Ryou cuối cùng tìm được Edgar trong phòng ngủ, anh lúc này đang ngồi ở mép giường hút thuốc, biểu tình trên mặt có chút âm trầm.
“Tức giận sao?” Ryou ngồi bên người Edgar, chuyện lớn như vậy mình giấu diếm anh, tức giận cũng là đương nhiên, nhưng trước đó quả thật cũng không nghĩ tình huống sẽ bết bát như vậy.
“Không,” Edgar rầu rĩ trả lời, suy nghĩ một chút lại nói thêm: “Cho dù giận, cũng là giận chính mình!”
“Ba~” tay Edgar đang cầm thuốc lá đưa lên miệng, cổ tay lại bị Ryou một phát bắt được.
Edgar ngẩng đầu nhìn Ryou, Ryou cũng nhìn chăm chú Edgar, hai người cứ như vậy nhìn nhau hồi lâu.
“Thực xin lỗi!” Cuối cùng vẫn là Ryou thỏa hiệp, cậu rũ ánh mắt, buông tay Edgar, nhẹ giọng nói.
Edgar không nói chuyện, đột nhiên, anh áp Ryou ngã xuống giường, cởi quần áo cậu, cũng ném quần áo trên người mình đi.
Ryou không giãy dụa, chỉ là nghiêng mặt đi nhắm mắt lại, cảm nhận được Edgar dùng miệng khuấy động phân thân của mình, thân thể mặc dù hưng phấn, nhưng nội tâm lại không hiểu cảm thấy vô cùng uất ức.
Thấy phân thân Ryou hoàn toàn đứng thẳng lên, Edgar quỳ phía trên người Ryou, dùng tay đỡ lấy, từ từ ngồi xuống.
“Anh làm gì? Anh điên rồi!” Ryou lúc này mới phát hiện bất thường, mở to mắt nóng nảy với Edgar, chỉ có chút nướt bọt bôi trơn như thế, cũng không trãi qua khuếch trương, thậm chí cả áo mưa cũng chưa mang, như vậy Edgar rất dễ dàng bị thương.
Nhưng Edgar chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú Ryou, xem nhẹ giãy dụa và kháng cự của cậu, vẫn kiên định đưa phân thân Ryou vào cơ thể mình.
“Đừng, Edgar, xin anh!” sức lực của Ryou không mạnh như Edgar, không thể đẩy anh ra, không cách nào, cậu bắt lấy tay Edgar, khẩn cầu nói.
“Kêu anh Kan!” tên thật của Edgar là Takaashi Kan, vì sợ sau khi quen nếp trong lúc vô ý sẽ kêu tên thật, anh và Ryou bình thường đều xưng hô bằng nghệ danh, nhưng giờ này khắc này anh muốn nghe Ryou gọi tên thật của mình.
“Kan… Kan, tại sao anh…” Ryou nghẹn ngào gọi Edgar, anh lúc này đã hoàn toàn ngồi xuống, từ trên hai hàng lông mày nhíu chặt cùng đôi tay căng cứng của Kan, Ryou có thể nhìn ra anh rất đau.
“Ryou, năng lực của anh rất có hạn, không thể bảo vệ em thật tốt!” Kan vươn tay vuốt mặt Ryou: “Cho nên em chịu khổ, anh sẽ cùng em chịu!”
Ryou đã muốn nói không ra lời rồi, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống lòng bàn tay Kan.
Kan cúi đầu hôn nhẹ Ryou, Ryou vươn hai tay ôm chặt cổ anh.
Bạn sẽ làm gì khi trái tim tràn ngập cảm xúc tiêu cực không cách nào thổ lộ? Có người sẽ tìm một nơi không ai hét lên; có người sẽ uống rượu đến say mèm; còn có người tự làm khổ, dùng đau đớn thân thể ngăn lại đau đớn trong lòng!
Kan và Ryou đều thuộc loại người cuối cùng, bởi vì ngoài thể xác, còn có gì là thuộc về mình?
Ryou hiểu, cho nên cậu mặc cho Kan trút hết, cách dạy bảo này so với Kan trực tiếp vung cái tát càng làm cho Ryou khắc cốt ghi tâm, cậu thề, sau này tuyệt đối sẽ không giấu diếm bất kỳ cái gì với anh nữa, thật sự rất không muốn lại thấy bộ dạng khổ sở của anh.
Trận tình ái gần như điên cuồng, trực tiếp đưa tới kết quả là thuốc Brant mang đến rất được hoan nghênh, Ryou hầu như ép buộc Kan nhét thuốc vào.
“Này, đừng căng thẳng như vậy, anh có chừng mực mà!” tâm tình Kan bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, bắt đầu trêu ghẹo Ryou.
Ryou không để ý đến anh, tiếp tục cẩn thận kiểm tra, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng, ít nhất không có vết rách.
“Giận ah?” thấy Ryou kiểm tra xong, xị mặt như muốn xuống giường, Kan dùng sức kéo cậu trở lại.
Ryou nghiêng đầu qua một bên, vẫn không đếm xỉa tới Kan.
“Ai, tôi thật đáng thương ah! Bị công còn phải dỗ dành người công, hai chúng ta ngược vai rồi ah?” Kan ôm Ryou, khoa trương làm ra bộ dạng đau khổ ai oán hỏi ông trời.
PHỐC, Ryou có phần kiềm không được, cười ra tiếng, nhưng lập tức lại nghiêm mặt.
Kan vừa nhìn, biết Ryou đã không còn giận, chỉ là trên thể diện còn chưa xuống được, lập tức liên tục tuôn qua một loạt tâm can bảo bối, buồn nôn đến nổi Ryou không thể không quay lại chú ý anh.
“Kan, sau này không được làm như vậy nữa, hứa với em!” Ryou ôm chặt Kan, nhẹ giọng đề nghị.
“Thực xin lỗi!” Kan biết mình quả thật đã dọa Ryou sợ, nội tâm có chút áy náy, anh vừa hôn nhẹ khuôn mặt Ryou vừa xin lỗi: “Anh biết rõ hôm nay mình quá nóng giận, nhưng anh không thể khống chế mình, sau này anh sẽ cố gắng sửa chữa!”
“Không phải, nổi giận không việc gì, chỉ là không cho phép làm thương tổn mình!” Ryou vuốt chân Kan, trên đó có một vết sẹo rất rõ ràng là tự lấy thuốc lá làm phỏng mình.
“Bởi vì em sẽ đau lòng sao?” Kan cười, bởi vì anh thấy khuôn mặt Ryou bắt đầu ửng đỏ lên, “Phải biết rằng, em bị thương tổn anh cũng sẽ đau lòng, em vì sao còn luôn thương tổn mình?”
“Em không có…” Vốn muốn giải thích là sắp xếp của công ty, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hiểu rõ tất cả của Kan, Ryou nói không được nữa.
“Chỉ có mình mới có thể thương tổn mình, tất nhiên, chuyện song nhập là công ty sắp xếp, nhưng nói cho anh biết, em thực sự không để tâm sao? Thật sự không cảm thấy chịu xúc phạm sao? Nếu cảm thấy thế vì sao không nói ra? Có phải cảm thấy chính là nói cho anh biết cũng không có ích gì không?” Từng lời Kan nói đâm trúng hồng tâm, anh không muốn Ryou trốn chạy nữa, lại đem tất cả vết thương dằn xuống nơi sâu nhất trong đáy lòng, mặc cho chúng không ngừng chảy máu.
Ryou không nói, cậu biết Kan nói đều đúng, cậu không thể viện cớ cho mình.
“Thật ra anh chỉ hi vọng chúng ta tin tưởng nhau dựa vào nhau, không chỉ là một lời nói suông mà thôi!” với thông minh của Ryou, kỳ thật có một số chuyện một điểm đã thông suốt, Kan không muốn vội vã dồn ép cậu, nên nói đến đây là đủ rồi, “Bây giờ muốn cùng anh tắm uyên ương không?”
“Anh tắm trước đi, em phải đổi ra giường trước!” Ryou liếc xéo Kan, “Lỡ có người tới, ngu ngốc cũng biết là chuyện gì xảy ra!”
“Uhm!” Kan cũng không cưỡng cầu, nhưng trong nháy mắt ngay khi đi ra cửa, “Đúng rồi, quên nói, Ryou, bộ dạng thút thít của em vừa rồi thật sự rất gợi cảm đấy!”
Một cái gối đập vào mặt, Kan cười né tránh, đi tắm.
Ryou cũng cười, cậu lấy ra một điếu thuốc, vừa định đốt, không biết nghĩ đến cái gì lại bỏ xuống, có lẽ từ giờ trở đi, cậu thật sự cần phải thay đổi!