“Không thể nào!”
Ryou và chú Doanh đang hàn huyên đột nhiên nghe được một tiếng kêu gào của Edgar. Ryou tò mò bước đến bên người Edgar, xem chuyện gì có thể làm cho anh kêu la thảm thiết thành như vậy.
Bởi vì Ryou đang trò chuyện với Chú Doanh, Edgar cảm thấy hơi buồn chán tiện tay lật kịch bản phần của Fallen Angel, xem tới phần Ryou và anh đối diễn quả thực không tin vào mắt mình.
“Ha ha,” Ryou cũng nhìn hiểu rồi, vỗ bả vai Edgar cười ha hả, “Đàn anh, ra ngoài lăn lộn, tất có một ngày phải trả lại, anh cứ nhận đi!”
Chú Doanh mỉm cười nhìn Lori và Edgar cười đùa, Lori gần đây thoạt nhìn vui vẻ hơn trước, bắt đầu toát ra biểu cảm phù hợp với tuổi mình, mà Edgar cũng thế, sáng sủa hơn rất nhiều, người trẻ tuổi quả nhiên vẫn thích ở cùng nhau.
Biết Chú Doanh còn bận soạn kịch bản, sợ quấy rầy chú, Lori và Edgar ngồi chơi một lúc thì cáo từ.
Sau khi ra ngoài Edgar hỏi Lori muốn đi đâu, Lori cảm thấy có hơi mệt, rất muốn nghỉ ngơi, vì vậy hai người ở gần đó mua vài thứ xong về thẳng phòng Edgar.
“Em đi tắm trước!” Ryou buông balô xuống, lục lọi đồ mới phát hiện vấn đề: “chết rồi, hình như hôm nay đi vội quá, quên mang áo ngủ rồi.”
“Em bình thường không phải ngủ trần sao?” Edgar đi tới, hỏi.
“Cùng anh? Không dám!” Ryou nhìn Edgar một cái, duỗi tay ra, “cho em mượn đồ của anh đi.”
“Ah!” Edgar cũng biết có một số việc đúng là sự thật, thành thành thật thật đi tìm quần áo.
Chỉ có điều mặc dù chiều cao tương đương nhau, nhưng Ryou rõ ràng gầy hơn Edgar rất nhiều, nên áo ngủ của Edgar thì Ryou mặc quá rộng, cuối cùng Edgar đành phải tìm một cái áo thun tay dài anh mặc hơi chặt đưa cho Ryou.
“Đúng rồi,” Ryou vừa cầm quần áo vào phòng tắm, lại đi ra, lấy ra một tờ note trong balô: “Giúp em truy cập trang này, chờ em tắm xong ra xem.”
Đó là địa chỉ Internet Mokukoo để lại, Ryou luôn rất hiếu kỳ không biết trên đó có tin tức gì, vừa hay chỗ Edgar có máy tính.
Nhanh chóng tắm rửa, lúc Ryou đi ra phát hiện Edgar chuyên tâmx nhìn màn hình máy tính.
“Đang xem cái gì?” Ryou đi qua, bất ngờ đập vào tầm mắt là mấy tấm hình của mình, “Anh lúc nào thì…”
Nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của Ryou, Edgar biết cậu nhất định đã hiểu lầm: “Đây không phải hình của anh, là ở trên mạng.”
“Trên mạng?” Ryou ngây ngẩn cả người, nhìn kỹ, quả thật, những hình ảnh kia đều là từ series STORM, series Fallen Angel cắt xuống, có một số đã qua chỉnh sửa biên tập. Nhìn nhìn tờ giấy trên bàn, Ryou có phần dở khóc dở cười phát hiện, website Mokukoo cho hình như chính là trang web riêng nổi tiếng đã lâu của cậu.
“Xem ra có người cũng cảm thấy giống anh, cho rằng em nên dạo qua trang này!” Edgar ôm Ryou trên đùi, kích chuột, thoát khỏi kho hình ảnh, vào trang bài viết.
Vừa vào Ryou đã bị một bài viết ở đầu trang giữ chân rồi, bài viết tên là: đánh giá cao của Xin hãy yêu thương bảo vệ Lori bài post này ~ Cự tuyệt NP cùng SM!
Click vào, ngôn ngữ bài viết rất tươi đẹp rất chân thành, giải thích người viết bài là từ một người không xem GV, đến trong lúc vô tình nhìn thấy hình ảnh Lori mà thoáng cái thích cậu bé có nụ cười trong sáng này, sau khi tìm hiểu khắp nơi, mới phát hiện cậu bé này vậy mà không phải là ngôi sao ca sĩ như tưởng tượng, mà là diễn viên GV du ly ở sát rìa xã hội. Nhưng, vẫn rơi vào, bắt đầu không cách nào kềm chế yêu thích Lori, trích dẫn lời chủ topic chính là: từ cơ thể cậu bắt đầu yêu tâm hồn cậu, từ nụ cười của cậu bắt đầu yêu nước mắt của cậu, từ ánh mắt của cậu yêu vẻ cô quạnh trong ánh mắt kia! Cho nên, tuy chúng tôi trên thực tế không thể giúp cậu, nhưng chúng tôi vẫn muốn dùng hết khả năng mình bảo vệ cậu. Hi vọng công ty đừng tiếp tục để Lori chịu đồng thời tổn thương tâm lý cùng thân thể, những bộ P hoặc SM đau đớn như thế, hoàn toàn khơi gợi không nổi ham muốn mua sắm của chúng tôi! Nếu công ty quá phận, chúng tôi thậm chí sẽ dùng cách kháng nghị cự tuyệt mua, xin suy xét cẩn thận, cũng xin mọi người đồng ý ủng hộ ý kiến của tôi! by– Joking
Tuyệt đối tán thành ý kiến của chủ topic, kiên quyết bảo vệ đọa thiên sứ Lori trong lòng chúng ta, công ty C muốn quay cứ tiếp tục quay series Đọa Thiên sứ (Fallen Angel) của Edgar và Lori, phim N bộ chúng tôi đều xuất tiền ủng hộ, mấy thứ phim P, NP quái quỷ ném hết xuống Thái Bình Dương, đừng phiền Lori của chúng tôi ~~~” by– Edgar – Lori vương đạo
Ở phía dưới bài viết, reply ủng hộ tương tự rất nhiều, rất nhiều người cũng thuận tiện giải thích mình là thế nào thích Lori.
Ryou nắm chặt con chuột trong tay, không ngờ, thật sự không ngờ!
Không biết nên nói gì với Lori nha, cho nên chọn bài hát cho cậu a? ? Bài này Sorafune (Sky Ship) của TOKIO tôi rất thích nghe, mỗi khi tinh thần sa sút đều nghe bài hát này, cảm thấy sẽ có dũng khí đối mặt tất cả, hi vọng Lori cũng có thể dũng cảm đối mặt tương lai, dù nhận mệnh nhưng tuyệt đối không thể nhận thua ah! by–OMG
Hi vọng con đường của Lori sau này có thể dễ đi hơn một chút, thậm chí cậu từ nay khỏi phải đóng GV thuần, mà chỉ đóng một số tình cảnh kịch GV, tốt nhất là giống như kịch đồng chí QAF. by–xishuo
Cảm thấy GV ngành đặc thù này có lẽ sẽ sinh ra ảnh hưởng với người khác. Tôi thủy chung cho rằng cái nghề này một tai họa với Lori, vì vậy về ảnh hưởng mà tai họa mang lại, tôi ngây ngô hy vọng là càng ít càng tốt, có lẽ chỉ có thể hi vọng như thế. –by unicorn
Theo bài post trên trang web mở ra từng trang từng trang, đủ kiểu chúc phúc, hi vọng hiện ra ở trước mắt. Có hai lời nhắn thậm chí khiến Edgar tràn đầy xúc động, anh từ phía sau gắt gao ôm chặt Ryou.
Hai tin nhắn này là thế này:
Tôi vô lực chống cự sự dịu dàng, căm ghét cái gọi là vẻ đẹp không toàn vẹn, cái gọi là gặp gỡ không bằng nhớ nhưng, cái gọi là đã từng… Cho nên, tôi cũng không hy vọng xa vời Lori có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc hoàng tử cùng hoàng tử, nhưng, hi vọng cậu ít nhất có thể có được nụ cười tự nhiên vô ưu vô lo, một người yêu có thể chạm tay có thể tín nhiệm — có lẽ nói đơn giản, một cuộc sống bình thản không cô đơn, cũng chẳng tuyệt vọng. — by unicorn
Đau lòng Lori, rất lo lắng Lori, bởi vì kiên cường của con người sẽ đều có cực hạn. Như thủy tinh phổ thông lúc chịu tác động có thể bị vỡ một mảnh nhỏ, nhưng phần lớn vẫn còn hoàn chỉnh, dùng giấy dán còn có thể tiếp tục sử dụng. Mà Lori giống như là thủy tinh công nghiệp, gõ một cái sẽ không hư, mặt hoài thậm chí cả một vết rạn cũng không có, gõ tiếp một cái, cũng sẽ không hư… liên tục gõ nhiều cái, cũng không có việc gì. Vì vậy mọi người yên tâm, mạnh dạn gõ, cho đến một lần, đột nhiên, nó vỡ ra từng mảnh, chỉ còn lại trên đất những mảnh vụn rực rỡ dưới ánh mặt trời. Đâm buốt vào mắt người, lúc này mới khiến người ta nhớ ra, nó cũng có cực hạn, mà lúc này, đã không thể cứu vãn rồi ~
Muốn nhắn lại một vài lời cho Lori: luôn luôn tươi cười, cũng sẽ không bị nước mắt thương bỏng, cho nên, Lori, xin cậu cố gắng học mỉm cười; luôn luôn chủ động, sẽ không bị cô đơn vây quanh, cho nên, Lori, xin cậu đừng để bản thân rơi vào vũng bùn; luôn luôn mở đèn, sẽ không bị bóng tối hù dọa, cho nên, Lori, tôi sẽ luôn mở sáng đèn cho cậu. –by Joking
“Lori!” Edgar thấy Ryou đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên trên.
Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ vì chưa tới chỗ thương tâm, Ryou ngăn dòng nước mắt, không cho nó chảy xuống.
Bởi vì, bản thân giờ phút này, không đau lòng!