Trong truyện thì người ta chuẩn bị đón tết, mà ngoài đời thì tui hết tết sắp phải đi học rồi A
Đã sắp tới năm mới, Văn Nhân Minh Húc bởi vì bận chuyện công ty mà phải đi công tác, trước khi đi một ngày y chạy đến nhà Hạ Dương, vồ lấy hắn chè chén no say một bữa…
Hạ Dương khóc không ra nước mắt cắn vỏ gối, hận chết bản thân định lực không đủ để lần này lại khiến tên lưu manh kia có cơ hội đắc thủ.
Văn Nhân Minh Húc tựa trên lưng Hạ Dương, hôn lên làn da trơn bóng của hắn, mơ hồ nỉ non, “Đi cùng em đi, nếu không sẽ lâu thật lâu không được gặp nhau.” Dương Dương nhà y ngon miệng mê người như vậy, nếu không giám sát chặt chẽ chút, ai biết anh ấy có bị tên nào lừa đem đi không.
Hạ Dương thở phì phò, ủn ủn y, “Xuống đi, nặng chết đi được.” Cái tên không biết xấu hổ này làm xong còn không chịu rút ra, muốn làm gì hả! (Làm tiếp chứ làm gì hở anh ^^)
Văn Nhân Minh Húc bĩu môi, xoay người nằm sang bên cạnh, duỗi tay ôm hắn vào ngực, cọ cọ cổ hắn, giọng nói vừa chờ đợi lại vừa mang ý yêu cầu.
“Em đang nói với anh đó, dù sao anh cũng thích chạy khắp nơi chụp ảnh, lần này vừa khéo đi chơi cùng em, em họp thì anh đi chơi một mình, có thời gian thì em đi cùng anh, được không?”
Thực ra y rất chờ mong Hạ Dương có thể cùng y du lịch, cảm giác cứ như hai bọn họ đi nghỉ tuần trăng mật ấy, mới nghĩ thôi y đã kích động muốn chết.
Hạ Dương lười biếng nhắm mắt ngẫm nghĩ, lắc đầu, “Không đi, lạnh lắm, không muốn động.” Ở Bắc cực luyện được khả năng chống lạnh xong về nước lại hệt như cũ, mấy hôm nay trời lạnh, hắn vẫn luôn ủ rũ không có tinh thần gì.
Văn Nhân Minh Húc thấy hắn như vậy thì không đòi thêm nữa, giờ y coi như biết cái tính ương bướng của Hạ Dương rồi, chuyện gì hắn đã không muốn làm thì có nói rách miệng hắn vẫn không chịu làm. Thế nhưng cũng có ngoại lệ, chỉ cần là anh hai hắn yêu cầu, hắn sẽ thí điên thí điên chạy đi làm, không hề có tí miễn cưỡng không vui nào.
Đúng là cái tên bắt nạt kẻ yếu mà! Quá đáng giận, thế mà mình lại cứ thích anh ấy thế này mới chết chứ.
Bỏ đi, dù sao y cũng chỉ đi khoảng một tuần rồi sẽ về.
Văn Nhân Minh Húc tự an ủi mình, tâm trạng tốt hơn chút chút, cơ mà mai y phải đi rồi, không muốn cứ thế buông tha cho Hạ Dương, cho nên…
Y xuất hết bản lãnh quấn quýt lăn lộn Hạ Dương làm thêm hai lần nữa mới bỏ qua, cuối cùng lúc bế Hạ Dương đi tắm thì người ta đã mê man mất rồi.
Y vừa tắm cho hắn vừa nghĩ, đợi hết năm y phải tìm cơ hội bảo Giang Võ kiểm tra cho Hạ Dương coi sao, xem Hạ Dương có thể mang thai hay không, nếu có thì quá tuyệt vời.
Hạ Dương đang mơ mơ màng màng ngủ, bỗng cảm giác có một trận gió lạnh lẽo âm u đang thổi vù vù vào người mình, hắn rụt cổ, cọ cọ vào ngực Văn Nhân Minh Húc, ngủ tiếp.
Nếu hắn biết Văn Nhân Minh Húc đang tính kế làm hắn thụ thai, thể nào cũng tạc mao tiếp cho coi.
Sáng sớm, Văn Nhân Minh Húc tỉnh dậy, quyến luyến cọ cọ Hạ Dương, không cọ tỉnh quyết không bỏ qua.
Hạ Dương bực bội đẩy y ra, đúng là tên phiền phức, không cho người ta ngủ là sao!
“Gì hả, cậu không ngủ nhưng tôi còn muốn ngủ.” Hạ Dương vươn tay lấy điện thoại ở tủ đầu giường xem giờ, buồn bực quá trời.
Mới bốn giờ hai mươi phút sáng, hẳn nào ngoài trời còn tối đen.
“Bảy giờ em bay rồi, anh không đi tiễn em à?” Văn Nhân Minh Húc hé miệng cắn mút bả vai Hạ Dương, than thở.
“…” Hạ Dương nghiêng đầu nhìn y vẻ mặt chờ mong nhìn mình, cái miệng thì như giác hút mút chùn chụt trên vai, trên cánh tay, trên lưng, cả trên eo mình…Đã vậy lại còn lan dần xuống dưới.
Hạ Dương đảo mắt xem thường, đẩy đầu y ra, tên này càng ngày càng kì cục!
“Đừng làm rộn, tôi đưa cậu đi là được chứ gì.” Hạ Dương đảo mắt xem thường, không thể không kìm cảm giác nhức mỏi ở eo ngồi dậy, rầm rì một tiếng.
Văn Nhân Minh Húc cúi đầu nhìn bộ phận đã sưng trướng lên của mình, lại nhìn khuôn mặt hơi tái của Hạ Dương, y hít sâu, vươn qua hôn lên môi hắn, “Không muốn đi đâu.”
“Cút ngay! Đứng dậy mau.” Đã lăn lộn bắt hắn dậy, giờ còn làm nũng nói không muốn đi công tác? Đùa gì hả. Khinh hắn có thể tuỳ tiện hành hạ à?
“Cậu đứng lên mau, tôi đã nói đưa cậu đi rồi, cậu đừng làm nũng nữa đi.” Đẩy cái tên đang cọ tới cọ lui trên người mình ra, Hạ Dương rốt cuộc thành công trèo xuống giường.
Hắn đứng thẳng xoa xoa thắt lưng, mặc kệ JJ của mình đang nhông nhông, chổng mông đi vào phòng tắm.
Văn Nhân Minh Húc hít sâu một hơi, tung chăn phi xuống giường, hai bước đuổi theo Hạ Dương đang đi chậm rì rì, khiêng hắn lên vai, y quyết định, phải vào phòng tắm tắm cho càng tắm càng bẩn mới được!
Chỉ lát sau, trong phòng tắm hiện lên cảnh tượng khiến người ta mặt đỏ tìm đập thình thịch cùng tiếng thở dốc ma sát khiêu gợi, xen lẫn với tiếng gầm rú và chửi rủa dữ dội của Hạ Dương.
Lưu manh!!!
Cọ cọ tới sáu giờ, hai người vội vàng ăn bữa sáng, Hạ Dương bị y vò cho không còn tí sức nào, trông chẳng khác gì quả cà tím bị phơi sương giá, tóp teo quặt quẹo.
Tới sân bay, Hạ Dương còn phải suy nghĩ xem lát Văn Nhân Minh Húc đi rồi thì hắn về nhà kiểu gì…
Nếu giờ bảo hắn lái xe về, không khéo lát lại có tai nạn giao thông.
Hoàn tất thủ tục xong, Văn Nhân Minh Húc ôm siết Hạ Dương vào lòng, cúi đầu hung hăng hôn lên môi hắn.
“Tết em sẽ về.” Nụ hôn quấn quýt không nỡ rời, Văn Nhân Minh Húc lúc này nhìn cứ như sắp phải ra pháp trường chứ chẳng phải đi công tác.
Hạ Dương thở dài, ôm eo y, rướn người hôn lên cằm y, vốn hắn cũng không có cảm giác khác thường nào, giờ Văn Nhân Minh Húc ầm ĩ như vậy, làm như sinh ly tử biệt không bằng.
“Được rồi, mau đi qua cửa an ninh đi, tôi đến nhà anh hai ở, chờ cậu về đón năm mới.”
Văn Nhân Minh Húc gật đầu, cuối cùng cũng buông lỏng tay, xách vali một mình đi đến cửa an ninh.
Y và Hạ Dương còn cùng nhau đi một con đường rất dài, hai người bọn họ đều là đàn ông, đều có một mảnh đất trời của riêng mình, bọn họ tôn trọng giúp đỡ nhau, ràng buộc gắn chặt với nhau bằng sợi dây tình cảm.
Có thể Hạ Dương không hiểu thế nào là yêu, hắn hâm một tình cảm bình yên êm dịu của anh hai và Ô Thuần Nhã, cũng hâm mộ tình yêu quấn quýt dây dưa của anh cả và Mạc Tuấn Nghị.
Hắn không biết con đường tình yêu của mình và người đàn ông tên Văn Nhân Minh Húc sẽ ra sao, nhưng hắn không thể không thừa nhận, những ngày có Văn Nhân Minh Húc ở bên hắn thực sự rất vui vẻ, rất hạnh phúc, thậm chí là vô lo vô nghĩ chẳng cần bận tâm.
Hắn trân trọng tình cảm này, hắn nghĩ, có lẽ vào một ngày nào đó rất gần, hắn sẽ yêu người đàn ông này.
Văn Nhân Minh Húc không biết vì cớ gì mình lại yêu Hạ Dương, nhưng thời gian hai năm xa nhau không hề khiến tình cảm ấy trở nên phai nhạt, mà trái lại càng thêm khắc sâu trong cốt tuỷ y.
Y biết, y trúng một loại độc, loại độc có tên Hạ Dương.
Thế nhưng y vẫn vui vẻ chịu đựng, y yêu tất cả những gì Hạ Dương mang đến cho mình, bất luận là khổ đau hay hạnh phúc, là ngọt ngào hay đắng cay.
Tất cả đều là những kỉ niệm của riêng y và Hạ Dương, là khoảng thời gian quý giá nhất trong cuộc đời này.
———————————————————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ, các bạn yêu dấu, nhìn chỗ này nhìn chỗ này.
Có lẽ các bạn sẽ thấy xem còn chưa đã.
Rất vui vì các bạn đã cùng tôi đi tới cuối con đường, tôi chỉ tính viết tác phẩm này ngăn ngắn thôi.
Bởi vì chuyện tình của Hạ Dương và Văn Nhân Minh Húc thú vị nhất ở giai đoạn hai người bọn họ gặp nhau rồi yêu nhau.
Có lẽ còn có thể phát triển các tình tiết tiếp sau, cơ mà tui nghĩ là…
Tui thực sự không có cách nào viết thêm diễn biến về chuyện tình thần kinh của hai người này được nữa.
Từ hồi mới sinh dây thần kinh của Dương Dương đã to tổ chảng như vầy rồi.
Cậu ấy và Minh Húc như hai cực của nam châm, vô thức thu hút đối phương.
Tui cảm thấy kết ở đây là ổn nhất, con đường của bọn họ còn dài, chuyện từ nay về sau hãy cứ để bọn họ chậm rãi bước đi thôi.
Về phiên ngoại, (tóm lược là tác giả đang viết truyện khác nên dự tính sẽ viết sau).
Còn vấn đề hoài thai bánh bao của Hạ Dương thì… Nói thật, tui đã suy nghĩ trăn trở dữ lắm rồi, cơ mà vẫn thấy hơi hơi rối rắm.
Khụ, có lẽ sau này sẽ viết thêm.
Một lần nữa xin cảm ơn các bạn đã yêu thích nhân vật dưới ngòi bút của tui, mong các bạn tiếp tục ủng hộ.
Cảm ơn các bạn thân yêu đã không bỏ đi.
Bạn tÁo: Tác giả hết ý tưởng nên ta dừng tại đây thôi, phần sau hãy cùng nhau tự ảo tưởng T^T, các bạn nào mà hóng được phiên ngoại của truyện này thì chỉ cho mình với nhé (Bả viết đoạn cảm nghĩ dài khiếp)