Sau khi Cố Tiện Khê lau xong, Ôn Liễm có chút mất mác sờ sờ mặt của mình, sau đó liền bị nàng kêu hoàn hồn lại, đưa quyển sổ kia ra trước mặt Cố Tiện Khê nói “Đây là quà sinh nhật em tặng học tỷ, hy vọng học tỷ nhận lấy.” Trong lòng vui mừng vì quyển sổ kia đã được cô ôm vào trong ngực nên không có bị dính bánh kem.
“Chúc học tỷ sinh nhật vui vẻ! Vĩnh viễn mười tám tuổi!”
“Đây là?” Cố Tiện Khê nhận lấy quyển sổ, có chút nghi hoặc, cau mày hỏi.
“Thời gian quá gấp, lại không nghĩ ra món quà gì tốt để tặng cho học tỷ nên...nên...” Ôn Liễm ngượng ngùng che mặt, ban đầu còn cảm thấy ổn nhưng khi đưa đến trước mặt học tỷ thì lại cảm thấy món quà quá nhỏ bé không xứng với học tỷ.
Cố Tiện Khê tiện tay mở ra, có rất nhiều lời chúc mừng và chữ ký của những người xa lạ, nàng còn thấy có vài cái tên trong lớp của mình. Thấy Ôn Liễm viết ở trang cuối cùng liền biết ý của cô, cười thấp giọng lầm bầm một câu “Ôn Liễm ngu ngốc, ngu...”
Ôn Liễm mặc dù nghe nàng nói chuyện, nhưng lại không nghe rõ nội dung, cho là mình lại mất thần “Học tỷ đang nói gì?”
Cố Tiện Khê mới sẽ không để cho em ấy biết mình đang chửi em ấy, hỏi “Đây là em đi nhờ người khác ký lên sao?”
Ôn Liễm gật đầu, Cố Tiện Khê nghiêng người, thuận thế tựa vào trên vai cô nói “Thật ra thì chị chỉ cần một câu cuối cùng là đủ rồi, chỉ cần em viết là đủ rồi...”
Vai Ôn Liễm rộng hơn nàng một chút, mặc dù không có thịt nhưng không đến nỗi gầy xương. Ấm áp trên cơ thể cô truyền tới làm cho Cố Tiện Khê không tự chủ muốn dựa sát vào cô hơn.
Trong lòng nàng nảy ra một cái ý niệm, nói bóng nói gió “Hỏi thật, Ôn Liễm tại sao em lại tốt với chị như vậy?” Từ lúc mới bắt đầu quen biết Ôn Liễm, nàng cảm thấy Ôn Liễm tốt với nàng vô cùng. Mặc dù không rõ là tốt ở chỗ nào, nhưng tựa hồ mỗi chuyện liên quan tới mình, em ấy đều thuận theo mình.
Hơn nữa em ấy đối xử với nàng hoàn toàn không giống với Tân Niên trưởng và Hội trưởng các nàng, ở trước mặt Tân Niên trưởng và Hội trưởng nàng giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành vậy, cảm giác mình đặc biệt dễ phạm sai lầm, cần các nàng chiếu cố và trợ giúp, điều này làm cho nàng có chút nghi ngờ về bản thân.
Mà ở trước mặt Ôn Liễm, cho dù em ấy không phải răm rắp nghe lời nàng nhưng em ấy lúc nào cũng nói hảo hảo hảo. Hơn nữa chuyện gì em ấy cũng nghĩ tới mình đầu tiên, cố gắng chiếu cố mình.
Trong đầu Ôn Liễm còn đang suy nghĩ về những gì đã viết trong quyển sổ, còn không có chú ý tới Cố Tiện Khê đang dựa vào mình, lại bất ngờ bị nàng hỏi như vậy, thiếu chút nữa thì bại lộ ý nghĩ chân thật “Đương nhiên là thích...” Nói được một nửa, nhanh chóng sửa lời “Cái này...em thích tốt với người tốt với em a.”
Cố Tiện Khê đối với cái đáp án này rất là không hài lòng, cũng không biết Ôn Liễm cảm thấy mình tốt ở chỗ nào, bỉu môi nói “Chị tốt với em chỗ nào vậy?”
Ôn Liễm suy nghĩ một chút “Em cũng không biết nữa.”
Cố Tiện Khê bắt lấy cánh tay Ôn Liễm, ngẩng đầu chăm chú nhìn cô đột nhiên nói “Ôn Liễm em thật tốt, nếu em là con trai, chị nhất định sẽ gả cho em.”Ôn Liễm bất thình lình nghe được những lời này của nàng, sững sốt một chút, không biết trả lời như thế nào, trầm mặc một lát, có chút mất mác nói “Nhưng mà em không thể thay đổi giới tính của bản thân a, kiếp này...”
Cố Tiện Khê vô lực thở dài một cái, cũng đã nói đến mức này rồi, Ôn Liễm vẫn không hiểu rõ ý của mình, rốt cuộc là ngốc thật hay là đang giả ngu đây, nhất thời nổi giận nói “Đúng vậy, vậy thì để kiếp sau đi.”
Ôn Liễm miễn cưỡng cười một tiếng “Được.” Cố Tiện Khê không nói chuyện.
Nếu là mình là con trai thì tốt biết bao, như vậy mình có thể không chút kiêng kỵ thích học tỷ, có thể quang minh chính đại biểu đạt tình yêu của mình với học tỷ, có thể theo đuổi nàng. Có lẽ học tỷ sẽ đáp ứng mình, sau đó các nàng thì sẽ chung một chỗ, dắt tay vượt qua năm tháng đại học tươi đẹp. Nhưng mà con người khi sinh ra thì đã không được lựa chọn giới tính rồi, mình căn bản không thể làm gì.
Ôn Liễm cắn răng, một cảm giác vô lực từ trong lòng lan ra khắp cơ thể. Lúc không còn sức lực, cô lại đột nhiên nghĩ đến, nếu như không thử thì làm sao biết kết quả thế nào? Nói không chừng, học tỷ cũng có tình cảm với mình thì sao?
Đầu óc nóng lên, mượn bóng đêm, không suy nghĩ được mất, không suy nghĩ hậu quả, dốc toàn lực nói ra những lời muốn nói từ bấy lâu nay. Cô khẩn trương nắm chặc quả đấm, ngực kịch liệt phập phòng, trong đầu chuẩn bị câu chữ.
Cố Tiện Khê đột nhiên nhúc nhích, trong nháy mắt kéo lý trí Ôn Liễm trở lại. Buông lỏng nắm tay, Ôn Liễm tĩnh táo lại. Cô sợ Cố Tiện Khê sẽ ngã xuống, cánh tay chuyển qua phía sau che chở nàng, cái này giống như là đang kéo Cố Tiện Khê vào trong ngực.
Sau một hồi yên lặng, Ôn Liễm thận trọng quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng nhắm mắt lại không biết là tỉnh hay là ngủ, người không nhúc nhích. Ánh đèn yếu ớt từ tầng lầu đối diện ánh vào trên mặt học tỷ càng làm rõ gương mặt điềm tĩnh của nàng.
Ôn Liễm lầm bầm lầu bầu nói “Chẳng lẽ kiếp này hoàn toàn không có cơ hội sao?” Bỗng nhiên ý thức được Cố Tiện Khê có thể nghe, trong lòng căng thẳng. Đợi đã lâu, không thấy Cố Tiện Khê phản ứng, mới yên lòng.
Xem ra là ngủ thật rồi, Ôn Liễm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, khắp trời đầy sao, xem ra ngày mai là một ngày nắng đẹp đây.
Mà Ôn Liễm không biết là thời điểm cô lầm bầm lầu bầu, trong lòng Cố Tiện Khê lặng lẽ cho ra một cái đáp án.
Ôn Liễm bỗng nhiên ý thức được nếu học tỷ ngủ mất rồi vậy chẳng lẽ hai nàng phải ở chỗ này qua hết đêm nay sao?
Thân thể học tỷ gần trong gang tấc, trên người nàng tản mát ra hương thơm đặc biệt dịu nhẹ cùng với hơi thở chậm rãi tiến vào trong cơ thể Ôn Liễm, kích thích trái tim trong lồng ngực Ôn Liễm đập kịch liệt. Ôn Liễm cảm thấy cổ có chút cứng ngắc, chậm rãi giơ tay lên, muốn đi đánh thức nàng. Còn chưa đụng vào nàng, tư tâm lại bảo cô thu tay về.
Học tỷ ngủ rồi...Vậy mình có thể làm một ít chuyện xấu rồi...
Ôn Liễm nghiêng đầu, nhìn mặt Cố Tiện Khê, chớp chớp mắt, đem tầm mắt chuyển tới môi của nàng, quấn quít một trận, chậm rãi nhích thân thể lại gần...Ngay tại thời điểm cánh môi của hai người chỉ còn cách mấy cen-ti-mét, Ôn Liễm giống như lần trước ở trong rạp chiếu phim dừng động tác lại. Sau đó mở mắt ra, học tỷ vẫn còn đang nhắm hai mắt.
Cô lui trở lại, cười khổ một cái, coi như chung quanh không có ai, coi như học tỷ ngủ rồi không biết cô làm cái gì, cô vẫn là không có lá gan tiếp tục nữa. Không sai, mình chính là hoảng sợ, rất hoảng sợ... chỉ cần một ngày mình còn chưa đâm thủng tầng quan hệ hiện tại giữa mình và học tỷ thì mình cũng sẽ không làm ra chuyện gì khác thường với học tỷ.
Tống Nguyên Câu đang cất mẫu vật thí nghiệm nội tạng người thì cửa phòng bị gõ, đang bận rộn nên cũng không ngẩng đầu lên, hô “Mời vào.”
Chốt cửa chuyển động một chút, Ôn Liễm đẩy cửa đi vào, đứng ở ngay cửa lễ phép hô “Lão sư.” Trong phòng nồng đậm mùi formalin khiến cô khó chịu xoa xoa lỗ mũi.
Tống Nguyên Câu nhìn cô một cái hỏi “Em tới đây làm gì?”
Ôn Liễm giơ luận văn cầm trong tay lên nói “Lần trước lão sư bảo em về chỉnh sửa lại những chỗ chưa chặt chẽ lắm, em đã làm xong rồi, cố ý cầm tới nhờ lão sư nhìn một chút.” Trước đó cô có tới phòng làm việc của Tống Nguyên Câu nhưng lại không gặp, hỏi thăm nhiều người mới biết ông ấy đang ở phòng xét nghiệm nên chạy tới đây.
“Vào đi.”
Ôn Liễm đi vào mới nhìn rõ Tống Nguyên Câu đang làm gì, ông ấy mặc áo khoác bác sỹ, trên mặt mang khẩu trang thật dày, tay mang bao tay trắng, cơ hồ là trang bị đầy đủ. Cửa sổ phòng xét nghiệm toàn bộ được mở ra cho thông thoáng.
Ông ta đang cho thêm formalin vào trong mấy cái bình thủy tinh chứa vật xét nghiệm. Formaldehyde trong dung dịch formalin dễ bay hơi trong không khí, ngay cả khi chúng đã được đựng trong bình thủy tinh kín, qua một thời gian sẽ có một ít thoát ra ngoài, cho nên cách một đoạn thời gian là phải thêm vào đó một ít hoặc thay thế toàn bộ.
Ôn Liễm thấy Tống Nguyên Câu bận bịu không rảnh tay, chắc chắn sẽ không lập tức xem luận văn của mình. Đứng trước mặt ông ấy một hồi, liền bị vật xét nghiệm trên kệ hấp dẫn đi sự chú ý.
Những vật xét nghiệm này mặc dù một năm qua cũng xem không ít lần, nhưng mỗi lần xem đều thấy mới mẽ, nhìn mãi không chán. Có rất nhiều phôi thai của từng tháng, tháng càng lớn hình dáng thân thể con người lại càng rõ ràng, thể tích cũng càng lớn. Não bộ cắt thành lát mỏng giống như một cái mê cung hình bầu dục vậy, mọi con đường đều quanh co khúc khuỷu. Còn có một cái đầu đàn ông ngâm trong formalin nữa, hai mắt nhắm nghiền vểnh môi, giống như đang ngủ vậy, râu trên càm cũng có thể nhìn rõ ràng...
Thời điểm mấy mẫu vật xét nghiệm kia cách cô càng gần, Tống Nguyên Câu lên tiếng “Không nên sờ mó lung tung. Mấy mẫu vật xét nghiệm nếu như bị làm hư, cho dù có tiền cũng rất khó mua được.”
Ôn Liễm quay lại nhìn ông ấy vẫn còn đang chế formalin, thức thời cách mấy mẫu vật xét nghiệm xa một chút. Quấn quít một hồi, vẫn là hỏi ra nghi ngờ trong lòng “Lão sư, em muốn hỏi một chút những vật xét nghiệm này là từ đâu mà có?” Mỗi khi trong tiết xét nghiệm nhìn thấy mấy mẫu xét nghiệm trong formalin có chút vàng ố, cô sẽ không tự chủ được suy đoán. Những mẫu vật này là từ đâu mà có, tại sao bọn họ lại nguyện ý trở thành vật xét nghiệm, bọn họ ở chỗ này bao lâu.
Tống Nguyên Câu dừng tay lại nói “Có một ít là từ tội phạm tử hình, còn có một ít là tự nguyện hiến mình cho y học. Trong tiết học thí nghiệm giải phẩu, trong lớp có phải có vật xét nghiệm ở bên cạnh bục giảng hay không?”
Ôn Liễm đi đến bục giảng, gật đầu một cái “Dạ có.” Lần đầu tiên vào lớp cô còn cố ý quan sát hồi lâu.
Hai tay Tống Nguyên Câu chống lên bục giảng, nghỉ ngơi một chút nói “Đó là di thể của một lão giáo sư ở trường học chúng ta hiến tặng.”
Đúng như dự đoán Ôn Liễm lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Tống Nguyên Câu tiếp tục nói “Lúc trước hắn ở bệnh viện công tác cả đời, sau khi về hưu, được mời về làm giáo sư ở trường chúng ta. Sau đó mắc bệnh ung thư phổi qua đời, liền tự nguyện hiến tặng di thể tạo điều kiện cho các em học tập.”
Ôn Liễm tiếp tục kinh ngạc.
“Đây đại khái là nơi quy tụ tốt nhất của một bác sĩ đi.” Tống Nguyên Câu cảm thán nói, nói xong lại tiếp tục công việc của mình. Còn Ôn Liễm thì rơi vào trầm tư, để tay lên ngực tự hỏi, nếu tự có một ngày mình chết đi có thể làm chuyện giống vậy hay không...