Nếu như mười năm trước không có cơ hội gặp gỡ, liệu có phải vĩnh viễn không thể gặp được nhau.
Trong những tháng năm màn sương dày đặc náo động từng ngóc ngách trong thành phố.
Lau sậy lần lượt đâm chồi rồi lại dần dần úa tàn.
Đôi cánh vội vàng che phủ bầu trời, chỉ còn lại những suy đoán không cách nào mở lời.
Ven đường rải rác bóng đen của thủy triều.
Tóc đen lem màu trắng. Tuyết trắng điểm sắc đen.
Trời sáng chuyển thành tối đặc. Đêm đen đổi màu trắng xoá.
Thế giới đảo điên trước sau trái phải dưới trên đen trắng.
Tôi liền trờ thành cái bóng ngược của em.
Vĩnh viễn sống trong thế giới hoàn toàn khác biệt với em.
Chôn cất bình minh và hoàn hôn.
Chôn cất cả một đàn bướm Yến Vĩ lộng lẫy tươi đẹp.
Em là giấc mộng của tôi.
- -----------------------
Lập Hạ cũng không biết mình đã đi xuống như thế nào, chỉ cảm thấy dưới chân bỗng nhiên bị lún sâu như đầm lầy, còn cô yếu ớt tới nỗi không thể dùng chút sức lực nào cả.
Cả thế giới chợt như bị rút hết âm thanh.
Chỉ còn lại những ống kính, giống như những bộ phim vô thanh đang chiếu ngay trước mắt.
Lập Hạ nhìn thấy Thất Thất đang đứng đối diện phía dưới khán đài vẫy tay, nụ cười giống như đoá hoa trắng mùa xuân nở đầy trong thung lũng. Còn Lục Chi Ngang đang đứng lên từ phía sau chiếc dương cầm, làm bộ làm tịch cuối xuống chào các bạn học sinh bên dưới khán đài, như thể đã biến thành một quý ông thực sự, chỉ tiếc rằng cậu ta vẫn giữ khuôn mặt chưa hết nét trẻ con của tuổi mười bảy mà thôi.
Mà Phó Tiểu Tư đâu?
Lập Hạ vốn dĩ không dám ngẩng đầu lên nhìn Phó Tiểu Tư, chỉ có thể nghe tiếng cậu đang xắn tay áo, lạch cạch thu dọn đồ đạc ở phía trước. Từ dưới ống tay áo, cánh tay lộ ra với những mạch máu và những khớp xương rõ ràng của con trai, khác hẳn với cánh tay mềm mại nhẵn nhịu của con gái.
Lập Hạ mơ hồ bước xuống khán đài. Khi đi tới cạnh sân khấu, Lập Hạ muốn ngẩng đầu hỏi Phó Tiểu Tư, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lý Yên Nhiên. Cô ta đang cầm một chai nước khoáng đứng đợi, Phó Tiểu Tư ngước mắt lên nói nhỏ gì đó với cô ta, gương mặt cô ta liền lộ ra một nụ cười vô cùng rạng rỡ. Lập Hạ súyt chút nữa bước hụt.
Lúc ở trong cánh gà, Lập Hạ cứ luôn nhìn theo Phó Tiểu Tư, mấy lần muốn nói vài lời, nhưng đều vì Lý Yên Nhiên ở bên cạnh nên thành ra chẳng dám hỏi bất cứ điều gì. Có điều ánh mắt cô vẫn cứ dán vào bóng lưng cậu, chẳng thể thu về. Lập Hạ nghĩ, đây chính là chàng hoạ sĩ mà mình đã thích suốt hai năm ròng sao? Lông mày, ánh mắt, chiếc mũi, mái tóc. Bóng hai người chồng lên nhau. Cảm giác trở nên kỳ lạ và có chút tế nhị.
Trời đêm mang theo chút hơi lạnh.
Mặc dù mùa đông đã qua, nhưng trong không khí vẫn còn hơi lạnh phảng phất, cái lạnh bên ngoài cửa sổ vẫn chưa tan, tiếp tục kiếm tìm những khe hở để len lỏi vào phòng.
Buổi tối, Lập Hạ nằm trên giường không sao ngủ nổi. Trước mắt cứ hiện lên cảnh Phó Tiểu Tư ở sau cánh gà. Mấy lần cô định mở lời hỏi han, nhưng lời đến đầu môi lại phải nuốt vào vì nụ cười của Lý Yên Nhiên.
Cô lật người.
Một bạn học sinh đi qua trước mặt, vỗ vỗ vào vai Phó Tiểu Tư, Phó Tiểu Tư ngẩng đầu, đôi mắt được bao phủ bởi màn sương, sau đó lịch sự mỉm cười. Cô lại trở mình thêm một lần nữa, nhìn thấy Tế Tư đang đứng trước bức tranh, cầm câu bút dừng lại một giây, khoé môi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Nằm nghiêng về bên trái.
Nhìn thấy Phó Tiểu Tư đang gấp giá vẽ, giá vẽ gỗ màu vàng nhạt này chính cô cũng từng mượn dùng trong một tuần, sau đó còn làm dây lên đó chút bột màu, không sao tẩy đi được. Tóc cậu rủ xuống trước mắt, lưu lại bóng râm nhỏ.
Nằm nghiêng sang bên phải.
Hình ảnh chuyển sang Tế Tư băng qua phòng tranh, hướng về phía nhà bếp, mở tủ lạnh ra lấy một chai Coca, sau đó nhấc chân lên, tránh những bản vẽ gốc đang rơi la liệt trên bàn, trở lại phòng khách trong màn đêm.
Dán mắt lên trần nhà...
Phó Tiểu Tư tuần tự xếp bột màu vào trong hộp, gương mặt duy trì biểu cảm lạnh lùng. Lý Yên Nhiên ở bên cạnh muốn giúp đỡ, cậu lắc đầu chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, kêu cô ta ngồi nghỉ ngơi là được rồi.
Nhắm mắt lại...
Tế Tư đi trong làn mưa nặng hạt, không có ô che, nước mưa thấm ướt đầu tóc và quần áo cậu, từng giọt nước lớn chảy xuôi xuống theo mái tóc đen tuyền. Dưới đất loang loáng nước mua.
Phó Tiểu Tư bước qua, Tế Tư bước qua, hai người cùng bước qua, cuối cùng biến thành gương mặt của Phó Tiểu Tư. Lông mày, đôi mắt, mái tóc màu đen, đen thẫm như màu của màn đêm vậy.
"Này, biểu diễn xong rồi còn chưa đi, đơ rồi à?"
Bao nhiêu cảm xúc cùng dồn lên, nghẹn ứ nơi cổ họng, Lập Hạ súyt chút nữa bật khóc. Nước mắt cứ dồn lại trong khoé mắt, nghẹn ngào tới mức khó chịu. Lập Hạ đành phải bụm miệng lại.
Đêm đen trở nên vô cùng yên tĩnh, nhưng Lập Hạ cảm thấy có rất nhiều thứ đã thức tỉnh trong đêm xuân se lạnh này. Tất cả mọi thứ đều thức tỉnh.
Thứ gì đã thức tỉnh thế?
Tiểu Tư, nếu như lúc đó cậu dừng lại một giây, có lẽ tớ đã có thể nói ra câu hỏi của tớ rồi. Cậu là Tế Tư ư? Là người độc nhất vô nhị... mà tớ đã thích hai năm đó ư? (Năm , Lập Hạ)
- ---------
Bướm yến vỹ còn gọi là bướm đuôi yến, thuộc họ bướm Phượng bao gồm hơn loài bướm lớn có nhiều màu sắc, sống chủ yếu ở vùng nhiệt đới, trên tất cả các lục địa, trừ châu Nam Cực.
____o____
Bạn nào có đọc truyện thì tương tác phía dưới cho mình biết nhé, ko ai tương tác lười đăng lém (>///