Bình thường nếu không có chuyện gì thì ta khá mát tính. Tuy bị hỏi vấn đề nhạy cảm, nhưng ta cảm thấy cũng chẳng có gì mà phải giấu giếm, bèn nói thẳng:
“Thê tử của ta……”
Nhưng ta vừa mào đầu, cô ta đã cướp lời ngay, suy đoán không chút e dè: “Đi hú hí sau lưng huynh hả?”
“……” Đối mặt với cô gái cười tự nhiên như ruồi này, ta rất muốn đập cô ta, nhưng suốt 3000 năm, ta đã mài hết tính nóng nảy đi, lập tức mất hứng kể chuyện.
“Nhất định là thê tử của huynh đã đi tòm tem sau lưng huynh, sau đấy huynh đi nói lý với gian phu, rồi lại bị cặp chó má kia giở trò hãm hại. Rồi thì, tên gian phu kia chắc chắn có ô dù rất to, sau đó, huynh bị cái ô dù kia giáng xuống trần, có đúng không?”
“……”
Cô nương, cô hiểu chi tiết hệ thống như thế thì còn hỏi ta làm gì?
“Ha ha, tôi từng xem sách trời rồi, cũng biết chút xíu về chuyện của huynh.” Cô gái kia thấy vẻ mặt của ta khiếp sợ quá, bèn nói thật.
Ta nhíu mày: “Sách trời?”
Phàm phu tục tử làm sao lại liếc được tới sách trời?
“Ai cho cô xem?” Ta hỏi.
Trường Phong cô nương nhảy xuống khỏi đá san hô, trôi nổi trước mặt ta, nghịch ngợm nói: “Đương nhiên là sư phụ của tôi rồi.”
Nhìn mái tóc phiêu tán khắp nơi của cô ta, ta hơi thất thần, lại hỏi: “Sư phụ của cô là ai?”
“Cửu Hoa tiên nhân.” Trường Phong cô nương thoải mái đáp lời ta.
Ta cũng nhảy xuống khỏi nham thạch. Sau khi xoay quanh cô ta ba bốn vòng, ta bỏ đi mà không nói tiếng nào.
Ta có biết kẻ tên là Cửu Hoa kia, pháp thuật của y không thấp, nhưng mãi mà chưa thành thần, du đãng giữa bán tiên và tiên nhân. Mà nguyên nhân chủ yếu khiến y không thể thành thần chính là…… chưa sạch lục căn.
(Lục căn gồm: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, tư tưởng.)
Nghe nói, y cực kỳ cố chấp với mấy thứ đỏ đen cõi phàm, bằng lòng làm bất cứ việc gì vì tiền tài.
Nếu Trường Phong cô nương là đệ tử của Cửu Hoa tiên nhân, thì hiển nhiên pháp thuật cũng không tệ. Một kẻ có pháp thuật cao cường, dù ở trong nước cũng sẽ không mắc phải thảm cảnh đuối nước như cô ta đã từng…… trừ phi cô ta giả vờ.
Nguyên nhân một người phàm như cô ta tiếp cận ta theo cách này, đơn giản chỉ có một, Hà Đồ và Lạc Thư.
(Theo truyền thuyết xưa của Trung Quốc, trên sông Hoàng Hà đã từng xuất hiện con long mã trên mình có đồ (Đường vẽ ngoằn nghoèo) gọi là Hà đồ và trên sông Lạc Thủy xuất hiện con thần quy, trên lưng có thư gọi là Lạc thư. Do đó mà người ta đặt ra bát quái và cửu chương)
Kẻ có hai món đồ kia có thể dễ dàng tương thông với Ngọc Nước của ta, nếu Ngọc Nước bị cướp đi, ta sẽ không bao giờ làm chúa tể thủy vực được nữa. Còn người giành được nó có lấy Ngọc Nước ra để làm nên việc sinh linh đồ thán gì không, thì không ai có thể bảo đảm được.
Về tới phủ rồi, ta bèn đi một chặp tới các Thâm Hải. Sau khi bị giáng xuống hạ giới, ta đã cất Hà Đồ và Lạc Thư ở đây, cứ 500 năm mới lấy ra một lần. Nhưng vào giờ phút này…… mấy món đồ kia đã không cánh mà bay.
Chiếc hộp gấm trống rỗng mở tan hoang, điều này chứng tỏ kẻ đi trộm còn chẳng thèm che giấu. Trắng trợn táo bạo thế này, thực sự quá quắt.
Hai mắt ta đỏ lên vì lửa giận, chóp tai dài ra nhọn lại. Ta gầm lên một tiếng, biến về nguyên hình người cá của mình, cầm cây kiếm đinh ba nhọn hoắt, bơi vụt ra ngoài.
Ta vốn muốn tự ra tay bắt con ả đã trộm Hà Đồ và Lạc Thư của ta, nhưng không ngờ một tấm lưới to tỏa ánh vàng bỗng ập về phía ta, bao trọn lấy ta. Thế là ta đã mất cảnh giác, bị tóm vào trong lưới.
Ta va đập khắp nơi mà không thoát ra được, chỉ tổ rụng mất vảy cá trên người. Sau khi mình đầy thương tích, ta mới kinh ngạc phát hiện, đây không phải một tấm lưới bình thường, mà lưới dệt từ dây trói tiên…… chuyên dùng để bắt giữ thần tiên.