“Hạ Nhật, ở bên tôi đi.”
Trong ngực hiện lên một tia yêu thương, khiến tim Thẩm Tu Viễn đột nhiên cảm thấy đau nhói, trước khi tim kịp bình ổn trở lại, lời trong lòng đã kịp cất lên.
Thẩm Tu Viễn có chút khẩn trương, đây là một trải nghiệm hoàn toàn xa lạ. Từ nhỏ tới giờ, Thẩm Tu Viễn luôn biết tiến lùi, đối vời người ngoài ôn hòa nho nhã, khi làm việc thì ngay ngắn rõ ràng, đích thị là một người lý tính.
Người ngoài rất dễ bị anh thu hút, thế nhưng nếu quen anh rồi sẽ rõ, ôn hòa của anh thực chất chỉ là lớp vỏ bề ngoài, anh luôn giữ khoảng cách giữa mình với mọi người xung quanh, nhìn qua tưởng thân thiết, thực tế anh vẫn luôn duy trì khoảng cách thích hợp.
Thẩm Tu Viễn cũng không rõ tại sao – tại sao mình lại quan tâm đến Hạ Nhật như vậy, cũng không hiểu tại sao trước mặt Hạ Nhật mình lại không thể cư xử như với những người khác, điều này khiến anh không khỏi đau đầu. Thế nhưng, giờ phút này đây, anh lại lo lắng nghĩ tới câu trả lời của Hạ Nhật.
Hạ Nhật buông đũa, chớp chớp mắt, thể như không hiểu Thẩm Tu Viễn đang nói cái gì.
Thẩm Tu Viễn kéo Hạ Nhật về phía mình, trịnh trọng hôn lên. Hai môi chạm vào nhau, rung động nháy mắt lấp đầy lồng ngực.
Thẩm Tu Viễn kề trán mình lên trán cậu, nhẹ nhàng nói: “Ở bên anh, hai chúng ta, vĩnh viễn..”
Giọng của anh vô cùng mị hoặc, khiến mặt Hạ Nhật ngày một đỏ hơn, Hạ Nhật chỉ cảm thấy tim mình đập thật nhanh, đầu óc thì trống rỗng. Không phải bọn họ đang ăn cơm sao? Sao Thẩm Tu Viễn lại… lại hôn cậu?
Hạ Nhật bất giác liếm môi, như muốn nói gì đó, Thẩm Tu Viễn lại càng siết cậu vào lòng, lần thứ hai hôn xuống, chặt chẽ tương giao. Không giống như cái chạm nhẹ lúc trước, lần này anh hôn thật sâu, khiến cả tâm hồn không khỏi run rẩy. Thẩm Tu Viễn trong lòng thầm thở dài, anh khẳng định, đây là điều mà anh thực sự mong muốn.
Nụ hôn vừa qua, Hạ Nhật cả người mềm nhũn dựa vào lòng Thẩm Tu Viễn thở dốc. Thẩm Tu Viễn lại hôn nhẹ lên vành tai cậu, dịu dàng nói: “Không vội, em cứ suy nghĩ thật kỹ, anh sẽ đợi em.”
Nếu như Lục Hạo Nhiên ở đây, nhất định anh ta sẽ lớn miệng cười Thẩm Tu Viễn, chê rằng anh xung động như đứa trẻ lần đầu mới biết chữ yêu, cư nhiên lại còn sợ hãi. Đúng vậy, Thẩm Tu Viễn sợ, sợ rằng Hạ Nhật sẽ từ chối, cũng sợ hành động của mình dọa Hạ Nhật bỏ chạy, thế cho nên lúc này đây, anh mới không dám nghe câu trả lời từ phía cậu.
Nhạc Nhạc nằm sấp trên sàn nhà, tựa hồ như đang hưởng thụ bầu không khí mập mờ ám muội, thi thoảng còn vẫy vẫy cái đuôi.
Hạ Nhật đẩy Thẩm Tu Viễn ra, len lén quan sát mặt đối phương, chiếc đũa vô ý thức đâm vào con tôm được bóc vỏ sẵn ở trong bát, bây giờ sao có tâm tình tiếp tục ăn. Đây là.. là được tỏ tình sao? Nhưng mà.. vì sao? Thẩm Tu Viễn thích mình từ khi nào?
Nhìn con tôm bị đâm tới đâm lui trong bát, Thẩm Tu Viễn bật cười.
“Ăn cho no đi đã, lát theo anh đi mua một chút đồ, được chứ?”
“A? Vâng.. được ạ.”
Trung tâm mua sắm không nhiều người lắm, thậm chí lác đác chỉ có mấy người, hai ba giờ chiều là khoảng thời gian nóng nhất trong ngày, cũng là thời gian khiến người ta chật vật nhất. Thẩm Tu Viễn đứng ở quầy thu ngân tính tiền, Hạ Nhật ngồi bên ghế chập chờn buồn ngủ, cả người bắt đầu mơ màng.
Chờ mua sắm xong lên xe, Hạ Nhật không chịu nổi lời dụ dỗ của Chu Công, cuối cùng ngồi trên xe ngủ ngon lành, Nhạc Nhạc cũng bị lây bệnh, nằm ghế phía sau nhắm mắt lại.
Thẩm Tu Viễn đang lái xe, đột nhiên quay tay lái. Hạ Nhật lúc tỉnh lại còn tưởng mình vẫn đang ở trong mơ, xoa xoa mí mắt định tiếp tục ngủ tiếp, lại nghe được tiếng cười của Thẩm Tu Viễn, cậu ngồi thẳng dậy.
“Chúng ta.. ở biển sao?” Hạ Nhật giật mình hỏi.
“Đúng vậy, xuống xe đi, cũng vừa mới xong.”
Đây là bãi biển tư nhân, cũng không có những người khác, trên bờ cát đặt một lò nướng BBQ, trên bàn đặt vài dụng cụ nấu nướng cùng thức ăn. Đồ ăn trên vỉ nướng bắt đầu tỏa ra mùi thơm hết sức hấp dẫn, hết sức gọi mời. Nhạc Nhạc ngồi chầu trực ở bên cạnh, cố gắng duy trì hình tượng bạn cún có tôn nghiêm cao quý, nếu Nhạc Nhạc không liếm mũi nhiều lần, hình tượng này chắc chắn sẽ rất hoàn hảo.