Chương
So với Dế, Nhạn biết điều hơn. Nó không xúi tôi làm những chuyện nguy hiểm. Nhạn chỉ rủ tôi đi chơi. Trưa hôm sau, lúc tôi đang nằm trên võng đọc sách, Nhạn mon men lại gần:
- Anh làm gì vậy ?
- Tao đọc truyện. Mày đọc không, truyện hay lắm!
Nhạn nhăn mặt:
- Em ghét đọc truyện lắm! Em chỉ thích nghe người ta kể !
Tôi hừ mũi:
- Kể đâu có hay! Phải chính mình đọc mới hay !
Khác với Dế, Nhạn chẳng buồn tranh cãi. Nó tỏ vẻ thờ ơ trước sự bắt bẻ của tôi. Nó không cần biết giữa "kể chuyện" và "đọc truyện" thực ra cái nào hay hơn cái nào. Nó chỉ chép miệng, hỏi:
- Anh đi chơi với em không?
- Đi đâu ?
- Đi bắn chim.
Tôi nhỏm người dậy, mắt sang rỡ:
- Đi !
Đang hào hứng, tôi bỗng ngập ngừng:
- Nhưng tao đâu có ná !
Nhạn khoát tay:
- Anh khỏi lo! Để em đưa cho anh cái ná của thằng Dế !
Thế là tôi vứt cuốn sách trên võng, lật đật đi theo Nhạn.
Nó dẫn tôi đến cuối vườn, vẹt một lỗ hổng, chui ra ngoài.
Tôi ngạc nhiên:
- Ra đây chi ? Ở trong vườn cũng có chim vậy!
- Vườn nhà mình chỉ có lèo tèo vài ba con. Để em dẫn anh lên vườn ông Tư Thiết. Ở đó chim vô số, tha hồ bắn! Hai đứa hai cái ná, chúng tôi men theo lũy tre xanh đi lần lên xóm trên. Trưa tĩnh mịch, cảnh vật như say ngủ. Chim chóc cũng biếng kêu. Thỉnh thoảng một tiếng chim khắc khoải vọng lại từ những gò xa.
Tôi đi đằng sau Nhạn, chân cố bước thật khẽ nhưng lá tre khô vẫn kêu rào rạo dưới gót chân. Trong khi đó, Nhạn đi êm ru. Tôi liếc nó, thấy nó đi chân không, tôi bèn cúi xuống cởi đôi dép ra cầm tay.
Nhưng tôi mới đi được vài ba bước, bàn chân đã đau nhói. Mặt ruộng gồ ghề, lại thêm lỗ chân trâu chi chít, tôi tưởng tôi đi trên than hồng. Có thằng Nhạn đi bên cạnh, tôi không dám xuýt xoa, phải nghiến răng nhịn đau. Nhưng đến khi đạp phải một cây gai nhọn hoắt, đau thấu xương, tôi không nén nổi, đành buột miệng kêu lên:
- Ui da !
Nhạn giật mình quay lại:
- Gì vậy ?
Tôi nhăn nhó:
- Đợi tao chút! Tao đạp gai !
Vừa nói, tôi vừa lò cò giơ bàn chân lên.
Nhạn bước lại. Trong nháy mắt, nó đã nhổ cây gai khỏi chân tôi. Nó chìa cây gai trước mặt tôi, cười hì hì:
- Nhỏ xíu à !
Tôi thở phào:
- Vậy mà tao tưởng què giò rồi !
Nhạn nhìn đôi dép trên tay tôi:
- Ai bảo anh bỏ dép ra là chi cho đạp gai!
- Tao bắt chước mày. Tao sợ mang dép, nghe tiếng động, mấy con chim bay hết.
- Nếu vậy, lát nữa tới vườn ông Tư Thiết, hãy cởi ra! Bây giờ anh cứ mang vô đi!
Vườn ông Tư Thiết rộng gấp mấy lần vườn nhà dì tôi. Cây ăn trái nhiều vô kể. Chuối, cam, quít, ổi, xoài, đu đủ... không thiếu cây gì. Nhạn bảo ổi nhà ông Tư Thiết là ổi xá lị, xoài là xoài thanh ca, toàn thứ hiếm. Ông sợ trẻ con lẻn vào vườn hái trộm nên canh rất kỹ. Chung quanh vườn, tre gai giăng chằng chịt, tua tủa. Ông còn nuôi hai con chó rất dữ. Mỗi lần có tiếng động ngoài vườn, chúng lập tức nhảy xồ ra sủa ầm ĩ. Thực ra chỉ có con Đụp sủa. con Hắc-Ín không thèm sủa, hễ thấy bóng người là nó lặng lẽ bay vô cắn. Đối với bọn trẻ trong làng, con Hắc-Ín là kẻ thù không đội trời chung. Vì vậy, chúng không thèm gọi con Hắc-Ín là Mực mà bằng cái biệt danh Nhạn mới giới thiệu với tôi.
Tôi hồi hộp hỏi Nhạn:
- Mình chui vô, con Hắc-Ín... ăn thịt mình sao ?
Nhạn trấn an tôi:
- Không sao đâu! Giờ này, bọn chó đang nằm ngủ trước hiên!
Nhạn cầm tay tôi kéo lại góc vườn. Ở đó có một lỗ nhỏ nấp sau bụi râm bụt. Đó là lối đi bí mật của bọn trẻ trong làng.
Tôi và Nhạn rón rén chui vào vườn.
Ban trưa, khu vườn yên tĩnh đến rợn người. Lũ chim tụ tập về đây khá đông. Chúng tìm trái chín trên những tàng cây.
Tôi dáo dác nhìn lên những tán lá xanh um. Tôi thấy những bóng chim thấp thoáng chuyền càn. Trời nóng, chúng không hót, chỉ có tiếng vỗ cánh xào xạc. Thỉnh thoảng, lũ chim lại chí chóe nhau vì giành giựt một trái ngon nào đó. Rồi im bặt. Chỉ có bọn chim sâu là ngứa miệng. chúng chuyền loanh quanh trên những cành thấp và kêu lích chích luôn mồm.
Nhưng tôi không quan tâm đến lũ chim. Tôi nhìn đăm đăm những trái xoài chín vàng lủng lẳng trên cao và nuốt nước bọt liên tục.
Nhạn khẽ bước lại gần tôi, thì thầm:
- Anh thấy gì chưa ?
Tôi liếm môi:
- Thấy rồi! Ngon ăn quá mày ạ!
Nhạn lại hỏi:
- Bây giờ anh bắn hay em bắn?
- Để tao bắn cho!
Vừa nói tôi vừa lấy ra một hòn sỏi lắp vào ná.
Nhạn dặn khẽ:
- Anh phải giương ná thật nhẹ, kẻo nó thấy nó bay mất.
Tôi trố mắt:
- Cái gì bay ?
- Thì con chim chào mào chứ cái gì !
- Con chim chào mào nào ? Tao đâu có thấy !
Nhạn ngạc nhiên:
- Không thấy sao anh đòi bắn?
Tôi khịt mũi:
- Tao đâu có bắn chim. Tao dịnh bắn mấy trái xoài trên kia kìa!
- Trời đất! - Nhạn kêu khẽ - Anh bắn xoài chi vậy ? Mình đi bắn chim mà !
Tôi gạt ngang:
- Tao hết thích bắn chim rồi. Giờ tao chỉ thích bắn xoài.
Rồi không để cho Nhạn kịp "chất vấn" thêm, tôi giương ná lên, nhắm ngay trái xoài, "thả" một phát.
Tài xạ kích của tôi quả là hạng bét. Viên đạn bay vù một cái, chui qua vòm lá, mất tiêu. Trong khi đó, trái xoài vẫn còn nguyên trên cây và ngạo nghễ nhìn xuống như muốn chọc tức tôi.
Tôi không dám ngó Nhạn, chỉ lẩm bẩm:
- Hình như viên sỏi của tao nó bị méo hay sao ấy !
Không thèm để ý đến lời bào chữa của tôi, Nhạn nhìn lên tàng cây, nói:
- Để em bắn cho !
Nói xong, nó giương ná lên "phựt" một phát. Thằng tài thật, nó không cần ngắm nghía lâu lắc như tôi mà viên sỏi đi trúng phóc! Trái xoài bị bắm ngay cuống, rơi bịch xuống đất. Tôi hớn hở dợm chân định chạy lại nhặt xoài thì tiếng chó sủa "gâu gâu" đột ngột vang lên.
- Chạy mau !
Nhạn chỉ kịp hô lên một tiếng và vội vã nắm lấy tay tôi kéo đi phăng phăng. Tôi một tay cầm dép, một tay bám lấy Nhạn, chạy bán sống bán chết, trái tim nhảy lô tô trong lồng ngực.
Tiếng chó sủa mỗi lúc một gần. Theo lời kể của Nhạn thì đó là con Đụp đang diệu võ giương oai. Khi hai đứa tôi chạy đến lỗ hổng góc vườn thì con Đụp và con Hắc-Ín đã đuổi sát bên lưng. Tôi xanh mặt ngó Nhạn, giọng run run:
- Phen này chắc chết mày ơi !
Nhạn đẩy lưng tôi:
- Anh chui ra trước đi, để em chặn bọn chó cho !
Chỉ đợi có vậy, tôi thở phào và lồm cồm chui qua hàng rào. Nhạn chui sau tôi, vừa rút lui nó vừa dáo dác canh chừng lũ chó phía sau, cái ná cầm lăm lăm trên tay sẵn sàng nhả đạn.
Nhưng con Đụp và con Hắc-Ín đã chậm một bước. Có lẽ chúng hơi khựng lại trước vũ khí trên tay Nhạn nên khi hai đứa tôi thoát ra được mé ruộng bên ngoài thì chúng mới tới sát hàng rào. Con Đụp nghếch mõm lên trời sủa ăng ẳng một cách tức tối. còn con Hắc-Ín thì mắt long sòng sọc, đỏ lừ, đầy đe dọa.
Tôi trách Nhạn:
- Vậy mà khi nãy mày bảo hai con chó nằm ngủ trước hiên! Mình mà chạy chậm một chút là tiêu đời rồi!
Nhạn chưa kịp đáp thì tiếng một đứa con gái eo éo cất lên bên kia hàng rào:
- Tao thấy mày rồi nghe Nhạn! Mày lén vào vườn tao hái trộm, tao méc mẹ mày à !
Giọng con nhỏ chua như giấm. Nhạn vung tay, dẩu môi đáp:
- Cho méc! Tao cóc sợ!
- À, à, này anh hùng quá hén! Để hôm nào đi học lại, tao sẽ cho mày biết tay!
Không biết con nhỏ này là ai mà nó ăn nói hung hăng quá chừng. Nó lại "mày mày tao tao" với Nhạn nghe phát ớn.
Tôi liếc Nhạn:
- Đứa nào vậy mày ?
- Bà La Sát!
- Bà La Sát? Tên gì kỳ vậy ?
- Ừ. Nó là con Thơm, cháu ngoại ông Tư Thiết. Nó dữ như chằn nên tụi em gọi nó vậy.
Tôi lại hỏi:
- Khi nãy nó dọa gì mày vậy ?
- Nó có dọa gì đâu!
- Có. Tao có nghe thấy rõ ràng. Nó bảo lên trường nó sẽ cho mày biết tay.
Nhạn có vẻ không thích thú với câu hỏi của tôi. Nó không trả lời thẳng, mà chỉ ậm ừ. Nhưng Nhạn càng giả điếc, tôi lại càng tò mò:
- Lên trường, nó méc cô giáo hả ?
Nhạn chớp mắt:
- Không.
- Chứ nó làm gì ?
Nhạn ấp úng một hồi rồi lí nhí đáp:
- Nó "uýnh" em!
Tôi trợn tròn mắt:
- Nó đánh mày ? Con gái mà đánh con trai ?
Nhạn bối rối:
- Nó là con gái nhưng nókhỏe lắm. Nó chuyên môn đánh lộn với tụi con trai trong lớp. Mỗi lần vật nhau với nó, bao giờ em cũng bị nó cỡi lên người.
Nói xong, Nhạn đỏ bừng mặt. Để cho nó đỡ xấu hổ, tôi hỏi lảng sang chuyện khác:
- Nó học cùng lớp với mày hả ?
- Dạ nó bằng tuổi anh nhưng học dở ẹc. Nó bị "đúp" hai năm liền.
Tôi liếc vào trong vườn nhưng chẳng thấy gì. Hàng dâm bụt, lũ dây leo trên hàng tre gai và cây lá trong vườn che kín tầm mắt tôi.
Chẳng hiểu bà La Sát còn đứng đó hay đã bỏ vô nhà rồi. Thằng Nhạn dở, chứ gặp tôi, tôi "uýnh" con nhỏ đó chạy dài. Đang nói thầm trong bụng, bất giác tôi nhìn xuống cẳng tay mình. Mới đi "đổi gio" có hai ngày mà dường như cánh tay tôi "vạm vỡ" hẳn lên. Nếu tôi ở làng Hà Xuyên suốt ba tháng, hẳn tôi chẳng khác gì chàng trai lực lưỡng tôi gặp trong mơ dạo nọ. Đến lúc đó, tôi sẽ giúp cho thằng Nhạn thoát khỏi cảnh bị tụi con gái đè đầu cỡi cổ.
Nhưng đó là chuyện sau này. Còn trước mắt thì tôi và thằng Nhạn chẳng giúp được ai. Cả hai im lặng đi bên nhau, lếch thếch về nhà.