Chiều thứ Sáu khi họp lớp, thầy chủ nhiệm đứng trên bục thông báo các vấn đề liên quan đến ngày hội văn nghệ, vì đây là lần đầu tiên được tham gia nên trông ai nấy đều hào hứng và kích động. Khối cấp hai của trường Thiển Xuyên số không được tham gia ngày hội văn nghệ, dù lớp cô có rất nhiều người đã học cấp hai tại đây thì đây cũng là lần đầu họ tham dự. Thầy chủ nhiệm chỉ đích danh Lục Chi Ngang và Phó Tiểu Tư tham gia thi đấu, bởi lớp A chỉ có đúng hai người họ thi vào trường bằng môn nghệ thuật, sở dĩ hai người họ được phân vào lớp này bởi thành tích các môn văn hoá cũng đứng hạng nhất, hạng nhì toàn khối, quả đúng là truyền kỳ trong trường. Học sinh khối nghệ thuật có chút lông bông, còn những học sinh có thành tích xuất sắc lại toàn đầu gỗ, nói tóm lại hai người họ chính là hai kẻ đầu gỗ lông bông. Lập Hạ nghĩ bụng, đúng là một câu chuyện cười nhạt nhẽo mà.
Lúc nào cũng sẽ có đàn chị khoá trên và đàn em cấp hai đỏ mặt đi qua hai người họ, Phó Tiểu Tư luôn làm như không thấy, còn Lục Chi Ngang lại cười tít mắt chủ động bắt chuyện bằng chất giọng ngả ngớn. Phó Tiểu Tư suốt ngày phải nhắc cậu: "Phiền cậu giữ giá chút đi, đừng cứ thấy con gái là lại húyt sáo nữa."
Lần nào Lục Chi Ngang cũng tỏ vẻ vô tội đáp: "Đâu có, đàn chị rất xinh mà!"
Rồi Phó Tiểu Tư cũng chán, để mặc cậu ta cho rảnh nợ, nhưng bụng chỉ mong giơ cao tấm bảng có dòng chữ: "Tôi không quen người này!"
Nhưng về sau, cậu có muốn tỏ vẻ không quen cũng không thể nữa, bởi toàn trường không ai không biết cậu và Lục Chi Ngang là bạn thân từ bé, là hai truyền kỳ của trường. Chủ nhiệm giáo dục khối cấp hai thấy họ cũng nể nang, có trời mới biết hai người này đã mang bao nhiêu chiếc cup bà huy chương vinh dự về cho trường, nhà trường chỉ mong có thể tặng luôn cho họ cái giải "Cống hiến trọn đời" mà thôi.
Tiểu Tư nhìn thầy giáo trên bục khẽ ồ một tiếng, còn Lục chi Ngang lại thao thao bất tuyệt: "Thầy yên tâm, nhất định bọn em mang vinh quang về cho lớp ta" gì gì đó, những khi thấy sắc mặt Phó Tiểu Tư bắt đầu trở nên khó coi thì liền ngậm miệng, chỉ có nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi. Nụ cười ấy tựa như ánh nắng ngày thu, rực rỡ mà không chói loá, nụ cười ấy luôn đem lại một cảm giác ấm áp khiến hầu hết nữ sinh trong lớp đều phải tương tư.
"Nếu đã vậy..." thầy chủ nhiệm thoáng ngừng lại rồi tiếp lời, "Lớp ta còn một suất nữa, ai muốn tham gia không? Lần này nhà trường quy định mỗi lớp phải có ít nhất ba bạn tham gia thi đấu."
Nhìn qua là biết thầy chủ nhiệm hiện đang vô cùng đau đầu về chuyện này, bởi lớp A xưa nay xưng bá trong việc học nhưng nhân tài nghệ thuật ít thảm thương, không chỉ có lớp mà ngay cả hai khối và của lớp A cũng gặp tình trạng tương tự.
Không khí len lỏi qua từng bờ vai, nhiệt độ cũng dần dần lan toả. Lập Hạ bỗng cảm thấy như có một mũi nhọn đang treo lơ lửng trên đầu, tuy chưa chạm vào cơ thể nhưng da đầu đã nhói lên từng hồi, cảm giác này khiến chính cô cũng thấy kỳ lạ.
Phó Tiểu Tư có thể cảm nhận một cách rõ ràng ánh mắt thầy giáo đang hướng về phía cậu. Trong tiết trời giữa thu, màn sương trong mắt cậu lại càng dày hơn, phủ một màu trắng mờ, tóc mái đã dài tới mức che khuất hàng mày đen rậm.
"Ừm..." Cậu thoáng trầm ngâm rồi nói: "Vậy thì Lập Hạ cũng được".
Ngay lập tức, tiếng bàn tán rì rầm vang lên, ánh mắt mọi người tuy không phóng ngay về phía cô nhưng thực tế mọi sự chú ý đang dồn hết vào cô. Vốn chỗ ngồi của cô khá gần bục giảng, những bạn học ngồi phía dưới đều đang chụm đầu thì thầm gì đó, còn phía sau thì... Thậm chí cô không đủ can đảm để ngoảnh đầu xuống. Cô chắc rằng, nếu quay lại, cô sẽ nhìn thấy nụ cười tít mắt của Lục Chi Ngang, cùng đôi mắt phủ đầy sương và gương mặt vô cảm của Phó Tiểu Tư.
"Khoan đã..."
"Hửm?" Phó Tiểu Tư ngoảnh đầu lại, gương mặt vẫn cứng đơ.
"Vì sao... Lại muốn tớ tham gia..." Lập Hạ đứng cuối hành lang. Giọng cô vang vọng khắp dãy hành lang vỗn luôn yên ắng sau giờ tan học.
"Ồ, có gì đâu, nếu cậu không muốn tham gia thì đi nói với thầy chủ nhiệm là được." cậu nhướn mày, tỏ vẻ không quan tâm.
"..."
"Còn gì nữa không?"
"... Hết rồi."
Phó Tiểu Tư bước thẳng xuống cầu thang mà không thèm chào tạm biệt, chẳng mấy chốc, chiếc áo sơ mi trắng đã khuất sau khúc rẽ.
Ánh chiều tà bao phủ cả ngôi trường, dây thường xuân ngả vàng bắt đầu từ chân tường lan ra khắp nơi. Khối học trên tầng cao nhất bởi nhà trường muốn tiết kiệm thể lực cho các anh chị lớp , nếu nói theo lý luận khoa học của giáo viên trường cô thì làm vậy để học sinh năm cuối có thể dồn hết sức lực vào cuộc thi đại học.
Lập Hạ nhoài người lên thành lan can của ban công tầng ba, gương mặt lộ vẻ phiền não.
Phong thái chẳng hề để tâm đến bất kỳ chuyện gì của Phó Tiểu Tư khiến Lập Hạ như bị ném vào biển sâu, đã vậy lại còn là biển chết! Cô không bám víu được vào bất kỳ đâu, nhưng cũng không bị chìm xuống, cảm giác chới với khó chịu nghẹn ứ trong họng như bị hóc xương cá vậy.
"Lập Hạ cũng được."
"Cũng được?" cậu dựa vào đâu mà phán xét tôi "cũng được?!" Bực mình!