Trong đêm mất ngủ tôi bắt đầu suy ngẫm về một vấn đề triết học… Tôi là ai? Tôi đến từ đâu? Tôi sẽ phải đi về nơi nào? Cùng với chuyện, tại sao giờ phút này tôi lại ở đây mất ngủ xuyên đêm?
Tôi là một người tẻ nhạt, “Khâu Dương” chẳng qua chỉ là một cái tên đại diện cho cuộc đời này mà thôi. Nó chẳng hề quan trọng, quan trọng tôi là một người tẻ nhạt.
Tôi đến từ tận sâu trong đáy lòng mình, phải đi về phía sâu trong nội tâm mà tôi chưa phát hiện.
Nguyên nhân cả đêm nay tôi không thể đi vào giấc ngủ chỉ vì tôi không thể đối diện với nội tâm mình.
Nói nhiều như vậy, khái quát đơn giản hơn thì thực ra Khâu Dương tôi đang mất ngủ vì cậu hàng xóm.
Chuyện này thật châm chọc, cũng khó mà tin được.
Tôi đợi rất lâu cũng không đợi được tới lúc trời hửng sáng. Dường như trời chẳng chịu sáng lên, cũng như việc cậu ấy không chịu gửi thư cho tôi.
Tôi chợt nảy ra suy nghĩ, trời chắc chắn sẽ sáng lên, nhưng còn cậu ấy, chưa chắc sẽ viết cho tôi thêm lá thư nào nữa.
Tôi nằm ra bàn, phim điện ảnh tiếp tục chiếu, song tôi chẳng biết phim đang chiếu gì.
Thực sự lo âu, tôi đứng dậy mở ngăn kéo rút ra một tập thư, tất cả đều là của Hạ Thanh Hòa viết cho tôi. Cuối mỗi lá thư đều là câu “Hôm nay vẫn thực sự rất thích anh”, dưới mỗi phong thư đều là chữ ký “Hạ của anh” với nét chữ xinh đẹp.
Đúng rồi, “Hạ của anh”.
Tôi chợt nhớ tới lọ nước hoa trước đây mình mua. Gói hàng chuyển phát nhanh vừa mới bóc được một nửa đã bị tôi quăng sang một bên.
Tôi xuống dưới tầng, mở cửa, nó vẫn nằm im trên ghế trước cửa, được bao trọn bởi màn đêm, im lặng say ngủ.
Tôi bỗng cảm thấy nó có chút đáng thương, rõ ràng là tôi đã tốn không ít công sức tìm kiếm sau đó bỏ ra số tiền lớn mua nó về, kết quả vừa nhận được đã vứt nó sang một bên.
Tôi ngồi trong sân bóc hộp chuyển phát nhanh lấy nước hoa ra.
Cùng một loại nước hoa xịt ban ngày và ban đêm có khác nhau không nhỉ?
Giống như cùng một người, ban ngày gặp và ban đêm gặp sẽ có cảm giác khác nhau ấy.
Tôi ngồi trong sân, áng chừng lọ nước hoa trong tay mình. Ngửi qua lớp thủy tinh cũng có thể loáng thoáng cảm nhận được mùi thơm.
Trước đây tôi tưởng rằng nó sẽ giống mẫu nước hoa mà Hạ Thanh Hòa tặng tôi, sau đó mới phát hiện, cậu ấy đã nói, mẫu cậu ấy cho tôi không có bán.
Quả thực rất khác.
Tôi vươn tay lên, phun nước hoa vào không trung trước mặt. Hương thơm nhàn nhạt thoảng qua đây. Tôi nhắm mắt cảm nhận nó, bản thân như xuyên qua rừng cây đến với đại dương. Mùi hương hỗn hợp giữa rừng cây và biển lớn là ngày hạ vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
Tôi hồi tưởng lại hương nước hoa mà cậu ấy tặng tôi, hương nước hoa vẫn luôn xuất hiện trên người cậu ấy, xuất hiện trên tất cả những vật cố định liên quan đến cậu ấy. So với nước hoa trên tay tôi, mùi hương ấy thiếu đi một chút tươi mới, nhưng thêm chút dịu dàng và u buồn.
Nếu nói “Hạ của anh” là biển lớn ban ngày thì loại nước hoa độc nhất vô nhị không tên kia chính là biển lớn vào đêm.
Tôi ngồi trong sân suy nghĩ vẩn vơ, nhớ tới một bài thơ của William Shakespeare.
Shall I compare thee to a summer’s day?
Thou art more lovely and more temperate.
But thy eternal summer shall not fade,
Nor lose possession of that fair thou owest;
So long as men can breathe or eyes can see,
So long lives this, and this gives life to thee.
Mùa hạ của em sẽ vĩnh viễn không điêu tàn.
Tôi nhắm mắt, ngửi mùi thơm nhạt dần trong không khí. Không ngờ lại từ từ chìm vào giấc ngủ say.
Chờ khi mở mắt ra, trời đã sáng rồi. Sớm mai mùa hạ, mặt trời đã ló rạng.
Rõ ràng mùi thơm đã tan đi hết nhưng giây phút mở mắt ra dường như tôi vẫn ngửi thấy mùi thơm mát từ biển khơi xa xôi thổi tới.
Nhà bên có người mở cửa định ra ngoài, hàng xóm của tôi dắt theo chú chó lớn bước ra sân. Cậu ấy quay sang nhìn tôi, sau đó vẫy tay chào buổi sáng.
Tôi nhìn theo cậu ấy dắt chó ra, ngang qua trước cửa nhà tôi, chẳng hề dừng lại hay do dự, cứ thế bước vào thế giới khác.
Sáng ngày hôm nay, tôi không nhận được thư của Hạ Thanh Hòa.
Không có được khẳng định lại câu “Hôm nay vẫn thật sự rất thích anh”.
Trong giây phút ấy thôi, tôi cảm thấy mùa hạ của tôi đã hạ màn rồi.