Khuôn mặt tươi cười hạnh phúc, cõ lẽ đây cũng chính là mục đích khiến John tạo ra khu vui chơi này, để mỗi du khách tới đây, đều có thể nhận được niềm vui, và mỉm cười thật tươi trước khi ra về.
Hạ Nhật xúc động nhìn về phía Thẩm Tu Viễn. Người đàn ông của cậu cũng vậy, lúc nào anh cũng luôn mỉm cười, dùng tình cảm ôn nhu để bao dung cậu. Tình cảm hai người không có kinh tâm động phách, không có oanh oanh liệt liệt. Chẳng biết mọi chuyện bắt đầu từ khi nào, tựa như thật sâu trong lòng đã định chính mình phải đợi người kia, đợi để bên nhau trọn đời. Đến khi gặp được.. hai người thật tự nhiên mà ở bên nhau. Bình thản, ấm áp, hai người lặng lẽ dung nhập vào cuộc sống của đối phương, lặng lẽ ở bên nhau.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt mỉm cười của Thẩm Tu Viễn nhuộm một màu vàng ấm áp. Đột nhiên cậu nhớ tới trong phim ảnh thường xuất hiện một màn kia, khi đu quay khổng lồ lên đến nơi cao nhất, nếu có thể hôn người mình yêu, nhất định hai người sẽ vĩnh viễn được ở bên nhau. Tim Hạ Nhật đập thật nhanh, nụ cười của anh có biết bao nhiêu ấm áp.
Lúc này, xuyên qua ánh dương, cậu phảng phất như nhìn thấy mẹ mình trong đấy. Mẹ nhìn họ mỉm cười, hướng Hạ Nhật gật đầu, tựa như với người đàn ông Hạ Nhật chọn hết sức hài lòng, rồi cũng thật nhanh, gương mặt trong suốt dần tan dưới ánh dương..
Ngực tràn đầy xúc cảm không tên gọi. Giống như hai người họ không biết từ lúc nào mà thích nhau, khi đu quay lên đến nơi cao nhất, hai người ăn ý trao nhau nụ hôn, nhẹ nhàng nhưng vẫn chứa chan cảm xúc.
“Tu Viễn, em vừa thấy mẹ, mẹ chúc phúc cho chúng ta.”
Trán kề trán, Thẩm Tu Viễn khẽ cười, hai mắt cong cong: “Thật vậy sao?”
“Vâng, có lẽ mẹ rất thích anh”
“Vậy là được rồi, đến khi về nước, anh và em cùng tới thăm mẹ nhé, được không?”
Giọng anh rất nhỏ, nhìn người trong lòng, trong mắt ánh lên ý cười dịu dàng, Hạ Nhật vui vẻ trêu đùa, “Lấy thân phận con dâu sao?”
“A, để anh nghĩ đã ~~”
Bộ dạng trầm tư của Thẩm Tu Viễn chọc Hạ Nhật cười ha hả.
“Được rồi, chồng ơi, em nguyện ý dẫn vợ tới gặp mẹ chứ?”
Rõ ràng là nói đùa thế nhưng Hạ Nhật lại bắt được trong mắt anh ánh nhìn cưng chiều và đầy tình ý. Trong lòng không khỏi run lên.
Đèn rực rỡ sáng lên, trời chuyển tối, cả khu vui chơi chìm trong ánh đèn lấp lánh, khiến cảnh vật càng trở nên lung linh mờ ảo. Giữ lấy Hạ Nhật đang ham vui, Thẩm Tu Viễn lấy ra khăn tay, tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán cậu.
“Được rồi, ăn cơm trước đã, không nên để bụng đói.”
Hạ Nhật nhìn sắc trời, liền lấy di dộng ra nhìn, không ngờ đã bảy giờ rồi. Cậu khẽ lè lười, mải chơi quá, không để ý đến thời gian.
“Tu Viễn?”
Cách đó không xa truyền tới thanh âm vui mừng, Thẩm Tu Viễn và Hạ Nhật cùng xoay người, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
“Thiên Hà? Sao cậu lại ở đây?”
“Chào anh Trương” Hạ Nhật với người này có ấn tượng rất sâu.
Trương Thiên Hà cười ồm ồm, ôm chầm lấy cô gái nhỏ ở bên cạnh: “Đây là bạn gái tớ, Sở Tuyết Doanh, vốn là đưa về ra mắt ba mẹ, không nghĩ có thể gặp hai người ở nơi này. Tuyết Doanh, đây là bạn anh Thẩm Tu Viễn, kia là bạn trai cậu ấy, Hạ Nhật.”
Sở Tuyết Doanh nhìn thấy Hạ Nhật, đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó hai mắt lập tức lóe sáng chạy lên phía trước, nắm chặt hai tay của Hạ Nhật: “A ~~~ Tư liệu sống a ~~~~~ Thiên Hà, Thiên Hà, em tìm được rồi!!”~
Hạ Nhật cả kinh, muốn lùi về phía sau. Thẩm Tu Viễn duỗi cánh tay ôm Hạ Nhật nép vào lồng ngực, mày khẽ cau lại, liếc mắt về cô gái đang cười ngây ngô đứng bên cạnh Trương Thiên Hà.
Trương Thiên Hà dõi theo bạn của mình, cảnh này vốn hiếm thấy, xem ra Thẩm Tu Viễn thực sự coi trọng cậu nhóc này rồi.
Trương Thiên Hà tiến lên ôm eo Sở Tuyết Doanh, cười cười nói: “Ngại quá, em ấy, thỉnh thoảng cũng hơi lên cơn.”
Sở Tuyết Doanh bị kéo trở lại, đành ở trong lòng Trương Thiên Hà len lén nháy mắt với Hạ Nhật, ngẩng đầu nói với Thẩm Tu Viễn: “Đã gặp rồi, không bằng cùng nhau ăn cơm đi.”