, tiếng bánh xe vali cũng ma sát với đường nhựa phát ra âm thanh to lớn.
Lúc đi được nửa đường, nàng không thể kiên trì nổi, sợ hãi bắt đầu lan tỏa thấm vào tứ chi. Chân cơ hồ mềm nhũn, ngay cả đi cũng không được, Không thể làm gì khác hơn là ngồi chồm hổm xuống dựa vào vali, lấy điện thoại di động ra hy vọng có thể tìm được một người giúp đỡ mình.
Người thứ nhất liên lạc gần đây, dù muốn hay không nàng cũng trực tiếp nhấn vào, vừa định gọi điện thoại nhưng nhìn lại thì thời gian không còn sớm, không biết đối phương ngủ chưa. Để không quấy rối đến đối phương, nàng gởi một cái tin nhắn ngắn qua trước.
“Niên muội em đã ngủ chưa.”
Ôn Liễm mới vừa cùng Ôn ba tham gia yến hội do bạn của ông tổ chức, ngồi ở trong xe tay chống trán mơ mơ màng màng.
Ôn ba ở phía trước lái xe, ngẩng đầu lên nhìn qua kính chiếu hậu nói “Mệt lắm à, sắp tới nhà rồi.”
Ôn Liễm nửa mở mắt ra gật đầu một cái, chớp mắt, tiếp tục nhắm mắt lại. Nhắm mắt dưỡng thần một hồi, ngẩng cổ lên, mở mắt ra lắc lắc đầu một cái, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo.
Cô lấy điện thoại ra muốn xem tin tức một chút cho tỉnh táo, không nghĩ tới lại nhận được tin nhắn của Cố Tiện Khê, trả lời “Học tỷ thế nào?”
Cố Tiện Khê sắp xếp lại câu chữ, sau đó gởi “Hôm nay chị về nhà, mới vừa xuống xe, ba mẹ không có đón chị, chị phải về một mình, bây giờ trên đường không có một bóng người, chị có chút sợ hãi.” Nàng không dám nói mình rất sợ, ở trước mặt học muội nàng vẫn phải giữ một chút mặt mũi.
Ôn Liễm xem tin nhắn xong, đột nhiên mở to mắt, đầu óc hoàn toàn thanh tỉnh lại.
Cố Tiện Khê gởi tin nhắn nói rõ tình hình hiện tại, trong chốc lát liền nhận được điện thoại từ Ôn Liễm. Nàng lập tức nhấn nghe, để ở bên tai “A lô?”
Khi nàng tiếp điện thoại Ôn Liễm liền không dằn nổi hỏi “Học tỷ bây giờ chị đang ở đâu, về đến nhà chưa? Còn cách nhà xa không? Có gặp nguy hiểm gì không? Có cần em báo cảnh sát không?” Cô không kềm chế được kích động, nói một hơi hết tất cả lo lắng trong lòng.
Nghe được thanh âm quen thuộc của Ôn Liễm, nhất thời khẩn trương trong lòng Cố Tiện Khê vơi đi một nửa, trấn an nói “Ôn Liễm, em đừng gấp, chị không có chuyện gì, chẳng qua là có chút sợ hãi thôi.”Ôn Liễm thở phào một cái, ở bên kia điện thoại bĩu môi nhỏ giọng nói “Không sao là tốt.”
Cố Tiện Khê không có nghe rõ lời cô, nghi ngờ hỏi: “Em nói gì?”
Ôn Liễm cũng không để ý Cố Tiện Khê bên kia điện thoại không thấy được hành động của mình, lắc lắc đầu nói “Không có.”
Ôn ba hiếm thấy con gái mình lộ ra vẻ mặt khẩn trương, vừa lái xe vừa tò mò hỏi “Ôn Liễm có chuyện gì à? Ai gọi cho con thế?”
Lỗ tai Ôn Liễm dán lên điện thoại di động nói “Không có gì, là của một bạn học gọi điện thoại tới hỏi một ít chuyện thôi.”
Ôn ba gật đầu một cái, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Ôn Liễm không muốn Ôn ba nghe được cuộc đối thoại giữa mình và học tỷ, thấp giọng hỏi “Sao tới trạm xe trễ như vậy, bị trì hoãn gì à?”
Cố Tiện Khê bỉu môi, buồn không vui nói “Đều do chị mua vé xe trễ cho nên chỉ có thể mua được vé xe chuyến cuối hôm nay thôi.”
“A, thì ra là như vậy.” Ôn Liễm biết mỗi khi sắp tới xuân thì vé xe chính là đồ quý hiếm. Nếu không phải nhà Cố Tiện Khê cách trường học gần, phỏng đoán ngay cả vé xe của chuyến cuối cùng cũng không mua được, cô cau mày dặn dò Cố Tiện Khê “Học tỷ lần sau về nhà nhất định phải mua vé sớm một chút nha.”
“Biết rồi.” Có Ôn Liễm an ủi, Cố Tiện Khê cảm giác hai chân dần dần khôi phục khí lực, tay chống vali đứng lên “Không có chuyện gì đâu, niên muội yên tâm, chị sắp về tới nhà rồi.” Vừa nói vừa kéo vali đi, không muốn tiếp tục trì hoãn ở chỗ này nữa.
Ôn Liễm ở bên này nghe thấy âm thanh kéo vali lộc cộc, hỏi “Sao học tỷ không đi xe về nhà?”
Cố Tiện Khê nhíu mày một cái nói “Gần đây không phải có rất nhiều tin tức nói nữ sinh viên đại học quá giang xe bị giết người cướp của sao, cho nên chị không dám tùy tiện quá giang xe.” Vừa nói vừa liếc đằng sau.
Nhìn đoạn đường tối om do đèn không chiếu tới nàng có chút rợn tóc gáy, nhưng bên lỗ tai vẫn nghe thấy một giọng nói cho nên nàng có cảm giác cô đang ở bên cạnh nàng, không còn sợ hãi như lúc nãy nữa.
Mặc dù Cố Tiện Khê nói không sai, nhưng Ôn Liễm luôn cảm thấy không ổn “Nhưng mà chị đi một mình như vậy cũng không an toàn đâu.” Học tỷ dễ thương như vậy vạn nhất bị người ta bắt cóc thì sao.
“Chị cũng không có biện pháp a.” Cố Tiện Khê bất đắc dĩ nói.
Ôn Liễm suy nghĩ một chút “Được rồi, bây giờ chị đừng nói chuyện, tập trung đi về nhà, nhớ để ý xung quanh.” Cô nhìn ra ngoài cửa xe, Ôn ba đã lái xe vào trong tiểu khu, không lâu sau là tới nhà rồi, tiếp tục nói “Em có hơi bận bịu tý nhưng sẽ luôn lắng nghe, có nguy hiểm gì thì chị cứ la lên.”
Cô sợ Cố Tiện Khê đang nói chuyện với mình như vậy tuy rằng nàng sẽ đỡ sợ hơn nhưng với tình hình hiện tại thì không tốt lắm. Nếu thật sự sinh nguy hiểm mà nàng lại đang nghe điện thoại thì cơ hội phản ứng cũng không có.
Ôn Liễm suy tính rất chu toàn, Cố Tiện Khê cũng không thể không phục gật đầu một cái “Được.”
Ôn Liễm ở bên đầu kia điện thoại mặc dù không làm gì nhưng ít nhiều cũng cho nàng một ít an ủi và động lực để về tới nhà.Hai người không nói lời nào, trong điện thoại chỉ có thể nghe tiếng hít thở của đối phương. Cố Tiện Khê không biết tại sao lại cảm thấy an lòng như vậy, giống như chỉ cần có Ôn Liễm ở bên thì không có chuyện gì là không giải quyết được, lúc ra ngoài thải phong hay là bây giờ cũng như vậy.
Lúc sắp tới nhà khóe miệng nàng có hơi nhếch lên nhẹ giọng kêu vào trong điện thoại di động “Ôn Liễm?” Nàng cố ý nói tiếng rất nhỏ nếu như không có chú tâm để điện thoại sát bên tai khẳng định sẽ bỏ qua tiếng kêu này.
Không nghĩ tới Ôn Liễm nhanh chóng trả lời “Hử?” Có thể thấy cô một mực đều chú ý tới Cố Tiện Khê bên này “Học tỷ đến nhà chưa?”
Cố Tiện Khê trong lòng ấm áp, không trả lời cô mà nói “Niên muội em tốt với chị quá.”
Ôn Liễm mới vừa xuống xe, sợ lúc lên thang máy không có tín hiệu, nói Ôn ba lát nữa cô lên sau rồi đứng một mình dưới lầu chịu đựng cái lạnh, hơi nhếch khóe miệng hỏi “Vậy chị muốn báo đáp em thế nào đây? Lấy thân báo đáp thì sao ta?”
Mặc dù biết mình chỉ nói đùa, nhưng cô mơ hồ có một chút mong đợi câu trả lời của học tỷ.
“Để cho chị suy nghĩ một chút.” Cố Tiện Khê do dự.
Ôn Liễm lời vừa ra khỏi miệng liền có chút hối hận, cảm giác mình hình như đang đùa giỡn học tỷ nói sang chuyện khác “Được rồi, học tỷ nhanh về nhà đi.” Lời còn chưa dứt một cơn gió lạnh chui vào trong khe hở giữa cổ và quần áo, sau lưng lạnh thấu tim, Ôn Liễm không nhịn được run cầm cập.
Nhà Ôn Liễm không nằm sâu trong đất liền bằng trường đại học, tuy gió không có mạnh như ở trường nhưng nơi này ước chừng lạnh hơn trường của cô nhiều. Ôn Liễm trở lại một cái liền đem quần áo mùa thu đổi thành áo lông mỏng. Lúc này đã gần mười hai giờ đêm, nhiệt độ lại càng ngày càng thấp, cơn buồn ngủ ở trong thân thể Ôn Liễm đều bị quét sạch.
Ôn Liễm đem điện thoại di động dán thật chặc bên lỗ tai, ánh mắt nhìn chằm chằm ngọn đèn nhỏ dưới tàng cây, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
Ôn mẹ đợi đã lâu mà thấy Ôn Liễm còn không có đi lên, nhìn ra ban công, nhìn xuống dưới lầu hô “Ôn Liễm! Con ở dưới làm gì vậy! Mau mau lên đây!”
Ôn Liễm ngẩng đầu ứng phó với Ôn mẹ, lúc cô cúi đầu lần nữa trong điện thoại di động truyền tới thanh âm Cố Tiện Khê thở hổn hển nói “Ôn Liễm chị đến nhà rồi!” Trong giọng nói còn mang theo vài tia xúc động.
Chờ Ôn Liễm ừ một tiếng, nàng liền tiếp tục nói “Vậy em cũng mau đi về đi, đừng khiến dì lo lắng.” Dễ thấy được nàng đã nghe hết cuộc đối thoại giữa Ôn mẹ và Ôn Liễm.
Ôn Liễm cười nói “Không có chuyện gì đâu.”
Hai người lại trò chuyện mấy câu cho tới khi nghe tiếng náo nhiệt ở đầu dây bên kia Ôn Liễm mới cúp điện thoại, tay chân run rẩy đi lên lầu.
Điều kiện nhà Ôn Liễm là thuộc về trung thượng đẳng, có nhà có xe, trừ cái này ra còn có chút của cải. Giống với nhà Cố Tiện Khê một nhà ba miệng ăn, Ôn Liễm là con một nhưng Ôn ba Ôn mẹ tiến bộ hơn chỉ cần một đứa con là đủ rồi.
Ôn ba là dân làm ăn hàng năm ở bên ngoài. Còn Ôn mẹ từ khi sinh Ôn Liễm thì từ chức về nhà làm bà nội trợ, sau khi Ôn Liễm trung học đệ nhất cấp gần như có thể tự lập trong cuộc sống bà liền vứt Ôn Liễm ở nhà một mình, còn bản thân thì theo Ôn ba đi khắp nơi.
Mỗi người đều có cuộc sống riếng cái gì cũng phải dựa vào bản thân cho nên kỹ năng cần thiết cho cuộc sống Ôn Liễm đều được chỉ dạy, vì thế cô mới có thể chiếu cố Cố Tiện Khê như vậy.
Nhà Ôn Liễm gần bờ biển, lúc sắp tới giao thừa bên ngoài phá lệ náo nhiệt, người người trong thành phố cơ hồ tụ tập ở bờ biển. Tụ tập đốt pháo, trên bầu trời pháo bông liên tiếp được bắn lên, màn đêm cũng được nhuộm đầy màu sắc rực rỡ.
Mà một nhà Ôn Liễm không thích náo nhiệt này, cả gia đình đều ở trong nhà, đóng chặt cửa sổ, mở tối đa âm thanh ti vi sau đó một nhà ngồi ở trong phòng khách ngắm đêm xuân.
Vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu với nhau, không gì hạnh phúc hơn việc cả nhà ngồi quây quần bên nhau ngày tết.
Sau khi Ôn Liễm nói một ít chuyện liên quan tới bài tập rồi còn một ít kế hoạch trong tương lai với Ôn ba Ôn mẹ, thừa dịp Ôn ba Ôn mẹ còn đang suy nghĩ, cô cầm điện thoại di động lên nhanh chóng chạy về phòng, khóa kỹ cửa, lén lén lút lút y như đang làm chuyện xấu.