Năm Hạ Mộc thi đậu Đại học thì bạn bè cấp ba đã chuẩn bị tốt nghiệp. Bà nội bị bệnh, bố lại bị thương trong lúc làm thuê, vậy nên cô không thể không bước chân vào xã hội. Quyết định này khiến cô mất đi rất nhiều, nhưng cô không hối hận.
“Cần phải đối mặt trực tiếp với những khó khăn trong cuộc sống mới được”, cô chưa bao giờ quên lời thề của bản thân.
Mấy năm nay cũng không phải không có chuyện gì tốt xảy ra, miếng đất đặt nhà máy của gia đình cô được nhà đầu tư mua lại, gia đình dùng số tiền này để trả sạch nợ nần, điều này khiến bọn họ có thể đường đường chính chính dọn về quê. Nhưng mãi mà Hạ Mộc vẫn chưa thể quên chàng trai kia, anh có khỏe không? Có từng hận mình không? Cả đời này, liệu bọn họ còn có thể gặp lại nhau nữa hay không?
Đại học cô học ngoại trú, học trên lớp xong thì về nhà, hôm nay trong lúc chờ xe buýt, cô thấy hai cô gái bên cạnh thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau thảo luận gì đó. Hạ Mộc xoay người, thế mà lại thì thấy khuôn mặt của Hà Đông Sinh trên biển quảng cáo ở bến xe buýt. Trong bức ảnh, anh ngồi trước chiếc đàn piano cao cấp, khuôn mặt vẫn đẹp như hồi họ vừa gặp nhau.
Bốn năm, cuối cùng cậu đã trở thành nghệ sĩ biểu diễn piano, tổ chức buổi hòa nhạc đầu tiên tại quê nhà với cái tên “Tìm”. Hạ Mộc nhìn kỹ logo buổi hòa nhạc của cậu, rõ ràng là được ghép từ bính âm họ của cậu nhưng lại được sắp xếp như một gốc thực vật. Hạ Mộc nhớ tới chậu cỏ mẫu tử kia, một làn gió nhẹ thổi qua trái tim cô, nhưng rồi cô lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.
“Thật tốt quá.” Cô lẩm bẩm.
Mấy năm trôi qua, nếu hỏi điều gì khiến cô tiếc nuối nhất, vậy thì nhất định là cô chưa chính miệng nói với Hà Đông Sinh rằng vào lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, khi cậu biểu diễn piano cho cô mà chẳng biết gì cả, cô, người không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, đã cảm thấy mình như được cứu rỗi. Đây cũng là lý do ban đầu cô cổ vũ anh trở thành nghệ sĩ biểu diễn piano.
Hôm đó Hạ Mộc về nhà một mình, lòng mang theo nỗi niềm hạnh phúc. Mà càng hạnh phúc hơn là sau khi về nhà, bà nội đưa cho cô một tấm vé hòa nhạc, nói rằng Hà Đông Sinh tự tới đây đưa.
Buổi hòa nhạc ngày hôm đó, Hạ Mộc ăn mặc lộng lẫy, lúc cô đi vào hội trường mới phát hiện cả thính phòng to như vậy chỉ có một mình cô.
Màn biểu diễn bắt đầu, cánh cửa sau lưng cô từ từ mở ra, Hạ Mộc xoay người, nhìn thấy Hà Đông Sinh từng bước đi về phía mình, giống như đang đi về giấc mơ thời niên thiếu.
Cuối cùng anh đứng bên cạnh cô, chỉ vào cây đàn piano ở giữa sân khấu, hỏi cô: “Có thích không?”
Hạ Mộc hơi ngẩn ra, gật gật đầu.
Anh mỉm cười, dắt tay cô cùng ngồi xuống trước cây đàn piano, một khúc nhạc 《Exodus》 đồng thời đưa hai người trở lại ngày đầu tiên gặp nhau.
Biểu diễn xong, anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Một lúc sau, sống mũi Hạ Mộc bỗng vô cùng chua xót, nước mắt không tự chủ được mà chảy ra.
Nếu như một người chỉ có thể gặp được người hoàn toàn thấu hiểu mình duy nhất một lần trong lời, vậy thì với Hạ Mộc mà nói, người kia chính là Hà Đông Sinh. Cô đã từng cho rằng mình đã đánh mất anh, nhưng lại không ngờ rằng nhiều năm qua đi, anh vẫn đứng ở chỗ cũ chờ cô. Vào khoảnh khắc ấy, Hạ Mộc hiểu rằng đây là sự dịu dàng quý giá nhất trong lòng chàng trai.
“Em đã về rồi.”
“Em về rồi đây.”