“Chàng nhớ ra chưa?” Trường Phong cô nương hỏi ta với đôi mắt chờ mong.
Ta móc móc ngón tay với cô ta, ý bảo cô ta tới gần hơn chút nữa. Cô ta lại gần thật, ta bỗng đưa tay ra khỏi lồng lửa vàng, ôm lấy vòng eo thon của cô ta, kéo cô ta lại gần thân thể ta.
Trường Phong cô nương đỏ ửng mặt lên, nhưng cũng không cự tuyệt ta, mà chỉ ngượng ngùng cúi đầu. Ta chậm rãi đưa đầu thấp xuống, kề sát vào cô ta. Chúng ta có thể nghe được hơi thở giữa đôi bên, không khí ái muội lập tức dâng trào. Ngay khi Trường Phong cô nương cắn môi dưới, nhắm mắt chờ đợi, ta bỗng bóp chặt cổ cô ta, pháp lực quanh thân uốn lượn. Ta để lộ đôi tai dài nhọn, cánh tay vẩy cá ấn vào lồng lửa vàng phát ra tiếng “xèo xèo” do bị thiêu đốt.
Mũi chân của Trường Phong cô nương rời khỏi mặt đất, vẻ mặt đau đớn khổ sở. Vậy mà cô ta vẫn quan tâm nhìn chỗ bị bỏng của ta, cuối cùng còn chảy hai giọt nước mắt trong suốt. Cô ta móc phù chú giải khóa ra khỏi ngực mình, ném tấm phù màu đen lên lồng lửa vàng. Chỉ trong nháy mắt, miếng phù biến hóa thành hàng ngàn hàng vạn mảnh, bao vây lấy lồng lửa vàng. Chiếc lồng dường như tan rã dần bởi thứ phù chú này. Giữa ta và cô ta không còn cách trở nữa, ta tung cô ta ra thật xa. Sau khi thấy cô ta lăn mấy vòng trên mặt đất, ta mới phi thân bỏ đi không chút lưu luyến. Ta trở về sông ngòi của ta, đợi vết thương trên người khôi phục hoàn toàn thì lại đi tính sổ với tên Cửu Hoa tiên nhân không có đạo đức kia, tiện thể đòi Hà Đồ Lạc Thư, và cả Ngọc Nước của ta về.
Nhưng chưa trải qua mấy hôm thái bình, thủy phủ của ta đã bị kẻ khác đập cho long trời lở đất.
Ta bị đánh thức từ giấc ngủ mơ màng, mang một bụng gắt ngủ trồi lên mặt nước thì thấy gã Cửu Hoa kia đang đứng trên bờ cầm phất trần vỗ điên cuồng lên mặt nước. Ta khó ở từ trong lòng khó ra, nói:
“Cửu Hoa! Ngươi đừng có khinh người quá đáng. Trả Ngọc Nước của ta lại đây.” Ta chưa đi tìm ngươi, ngươi đã tới cửa nhà ta trước.
Cây phất trần trong tay Cửu Hoa gọi cuồng phong đất trời tới, thổi lên mặt sông của ta. Y vừa múa may vừa quát: “Phùng Di, đến hôm nay ta mới biết hóa ra ngươi lại bạc tình mỏng nghĩa như vậy.”
Ta đập sóng nước về phía y, trả lời:
“Ta bạc tình mỏng nghĩa với ngươi hồi nào? Đừng vội ngậm máu phun người!”
“Không phải với ta. Mà là với Trường Phong. Nàng ấy đã làm bao nhiêu việc vì ngươi, cuối cùng ngươi lại làm tổn thương nàng ấy như thế.” Cửu Hoa nói một lúc, cứ như thể chuyện ta làm với Cơ Trường Phong đáng căm đáng hận lắm.
Có trời mới biết, ta đã làm gì cơ?
“Cô ta làm gì vì ta? Ta chỉ thấy những chuyện ngươi làm vì cô ta thôi.” Ví dụ như làm trái lệ trời, cho cô ta xem sách trời, ví dụ như từ bỏ cơ hội đắc đạo thành thần để giúp cô ta bắt ta, ví dụ như bây giờ còn tới sông ngòi của ta gây hấn vì cô ta.
“Những gì cô ta làm cho ta, cùng lắm chỉ là hao hết tâm tư trộm Hà Đồ Lạc Thư của ta, ngầm chiếm Ngọc Nước của ta mà thôi.”
“Phùng Di, tại sao nàng ấy lại phải ngầm chiếm Ngọc Nước của ngươi? Kiếp trước nàng ấy là nữ thần sông Lạc Mật Phi, con gái của vua Phục Hy. Biết ngươi bị giáng xuống trần, đời đời kiếp kiếp không được trở về Thiên Đình, nàng ấy đã từ bỏ tiên cốt, tự đọa xuống cõi phàm, nhảy xuống lục đạo luân hồi, nhận hết nỗi khổ luân hồi vì ngươi.” Cửu Hoa bay lên khỏi bờ biển, đáp xuống một tảng đá trồi lên mặt nước đầy vẻ tiên khí, nói với ta.
[HẾT CHƯƠNG 7]