Cẩm Sắt nói gì? Cô không thể sinh con.
Không ai có thể hiểu nỗi đau khổ trong lòng cô hơn Hà Khanh. Họ đều là những người hoàn mỹ. Họ là những người không thể chấp nhận khuyết điểm của mình. Cô yêu trẻ con như thế, cô muốn sinh con như vậy, anh cũng luôn mong ngóng, chờ đợi đứa con hợp nhất giữa dòng máu của anh và cô, kết tinh của họ nhưng bao nhiêu năm nay cô vẫn không mang thai là vì cô không thể sinh con.
Trước đây, cô thường nằm trong lòng anh và hỏi rằng:
- Chồng ơi, chồng thích con trai hay con gái?
Anh nói:
- Chỉ cần là con của chúng ta thì con nào anh cũng thích.
Cô không đồng ý ngồi dậy nói:
- Em vẫn thích con gái hơn . Con gái là chiếc áo bông của mẹ. Nhất định em sẽ sinh một cô con gái xinh đẹp giống em.
- Được được. Nhất định em có thể.
Mẩu đối thoại đó vang lên bên tai nhưng sự thực tàn khốc lại quét đi tất cả, giấc mơ tan vỡ. Con người nhất định phải đối mặt với hiện thực sao? Chẳng trách cô không chịu nói gì mà cứ thể ra đi. Chẳng trách cô luôn im lặng. Cô sợ, anh không thể chấp nhận được, sợ anh bỏ đi. Thế nên cô yếu đuối đã lựa chọn cách tự mình ra đi, để lại nỗi đau cho anh.
- Em thật ích kỷ. - Giọng Hà Khanh lạnh tanh. Anh nổi giận, thật sự nổi giận rồi. Cô không còn chút niềm tin vào tình cảm bao năm nay của họ sao? Trong mắt cô, anh không đáng để dựa vào sao?
- Em xin lỗi. – Cẩm Sắt cúi đầu khẽ nói.
- Xin lỗi ư? Tại sao em lại xin lỗi anh? Vì em không thể sinh con hay em sai lầm khi tự mình lựa chọn tương lai cho chúng ta? - Hà Khanh cười lạnh lùng mấy tiếng khiến người ta cảm thấy lạnh người. Cẩm Sắt ngẩng đầu nhìn người đàn ông mà cô yêu từ thời trung học. Lần đầu tiên, lần đầu tiên anh nói với cô như vậy, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh tức giận như vậy. Thật sự cô đã sai rồi sao?
- Hà Khanh, anh đừng như vậy, chúng ta. .
- Cẩm Sắt, bao nhiêu năm qua, anh cảm thấy mình đối xử chưa đủ tốt với em, chưa làm đủ cho em. Anh luôn cảm thấy bản thân mình mắc nợ em. Nhưng em lại làm việc tàn nhẫn nhất với anh. Đó là em không tin anh. Em hoài nghi tình cảm mà anh dành cho em. Chúng ta đã kết hôn. Hôn nhân là để chúng ta dựa vào nhau, không thể nói tan vỡ là tan vỡ, càng không thể chỉ do một người quyết định. Hôn nhân là chuyện của hai người. Con cái cũng quan trọng nhưng em nên biết, điều gì quan trọng nhất với anh. Anh rất thất vọng về em. Em tự mình suy nghĩ đi. – Giọng Hà Khanh rất kích động, không giống người đàn ông gần gũi ôn hòa thường ngày. Nói xong, anh quay đầu bỏ đi.
Nghe tiếng bước chân đi xa, nước mắt Cẩm Sắt lại rơi xuống. Từng giọt, từng giọt lăn xuống khóe môi, miệng cô cảm thấy mặn chát. Đau đớn!
Hạo Thìn nghỉ một đêm. Sáng sớm hôm sau, anh ấy phải đi làm. Văn Hạ lại không thể bám theo được. Trong khi Tô Mạch lại cảm thấy không vui, trong chớp mắt, anh từ trong bếp “bay” ra, nói với cô.
- Em đi rồi, tiệm cà phê làm thế nào? Em định bỏ cuộc giữa chừng sao?
Văn Hạ đã nói với Tô Mạch, mấy ngày anh cô đến, cô phải thể hiện vị trí của mình trong gia đình, mới có thể khiến anh ấy đồng ý chuyện hôn nhân của họ, anh ấy đồng ý, cả nhà đồng ý thì vạn sự may mắn. Nhưng Tô Mạch không vui. Anh nói, anh ấy đồng ý hay không thì liên quan gì đến chúng ta. Anh ấy đâu phải bố mẹ của em.
Lúc đó, Văn Hạ đã nói rất dứt khoát, chỉ cần anh em nói thì em đều nghe, anh không nghe em thì em không kết hôn nữa. Câu nói này khiến Tô Mạch á khẩu, mặc dù rất tức giận nhưng vẫn phải làm việc nhà. Anh đã nghĩ rồi, đại trượng phu có thể co có thể duỗi, không nhất thiết phải cãi nhau với cô gái nhỏ này.
- Tiệm cà phê ư? – Hạo Thìn tò mò hỏi.
- Anh, bây giờ em là bà chủ. Em có một tiệm cà phê của riêng mình. Anh làm xong việc thì gọi điện cho em rồi đến xem luôn. - Văn Hạ nói cực kì đắc ý. Bộ dạng đó khiến Tô Mạch chỉ muốn bóp chết cô.
- Vậy sao? Nha đầu nhà anh cũng giỏi đấy.
- Sai rồi, không phải nhà anh mà là nhà em. - Tô Mạch lập tức đứng ra ngăn Hạo Thìn kéo Văn Hạ vào lòng, mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền của mình.
Văn Hạ ngán ngẩm nhìn hai người đàn ông đứng hai bên, thở dài nói:
- Haizzz. Đúng là em ưu tú quá nên đến đâu cũng dẫn đến có chiến tranh.
Nhắc đến Tô Tịch, lẽ nào cô ấy thực sự biến thành cô gái dịu dàng sao? Lại hai ngày nay không thấy xuất hiện. Nghe nói, cô ấy đang trong giai đoạn ôn thi nên không cho phép bất cứ ai làm phiền. Đến cả bố mẹ cô ấy cũng còn nói, con bé này bị bệnh sao? Ngay cả hồi thi tốt nghiệp cấp , con bé cũng không học chăm chỉ đến như vậy. Bây giờ như thế này thật khó để người khác chấp nhận nổi.
Nghĩ đến việc lát nữa anh mình sẽ đến kiếm tra tình hình nên Văn Hạ về đến cửa tiệm liền bò ra bàn máy tính tính toán sổ sách, càng tính đầu lông mày càng nhíu lại. Tính thế nào đây? Sai chỗ nào vậy? Người ta càng ngày càng kiếm được nhiều tiền. Cô không lỗ, sao tiền chẳng tăng lên chút nào? Lẽ nào câu nói đó là thật? Trời ghen với người đẹp. Ông Trời cho cô vẻ ngoài xinh đẹp nhưng không cho cô bộ óc thông minh. Cũng đúng. Bây giờ cô ưu tú như vậy, nếu như lại thông minh nữa thì các cô gái khác không sống nổi nữa mất.
- Chị Muỗi, chị Muỗi, em đến rồi. . . . - Tô Tịch, người vẫn chưa thấy đâu mà giọng nói đã vang ngoài cửa. Cô ấy giống như trận gió, trận cuồng phong, trận bão tố, trận lốc xoáy quét đến, rất mạnh mẽ.
- Gì vậy? Em nói nhỏ một chút. Em làm phiền khách của chị đấy. Mèo cắn vào đuôi em hay sao? Hét gì mà hét? – Văn Hạ vừa mới tính toán được một chút thì bị cô ấy gọi như vậy nên quên sạch rồi, phiền chết đi được.
- Chị Muỗi, chị Muỗi, mai anh Mạc Đông đến. Anh Mạc Đông đã gọi điện cho em. – Tô Tịch chạy đến ôm cánh tay Văn Hạ lắc lắc, đến nỗi mọi thứ trong đầu cô đều rơi rụng sạch.
Văn Hạ kích mạnh chuột, ngoái đầu trừng mắt nhìn Tô Tịch, hậm hực nói:bg-ssp-{height:px}
- Em mong ngóng người ta đến phát bệnh rồi sao? Gặp đàn ông mà cũng phải kích động như vậy hả? Chị coi thường em.
- Em xin chị. Bà cô nhỏ của em ơi, khó khăn lắm em mới tìm được tình yêu thật sự. Chị không thể hi sinh một chút sao?
- Xí! Mặc kệ! Có chuyện gì cũng đừng tìm chị. Anh chị đến. Chị bận lắm!
- A a a! Anh Hạo Thìn đến rồi. Anh ất ở đây? Ở đâu ạ? - Năm đó Tô Tịch rất thích Hạo Thìn, giống như thích Mạc Đông bây giờ vậy. Thế nên mới nói, con gái đúng là loài động vật hay thay đổi.
- Anh ở đây. Chẳng phải là Tô Tịch sao? Em lớn lên xinh thật đấy! - Chính xác là Hạo Thìn đã xuất hiện. Mấy câu nói của anh làm cho Tô Tịch như bay bổng lên trời vậy.
- Anh Hạo Thìn, anh nói như vậy làm em ngại quá! – Tô Tịch hai tay túm gấu áo làm ra vẻ xấu hổ, lí nhí nói khiến những người khác trong cửa tiệm phải sửng sốt.
Hạo Thìn hiểu ý Văn Hạ qua ánh mắt. Chào hỏi xong, anh liền đi thăm cửa tiệm một lượt. Thiết kế nghệ thuật, trang trí ấm áp. Bước vào đây giống nhìn thấy một đống kẹo sôcôla. Tuy vẫn chưa được ăn nhưng đã cảm thấy vô cùng ngọt ngào rồi.
Bước đến bức tường phía sau, anh nhìn thấy một bức chân dung của Văn Hạ, bừng sáng cả cửa tiệm. Văn Hạ đứng bên quầy mỉm cười nhìn một cuốn sách ở trên bàn. Tóc cô buộc cao, mấy sợi tóc bay trước mặt, khuôn mặt bầu bĩnh ửng đỏ, khóe môi xinh hơi nhếch lên. Bức tranh này giống thật, rất sinh động, giống như cảm giác mà cửa tiệm này mang đến vậy. Thật ấm áp!
- Tô Mạch vẽ ư? – Hạo Thìn chỉ vào bức tranh, ngoái đầu lại hỏi.
- Anh em rất ít khi đến đây. Đó là tranh của Minh Ưu, người bạn nhỏ của chị Văn Hạ đấy. Ha ha ha! - Tô Tịch chọc ghẹo Văn Hạ, vui vẻ khoe.
Nhưng nghe xong mà Văn Hạ giật bắn người. Minh Ưu giống như quả bom chôn vào lòng cô vậy. Cô thật sự thấy qúy cậu bé này nhưng liệu có phải là tình yêu không? Không phải là tình cảm nam nữ, chỉ là tình cảm bạn bè. Tô Tịch nói như vậy khiến cô có chút cảm giác lo lắng. Không nói gì, cô cúi đầu cặm cụi tính toàn tiếp.
Hạo Thìn nghe Tô Tịch nói như vậy thì cũng có chút ngạc nhiên nhưng không có chút biểu hiện nào. Anh nhìn phản ứng của Văn Hạ thì thấy hơi có chút khác thường. Từ nhỏ, Văn Hạ đã không biết nói dối. Đặc biệt khi bị người khác nói trúng, phản ứng đầu tiên của cô là lảng đi, cố ý khiến người ta có cảm giác là cô chẳng quan tâm. Thực ra nó lại để lộ sự hoang mang trong cô.
- Tối em đi ăn cùng anh nhé. Anh sẽ mời. – Hạo Thìn mỉm cười nói. Anh có rất nhiều điều để nói khi chỉ có một mình Văn Hạ.
- Được ạ, được ạ. Vậy để em về thay đồ, tối còn đi chơi. Hì hì! - Tô Tịch vô lo vô nghĩ chỉ biết chơi, chẳng hề nhận ra vẻ mặt bất thường của Văn Hạ. Nhưng thế cũng tốt. Nếu mà cô ấy nhận ra thì càng phiền phức hơn. Nói xong, cô ấy vẫy tay chào Hạo Thìn rồi chạy ra ngoài ngay. Chưa đi được mấy bước, họ đã nghe thấy cô ấy nói:
- Ai da! Vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện.
Vặn Hạ sực tỉnh, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Minh Ưu đứng trước cửa. Ánh mặt trời sau lưng cậu làm hiện lên cái bóng cao gầy của cậu thiếu niên. Không rõ nét mặt, nó ẩn ẩn hiện hiện giống như cậu sắp biến mất vậy.
Văn Hạ bỗng cảm thấy sợ, sợ cậu sẽ biến mất như vậy. Cô luôn cảm thấy con người Minh Ưu chịu một áp lực rất lớn. Cậu không vui. Cô sợ cậu nghĩ không thông suốt. Khi cô vô thức đi về phía cậu thì câu nói của Hạo Thìn làm cô sực tỉnh.
- Hạ Hạ, đây là tác giả của bức tranh hả?
Minh Ưu có cảm giác mình đang lạc vào giấc mộng. Ánh mắt hốt hoảng của Văn Hạ hấp dẫn lạ thường nhưng hiện thực vẫn kéo cậu quay trở lại. Ngoái đầu, cậu nhìn thấy một chàng trai tuấn tú đứng trước bức tranh của mình mỉm cười.
- Ồ vâng, anh, đây là Minh Ưu.
- Minh Ưu, đây là anh tôi. - Văn Hạ giới thiệu ngắn gọn. Thực ra cũng không cần thiết. Họ chẳng qua chỉ là khách qua đường thôi.
Hạo Thìn bước đến, chìa tay mỉm cười nói:
- Chào cậu, tôi là Lý Hạo Thìn.
Minh Ưu cúi đầu nhìn bàn tay đó, do dự một lát rồi cậu chìa tay ra, thấp giọng nói:
- Chào anh.
Hai bàn tay bắt chặt lấy nhau. Hạo Thìn cảm thấy Minh Ưu chắc là một đứa trẻ được sống trong sung túc nhưng bàn tay của cậu có một vết hằn. Đây là vết tích của việc cầm bút vẽ lâu năm ư? Đứa trẻ này gầy yếu như vậy, bên trong cậu như có một con thú nhỏ bị thương, đau đớn nhưng lại không muốn người khác phát hiện ra mà một mình chui vào góc tự mình chữa trị vết thương.
Văn Hạ đi dọn cốc cà phê ở trên bàn. Ở quầy chỉ còn lại hai người. Minh Ưu cảm thấy tay cậu hơi đau nhưng cậu không để lộ ra ngoài. Cậu chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai.
Nhưng cậu không ngờ người khác lại dễ dàng thấy tâm sự trong lòng của mình như vậy. Vì Lý Hạo Thìn nói bên tai cậu:
- Hai người không hợp nhau đâu.
Minh Ưu sợ hãi nhìn Lý Hạo Thìn. Phản ứng đầu tiên của cậu là sợ người đàn ông này.