Ôn Liễm mạo hiểm mưa to quay lại dãy phòng học, ánh mắt nhanh chóng nhìn xung quanh trước, cũng không thấy bóng dáng Cố Tiện Khê. Cô nhớ là học tỷ lúc mới tới trên tay không có cầm dù, cho nên cô mới gấp như vậy quay lại đây, sợ học tỷ bị ướt mưa.
Thu hồi cây dù ướt nhẹp, cô đi vào đại sảnh, nâng tay lên xem đồng hồ. Các nàng còn chưa có đi bao lâu, lúc này học tỷ hẳn còn chưa đi về. Ôn Liễm không ngừng chạy lên lầu, lên phòng học ở lầu ba, mà tòa nhà này không có thang máy, chỉ có thể đi thang bộ thôi.
Mới vừa leo đến tầng thứ hai, một người bước xuống lầu, hai người sượt qua, Ôn Liễm cũng không có chú ý tới đó chính là Cố Tiện Khê người mà cô muốn tìm, cúi đầu một bước liền qua được hai lầu.
Ngược lại Cố Tiện Khê từ trên lầu đi xuống thấy được mặt của cô, ở trên bậc thang nhìn Ôn Liễm hỏi “Bạn học, sao em quay lại đây? Quên gì à?”
Ôn Liễm nghe được thanh âm quen thuộc, lập tức dừng bước xoay người thấy Cố Tiện Khê đứng ở dưới lầu, mừng không kể xiết hỏi “Học tỷ, chị quả nhiên vẫn còn ở đây!”
Cố Tiện Khê không nghĩ tới cô ấy thấy mình lại cao hứng như vậy, một tay vịn cầu thang mê mang hỏi “Thế nào?”
Ôn Liễm ba bước thành hai bước đến bên cạnh Cố Tiện Khê nói “Em tới tìm học tỷ.” Tận lực thu thập cây dù dính đầy nước mưa, sợ nước vô tình văng vào Cố Tiện Khê.
“Tìm chị làm gì?” Cố Tiện Khê càng mờ mịt.
“Bên ngoài trời mưa, em vội tới đây đưa dù cho học tỷ.” Ôn Liễm trả lời.
“Sao em biết chị không có mang dù?” Cố Tiện Khê cau mày, hoài nghi nhìn cô. Đây mới là lần thứ hai gặp mặt, nói là người xa lạ cũng không quá đáng, một người xa lạ lại đưa dù cho mình.
Ôn Liễm nhất thời cứng họng, lúng túng sờ đầu một cái giải thích “Bởi vì học tỷ lúc tới đây rất vội vã, không có mang theo túi bên người, trên tay cũng không có cầm dù, cho nên em liền đoán rằng học tỷ không có mang dù. Sợ học tỷ bị ướt mưa, hảo ý tới...”
Cố Tiện Khê liên tưởng đến thời điểm phát sách vừa rồi cô đòi giúp một tay, cho là cô là một người nhiệt tình, cười híp mắt cong cong nói “Đúng là chị không có mang dù, trận mưa này tới quá bất ngờ, mới vừa rồi ở phòng học thấy trời mưa còn không biết phải làm sao, không nghĩ tới em sẽ quay lại đây đưa dù cho chị, cám ơn bạn học.”
Ôn Liễm đờ đẫn nhìn chằm chằm gương mặt mang theo nụ cười của Cố Tiện Khê, trong lòng không nhịn được thở dài nói học tỷ cười lên thật dễ thương.
Cố Tiện Khê thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm vào mặt mình, không hiểu hỏi “Trên mặt chị có dính gì à?”
“Không có, không có.” Ôn Liễm sốt ruột khoát tay một cái, lên tiếng phủ nhận. Nghiêng đầu nhìn xuyên qua cửa sổ thấy bên ngoài mưa đã nhỏ bớt, nói “Học tỷ chúng ta thừa dịp mưa nhỏ, hay là tranh thủ về đi, nếu không một hồi mưa lại lớn.
“Được.” Cố Tiện Khê không chút nghĩ ngợi đáp ứng. Nếu có người chịu đưa nàng trở về, kia sao lại từ chối chứ.Đã là hơn tám giờ tối rồi, bầu trời âm u, mây đen che khuất ánh trăng và sao sáng. Trên các con đường trong khuôn viên trường học không hề có một bóng người, chỉ có ngọn đèn đường mờ đứng sửng ở hai bên, chụp đèn trong suốt đọng lại vài giọt nước. Ánh đèn chiếu rõ ràng những hạt mưa từ trên trời bay xuống, chỉ thấy hạt mưa chi chít đan vào một chỗ tạo thành từng đợt mưa, ngăn ở trước mặt Ôn Liễm và Cố Tiện Khê. Trên mặt đất cũng đọng lại vũng nước, phản xạ cảnh vật từ bốn phương tám hướng, sắc thái rực rỡ.
Ôn Liễm các nàng chống đở đợt mưa này như cánh buồm cô độc trôi đãng ở trong đại dương, ung dung đi tới mục tiêu.
Hai người rốt cuộc còn là người xa lạ, đi chung với nhau không có vấn đề gì để nói, yên tĩnh trầm mặc. Ánh mắt Ôn Liễm khắp nơi loạn chuyển, không dám nhìn Cố Tiện Khê, mặc dù trong lòng là rất muốn nhìn. Vì không để cho bầu không khí lúng túng nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm giọt nước chảy xuống tán dù, mở miệng trước “Học tỷ...”
“Đừng kêu học tỷ, Tiện Khê, Tiện Khê là được rồi.” Cố Tiện Khê cắt đứt lời của cô, nàng không có thói quen để người khác kêu nàng học tỷ.
“Tiện Khê?” Tâm tình Ôn Liễm vui vẻ đáp ứng nói “Được.”
Cố Tiện Khê cúi đầu tránh qua vũng nước nói “Em là Ôn Liễm?”
Ôn Liễm giơ dù, thân thể cô cứ xê dịch rồi xê dịch, tò mò hỏi “Học tỷ làm sao biết?”
“Có người trong lớp em nói.” Trong lòng Cố Tiện Khê đọc đi đọc lại cái tên Ôn Liễm này, ghi nhớ nó.
“Ồ.” Ôn Liễm minh bạch gật đầu một cái, đại khái là nam sinh mới vừa rồi chen vào nói đây mà. Thời điểm hai người đi ngang qua thư viện, Ôn Liễm nhìn trước cửa, Cao Tĩnh Kỳ và Lâm Tuyết Tuệ đã sớm trở về. Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, may mắn quá, nếu để các nàng thấy mình đi tìm học tỷ, nhất định sẽ cười vào mặt mình.
“Ôn Liễm...em đi tới một chút xíu đi.” Cố Tiện Khê ngẩng đầu lên thấy trên vai Ôn Liễm bị mưa làm ướt một mảnh, nói “Em nhìn xem vai của em cũng ướt hết rồi.” Hai người mặc dù cũng đi chúng một cây dù nhưng bởi vì còn bỡ ngỡ nên giữ lại một khoảng cách. Dù của Ôn Liễm tuy lớn nhưng tán dù không quá rộng. Ôn Liễm vì không để cho Cố Tiện Khê bị ướt mưa nên cố ý nghiêng dù về phía nàng, cho nên vai bị ướt một mảnh.
Ôn Liễm theo ánh mắt của nàng nhìn lên vai mình, sau đó quay lại lơ đễnh nói “Không có sao, một hồi trở về tắm là được.”
“Vậy cũng không thể để ướt như vậy a.” Nguyên lai Ôn Liễm một người che một cây dù là đủ, nhưng bây giờ lại thêm một người, cô sẽ bị ướt mưa, Cố Tiện Khê cảm thấy có lỗi, kéo cánh tay Ôn Liễm, đem cô kéo vào trong một chút nói “Sẽ cảm mạo.”
Ôn Liễm bị nàng kéo không tự chủ dời mấy bước, giữa hai người cách lập tức thì trở gần lại, thỉnh thoảng quần áo còn sượt qua nhau, Ôn Liễm có chút không được tự nhiên, chờ Cố Tiện Khê không chú ý lại lén nhích ra bên ngoài một chút.
Nước mưa lốp bốp rơi vào trên tán dù, Ôn Liễm nghe, trong lòng cảm giác vô cùng yên bình, không còn luống cuống như trước. Lại là một đoạn thời gian yên lặng, sau đó cô nghĩ đến một đề tài hỏi “Học tỷ học hộ lý có mệt không?””Mệt chứ!” Cố Tiện Khê suy nghĩ một chút nói “Nhưng so với ngành lâm sàng vẫn là nhẹ nhàng hơn một chút.”
“A...” Ôn Liễm nghiêm mặt nói “Lâm sàng rốt cuộc có bao nhiêu kinh khủng a, đều bị học tỷ các chị dọa sợ.” Mặc dù Cố Tiện Khê đã bảo cô đổi cách xưng hô, nhưng gọi Tiện Khê, có phải quá thân mật hay không, cô cảm thấy không được tự nhiên, cho nên kêu nàng là học tỷ như cũ.
Cố Tiện Khê cũng sẽ không quá để ý tới xưng hô. Nghe cô nói bị mình dọa sợ, cười trộm một chút, sau đó nghiêm túc nói “Đây là dĩ nhiên, tương lai các em khi ra đời sẽ nắm giữ sinh mạng con người, nếu không học giỏi thì sẽ hại chết người nha.”
Ôn Liễm nghe ra là nàng đang nói đùa, cũng theo nàng cười nói “Vậy em liền chuyển sang học hộ lý với học tỷ đi, được không? Đến lúc đó học tỷ cần phải bảo vệ em nha.”
“Hệ hộ lý nhiều nữ sinh, nếu em chuyển qua cũng sẽ không có nữ sinh khi dễ em đâu.”
“Sao biết không thể, nếu các nàng khi dễ ta dáng dấp của em thì làm sao đây.” Ôn Liễm bỉu môi, tận lực bán moe nói.
Cố Tiện Khê sững sốt một chút, dở khóc dở cười nói “Không đâu, y tá chị thích nhất là những bé con đáng yêu.”
Đầu óc Ôn Liễm linh hoạt chuyển động, thiếu chút nữa thì nói “Kia học tỷ thích bé con đáng yêu như em sao?” Suy nghĩ lại thì các nàng mới quen không lâu, còn không thích hợp đùa giỡn như vậy, ngừng miệng. Quay lại nói “Ừ... em tốt nhất nên làm bác sĩ thôi.”
Cố Tiện Khê gật đầu một cái nói “Làm bác sĩ rất tốt! Có tiền đồ.”
Ôn Liễm các nàng đi đường tắt, đường tắt trực tiếp dẫn tới cửa sau phòng ngủ, so với đi đi cửa trước thì gần hơn nhiều. Nhưng tới cửa sau thì phải băng qua con đường nhỏ lát gạch sứ. Lúc Ôn Liễm các nàng đi tới trước con đường nhỏ mới phát hiện đường nhỏ này hơi thấp, lúc này đã sớm bị nước mưa che mất. Nếu muốn đi, chỉ có thể vòng lên cỏ đi qua thôi.
Nhưng mặt cỏ cũng lồi lõm, vô tình đạp phải chỗ lõm sẽ bị ướt giày a.
Ôn Liễm tự nhiên kéo Cố Tiện Khê ra phía sau, dắt tay nàng, để cho nàng cách mình quá xa, để tránh dù không che tới, còn bản thân thì đi trước “Học tỷ, chị đi sau em nha. Nếu em đạp phải vũng nước thì chị hãy tránh chỗ đó.” Thời điểm cô và bạn cùng phòng đi chung với nhau, đều là cô đi trước dò đường, đã sớm thành thói quen. Mà Cố Tiện Khê chưa từng được ai đối xử như vậy, nhìn cô ấy dắt tay mình, nhíu mày muốn nói cái gì lại không có nói ra, mặc cho cô dắt.
Ôn Liễm dẫn Cố Tiện Khê đưa đến dưới lầu phòng ngủ xong mới ý thức là mình đang dắt tay học tỷ, cứng ngắc buông tay nàng ra, sờ sờ lỗ mũi, mặt có chút lúng túng nói “Em không ở cùng khu với học tỷ, chỉ đưa học tỷ tới đây thôi.”
Cố Tiện Khê không thèm để ý cô dắt tay mình, chờ cô buông ra, cũng chỉ thu tay về, cười nói “Cám ơn em đã đưa chị về.”
Ôn Liễm lắc đầu một cái, mỉm cười nói “Học tỷ không nên khách khí.”
Cố Tiện Khê lại hỏi “Em ở khu nào?”
Ôn Liễm nhìn về phía trước nói “Chính là khu số năm trước mặt.”
Cố Tiện Khê gật đầu một cái bày tỏ đã biết, Ôn Liễm đang định tạm biệt nàng, Cố Tiện Khê đột nhiên hỏi “Gần đây em có bận việc gì không?”
Mới vừa tựu trường, người Ôn Liễm quen biết không nhiều, hoạt động cũng không có cho nên rất rãnh rỗi, hỏi “Học tỷ có chuyện gì không?”
“Chị muốn em làm trợ thủ của chị, sau này trong lớp có chuyện gì mà chị lại bận bịu thì em có thể thay thế giúp chị xử lý một chút.” Cố Tiện Khê suy nghĩ khoảng thời gian này mình cũng vô cùng bận bịu, phụ đạo viên muốn nàng giúp cũng có chút bất tiện, nếu ở trong ban có người làm trợ thủ cho nàng vậy thì dễ dàng hơn. Mới vừa rồi ở trong lớp quên hỏi, giờ trước mặt lại có người này, vừa vặn có thể hỏi thăm ý kiến.
Ôn Liễm ngẫm nghĩ một phen, Cố Tiện Khê thừa dịp nàng đang do dự, đứng bên cạn dụ dỗ “Làm trợ thủ cho chị có rất rất nhiều chỗ tốt nha.”
Ôn Liễm nghe vậy, hứng thú nhìn nàng hỏi “Ví dụ?”
“Khụ khụ.” Cố Tiện Khê không nghĩ tới, mình thuận miệng nói mà cô ấy lại để ý, ánh mắt xoay chuyển vòng vo cố tỏ vẻ cao thâm nói “Chẳng hạn như sau này nếu em muốn tranh cử vào chức vụ gì thì chị có thể nói với phụ đạo viên của các em, bảo đảm cho em một vị trí tốt.” Vừa nói vừa bước lên bậc thang vỗ vỗ vai Ôn Liễm, như một tiền bối đối đãi tiểu bối vậy.
“Em không muốn làm chức vụ gì hết, nhưng nếu học tỷ đã nhờ thì em rất cam tâm tình nguyện.” Tâm tư Ôn Liễm xoay chuyển, nói.
Cố Tiện Khê híp một con mắt, điểm ngón tay chỉ Ôn Liễm nói “Lời đã nói ra, không cho phép đổi ý nga.”
Ôn Liễm gật đầu một cái, không chút do dự đáp ứng. Cố Tiện Khê xem giờ không còn sớm, mục đích cũng đạt được, tạm biệt Ôn Liễm liền trở về phòng ngủ.
Ôn Liễm chờ nàng đi rồi, đi tới trước lầu phòng ngủ dời đi cây dù chắn ở trước mắt, ngước đầu nhìn Cố Tiện Khê xuất hiện ở mỗi tầng lầu rồi lại biến mất, cho đến khi tầm mắt lại bị dù che mất, cô liền lui về phía sau mấy bước, đưa mắt nhìn Cố Tiện Khê đến lầu phòng ngủ của nàng sau đó đẩy cửa phòng ngủ ra đi vào.
Trong lòng tính toán một chút, nhớ kỹ số phòng của Cố Tiện Khê sau đó liền rời đi.