giờ , trường A.
Bảo Bối đã đi xuống xe ở cửa đông, đi bộ vào nhà hàng kia, ngồi gần cửa sổ là Ngu Công và Hầu Tử Tửu, còn có Mo a za, cùng với cha mẹ mình, Bảo Bối giơ giơ tay, xem như chào hỏi qua.
Tầm mắt dao động, Bảo Bối đi tới, lại không chú ý tới chân phía trước, lảo đảo một cái, đụng vào trong một hơi thở trong trẻo lạnh lùng, Bảo Bối mở mắt ra, nhìn người bị mình đặt dưới thân, mày tuấn lãnh, ngũ quan sâu, là một loại đẹp trai như ba với ông anh trai, ừm, dáng vẻ không tồi đâu….
Ánh mắt lạnh lùng chiếu vào mắt Bảo Bối, Bảo Bối nhất thời tỉnh lại, bây giờ không phải lúc háo sắc, nào có ai coi người ta là đệm thịt lại còn đi bình luận dáng vẻ bên ngoài của người ta…
Đứng lên bằng tốc độ nhanh nhất, Bảo Bối ngượng ngùng cúi đầu: “Xin lỗi.”
“Nếu tôi nói có sao.” Giọng trầm thấp không có nửa điểm ngữ điệu như trước, Mộ Sanh bật cười, nhìn cô gái cúi đầu trước mắt.
Bảo Bối bỗng dưng ngẩng đầu, chống lại cặp mắt hút hồn như gương mặt kia, lại đắm chìm lần nữa, cứ nhìn chằm chằm người ta như thế, thời gian ngưng đọng, chung quanh yên tĩnh, tim đập kịch liệt , động đất luân phiên, tận thế ....
Một hồi lâu, Bảo Bối mới hồi phục tinh thần lại, mặt “ửng” đỏ, chết rồi. Nhanh chóng cúi đầu, lại ngẩng đầu: “Vị nhân huynh này nước nhỏ mắt của anh được đấy, mua ở đâu thế?”
Mộ Sanh nhìn cô, có chút đăm chiêu mỉm cười... Xoay người, rời đi..
Bảo Bối trơ mắt nhìn, đại soái ca kia đến gần cửa sổ, bỗng nhiên lĩnh ngộ có phảì bữa nay cô đã quên chuyện gì rồi không? Rốt cuộc chuyện gì thế? Bảo Bối 囧,!
Giống như là cô đến để gặp người!!!!!
Khôi phục điểm tự giác ấy, Bảo Bối vội vàng đánh giá tứ phía, tìm kiếm người mặc váy trắng.
Mộ Sanh nhìn đến Ngu Công, đầu tiên là ngẩn ra, cuối cùng lễ phép cười cười: “Chào Vu thúc thúc.”
Ngu Công mang vẻ mặt trưởng bối phái đoàn, nhận được ánh mắt ám chỉ mãnh liệt của đại thần và Vy Vy, lập tức quay đầu: “A, là Tiểu Mộ à, thật sự là khéo, đến đến đây, cùng nhau đến ngồi xuống.” Nhìn đến Vy Vy vừa lòng nhìn mình, Ngu Công nháy mắt cảm thấy, giờ phút này giá trị lợi dụng trước nay chưa từng cao của mình tăng vọt. Nói cách khác, chuyện mình mơ ước tha thiết xảy ra, giá trị con người tăng, cảm giác tồn tại tăng cường, Ngu Công kích động không khỏi cảm tạ ông trời ..
Mộ Sanh đầu tiên là gật đầu chào bọn Vy Vy, tỏ vẻ lễ phép. Rồi sau đó khéo léo từ chối: “Ngại quá chú Vu, hôm nay cháu có hẹn cơm với bạn học, ngay ở bạn cạnh mọi người.”
Ngu Công nhìn về phía đại thần, đại thần nhìn sang bàn bên cạnh, trong lòng có suy nghĩ, gật đầu với Ngu Công.
Ngu Công hiểu được “Ừ, thế cháu đi ăn đi.”
Mộ Sanh đi đến bên cạnh, trả lời cô gái mặc váy trắng: “Chị Duyệt, em không muộn chứ.”
Phong Duyệt Sam rất lặng yên nói: “Không muộn, ngoài màn ‘Mỹ nhân trong ngực ngoài ý muốn’ và chào hỏi người quen của em, em còn một phút để nghỉ.”
Mộ Sanh nghiêng đầu nhìn người nào đó còn lại đang nhìn xung quanh kia, nói: “Chị Duyệt, gọi em Tiểu Mộ hoặc là A Mộ, đừng nói cho ‘Bảo Bối’ em chính là Sanh Li.”
“Trước kia khi chị gọi em là Tiểu Mộ thời điểm, không phải em không nhìn chị chỉ sửa lại thôi sao, hôm nay sao đổi tính rồi ah?” Phong Duyệt Sam cũng không úp mở.
“Gặp được vài chuyện ngoài ý muốn, đẹp ngoài ý muốn!”
Phong Duyệt Sam cũng không phải ngu ngốc, mơ hồ đoán được vài phần: “Tiểu Mộ, không dễ dàng đâu, sao Hồng Loan chuyển động rồi!”
Mộ Sanh không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng cười không nói, mắt không rời khỏi cô gái đang đến gần.
Tiếng nói chuyện cũng không quá rõ, lại đủ để cho hàng xóm bên cạnh nghe rõ ràng, Vy Vy, đại thần, Ngu Công nghe ra đại khái.
Tầm mắt Tiêu Nại vừa chuyển, Ngu Công lại toan tính, xoay người: “Tiểu Mộ, ba mẹ cháu gần đây thế nào?”
“Còn không phải là cái dạng đó ư.” Mộ Sanh nhớ đến bà mẹ cả ngày mơ hồ của mình, lắc đầu cười cười.
“Thực tập chưa, đại học năm ba nhỉ.”
“Đang tìm đơn vị thực tập, nghề luật sư này, dễ tìm mà.” Mộ Sanh khẽ nói.
Lúc này Tiêu Nại lên tiếng : “Công ty bọn chú vừa vặn thiếu một cố vấn luật sư, không biết cháu có hứng thú không.”
Mộ Sanh nhìn Tiêu Nại, quay đầu, nhìn Duyệt Sam, Duyệt Sam gật gật đầu.
Mộ Sanh đứng lên, ngược lại đi đến bên cạnh, ở đối diện Tiêu Nại, ngồi xuống.
“Cháu mới năm ba, muốn chú tâm vào việc học, không có khả năng toàn tâm vào thực tập, như vậy cũng được chứ? Cháu là Hà Mộ Sanh. Học pháp luật năm ba.” Xem như Mộ Sanh giới thiệu đơn giản..(Vô.....Ảnh.....Các.... )
“Chú là Tiêu Nại, tổng giám đốc công ty mạng Trí Nhất, nhiệm vụ luật sư cố vấn của bọn chú tương đối nhàn, khi có case thì bận một chút. Cho nên không sao!” Đại thần giải thích..
“Tiêu tổng, cháu không có kinh nghiệm thực tập gì!” Mộ Sanh vì nghe được công ty mạng Trí Nhất mà bắt đầu hưng phấn.
Vy Vy chen vào nói: “Không có việc gì. Cháu là Tiểu Mộ đúng không, nhớ năm đó, cô cũng không có kinh nghiệm thực tập gì vào Trí Nhất, nay, là thư ký tổng giám đốc.” Vy Vy 囧, lúc cô thực tập kia là không tiền lương không tiền lương đấy.
Tiêu tổng: “Chú cho cháu % tiền lương nhân viên chính thức, cháu đến trước đi.”
Mộ Sanh sao có thể từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này: “Vậy cám ơn, nghỉ hè cháu cũng có thời gian, vậy nghỉ hè đến được không.”
“Được, nghỉ hè công ty vừa vặn muốn giải quyết vụ case, hệ thống mới đưa { mộng du giang hồ } ra thị trường có vấn đề, Hà luật sư đến đây trước đi!” Tiêu Nại mỉm cười máy móc.
Bảo Bối nhìn xung quanh, rốt cục cũng nhìn ra cô gái áo trắng, bề ngoài thanh lệ, dáng vẻ thanh lịch, ngũ quan xinh đẹp, ánh mắt tựa hồ cũng như đang nhìn mình. Tóm lại hai chữ, trong sáng ha!
Lại vừa thấy, Bảo Bối choáng, cái bàn kia, không phải bên cạnh ba mẹ à. Vì thế cô nghĩ, không phải có câu nói thế này, khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải sống hay chết, mà là bạn đứng ở trước mặt tôi, tôi lại không nhìn thấy bạn.
Bảo Bối đi lại gần, phát hiện đại soái ca vừa rồi đang nói chuyện vui vẻ với ba mẹ, liền nghĩ chờ gặp xong bạn trên mạng, thì đi qua để lại tý nước miếng. Cô đúng là nghĩ thế...... Ừ, ha, soái ca... Còn đang nghĩ, lại không chú ý tới bàn chân đáng yêu.
Vì thế, cô dùng tư thế vô cùng mờ ám, ngã vào trong lòng người nào đó, lại một lần nữa, vũ trụ yên lặng, trái tim kinh hoàng, địa cầu nổ mạnh , Bảo Bối mặt đỏ gay, mực đen, tím thẫm............
Nhìn con gái yêu thương một lần lại lần nữa, Vy Vy nổi giận: “Em học sinh này, làm người phải có khí khái chứ, người ta có đẹp trai thế nào, cũng không được tự động dâng đến cửa như thế!”
Bảo Bối phun ra, hôm nay loại tình trạng “Ngã” này, thật đúng là dọa người mà, nếu dọa người rồi bay về nhà, Bảo Bối cũng không sao cả , 囧 囧cúi mình vái chào, cũng không dám nhìn Mộ Sanh nữa, liền chạy trối chết đến bàn bên cạnh, trấn định ngồi xuống....
Vy Vy sụp đổ, đại thần không nhìn, Mộ Sanh hết chỗ nói, ba người cùng trợn tròn mắt..
Tiêu Nại nhìn ánh mắt không rời Bảo Bối của Mộ Sanh, nghĩ nghĩ, kéo tầm mắt mọi người lại: “Hà luật sư, để chú đưa cháu đến công ty trước, cách nơi này không xa, làm quen hoàn cảnh một chút.”(Vô.....Ảnh.....Các.... )
“Làm phiền Tiêu tổng !” Hà luật sư gọi thật không có sáng ý.
Ngu Công buồn bực, lão Tam đổi tính à? Đi làm phu xe cho người ta, cảnh còn người mất, đây chỉ là đặc quyền của Tam tẩu thôi mà.
Hầu Tử Tửu buồn bực, lão Tam chú rất không có tình bạn bè, lúc trước tình nguyện hay không cũng không làm lái xe, nay tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục đến loại tình trạng này......
Mo-za-a buồn bực, lão Tam chú rất khác xưa, năm đó tôi mơ hồ đã ký khế ước bán mình rồi, làm việc như heo chó cũng không có đãi ngộ loại này nhỉ......[ xin kính phục trình độ sử dụng thành ngữ của ba người ]
Vì thế, ba người này bi phẫn : “Lão Tam, chúng tôi cũng muốn đi theo cậu!”
Sau khi ba người này lên xe, đại thần mới chậm rãi nói: “Phí đi dạo và tiền xe đều trừ vào tiền lương của các anh!”
“Vy Vy, cùng đi?” Tiêu Nại nhìn vợ.
Vy Vy nghĩ nghĩ: “Không đi, em còn chờ con!” Anh Tiêu à, không phải em không muốn phu xướng phụ tùy với anh, nhưng con gái muốn gặp bạn trên mạng mà, chuyện chơi vui như thế, làm sao có thể bỏ qua?............ Vy Vy chớp mắt, nhìn Tiêu Nại.
Tiêu Nại ngầm đồng ý: “Lát nữa dẫn chúng về nhà.”