Thẩm Tu Viễn hôn nhẹ lên trán người bên cạnh, hai mắt cong cong, tâm tình vui vẻ nói: “Chào buổi sáng.”
Hạ Nhật ôm trán nửa ngày vẫn chưa phản ứng, người trước mặt khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn nhu, thanh âm khàn khàn vì mới tỉnh dậy, cả người toát lên vẻ nhu hòa. Đột nhiên cậu thấy tim mình đập thiệt nhanh, chỉ biết ngượng ngùng nhìn đối phương, nhỏ giọng trả lời: “..chào buổi sáng.”
Thẩm Tu Viễn nhìn gò má ửng hồng của Hạ Nhật, nhịn không được muốn trêu chọc một chút, bàn tay ấm áp giữ lấy cổ Hạ Nhật, anh nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng hôn xuống, vừa chạm đã liền rời đi.
Tuy rằng lưu luyến đôi môi mềm mại kia, nhưng không đành lòng hù cậu sợ, Thẩm Tu Viễn xoa đầu Hạ Nhật, buông một câu “Đây là nụ hôn chào buổi sáng” rồi rời giường đi vào phòng tắm rửa mặt, bỏ lại Hạ Nhật còn đang ngây ngốc ngồi trên giường.
Chạm vào môi, Hạ Nhật cảm thấy cả người nóng rực, tim đập ngày một nhanh hơn. Cái kia…. Thẩm Tu Viễn.. vừa hôn mình sao? Không đây không phải là vấn đế, vấn đề là ở chỗ Hạ Nhật không hề bài xích cảm giác tim đập rộn này. Nhưng mà, đây là “nụ hôn chào buổi sáng” thông thường thôi, phải vậy không? Trước ở công ty cậu cũng từng nghe đồng nghiệp đề cập tới, Thẩm Tu Viễn từ nhỏ đã ở nước ngoài, năm mười lăm tuổi mới quay về nước. Đối với Thẩm Tu Viễn, đây chỉ là nụ hôn chào buổi sáng thông thường, nhất định là như vậy.
Cơ mà nghĩ như vậy, Hạ Nhật lại cảm thấy có chút mất mát, rốt cuộc mất mát cái gì, cậu cũng không biết nữa. Hạ Nhật bất giác gãi đầu một cái, mấy vấn đề phức tạp này thôi bỏ đi, hiện tại đầu cậu vẫn còn đau nhức vì ngày hôm qua uống quá nhiều.
“Gâu.” Người anh em, chuẩn bị xong chưa, chủ nhân nói dẫn tụi mình ra ngoài ăn đó.
Nhạc Nhạc vừa nghe tới được ra ngoài ăn, liền không chờ được chạy vào phòng ngủ kéo Hạ Nhật cùng xoay vòng, xoay tới nỗi cả hai đều choáng váng..
Thẩm Tu Viễn tiến vào vừa vặn trông thấy cảnh Nhạc Nhạc dừng không được, chóng mặt đụng vào tường, ngã lăn xuống đất. Hạ Nhật cũng chật vật đỡ tường, bộ dạng suýt chút nữa thì ngã.
Thẩm Tu Viễn nhìn thấy cảnh này, vừa bực mình vừa buồn cười hỏi: “Không đói bụng sao?”
Nhạc Nhạc cụp hai tai, miễn cưỡng grừ grừ vài tiếng, tỏ vẻ choáng váng đến sắp ói ra rồi, đúng là làm bậy không thể sống..
Thẩm Tu Viễn kéo Hạ Nhật còn đang quay cuồng ngồi xuống đùi mình, tay nhẹ nhàng xoa ấn huyệt vị bên thái dương, chẳng mấy chốc Hạ Nhật đã thấy đỡ hơn rồi, chỉ là, lúc này cậu mới phát hiện ra, mình đang ngồi trên đùi Thẩm Tư Viễn, tư thế mập mờ như vậy… vì vậy cuống quít bày ra vẻ mặt 囧, vội đẩy Thẩm Tu Viễn ra một bên..
A.. Mất mặt muốn chết, ngồi trên đùi người ta còn mơ mơ màng màng.. Hạ Nhật chỉ biết ngẩng đầu lên than trời, mình từ khi nào lại trở nên dễ dãi tùy hứng như vậy, não ơi, mau khuyên ta dừng lại đi..
Hạ Nhật vội đẩy gọng kính, nhỏ giọng nói: “Tôi không sao.. Cảm ơn..”
“Không có gì, nếu như cậu thấy đỡ rồi, chúng ta đi ăn đi, tôi mới nhìn qua thì thấy trong nhà không có đồ ăn, để cảm tạ việc cậu cho tôi ở nhờ, mong cậu chấp nhận lời mời này.”
“Ấy ấy ấy, lần trước cũng là anh mời, lần này sao có thể để cho anh lại mời được chứ, để tôi đi..”
Thẩm Tu Viễn cúi đầu cười, dịu dàng nói: “Không báo đáp được ân tình cho ở nhờ này, tôi sẽ cảm thấy không yên, sau này gặp chuyện gì khó xử, sẽ không nhờ vả cậu nữa..”
Nghe anh nói như vậy, Hạ Nhật cũng không tiếp tục từ chối, đối với việc hôm qua đồng ý cho Thẩm Tu Viễn ở nhờ, còn có mình tắm và thay quần áo thế nào, Hạ Nhật một chút cũng không nhớ rõ, suy tư nửa ngày đành phải gạt sang một bên.
“Đi thôi, tôi biết một nhà hàng rất tốt, tôi xuống trước lấy xe.” Thẩm Tu Viễn vui vẻ cầm chìa khóa rồi đi trước.
Nhạc Nhạc thấy thế liền lăn lộn: Ăn cái gì mà đi nhanh như vậy, bỏ tui ở lại nữa chứ! Người anh em, chúng ta cứ từ từ mà đi ~