Hà Nhật Cộng Huề Thủ

chương 12: mai hoa lệnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biên tập: Tiểu JaeJae

Beta: Kỳ Lam

Nhưng ngay lúc đó, trong giấc mộng, Diệp Lăng Vân đột nhiên trở mình một cái. Một cái mộc bài theo động tác của hắn mà từ vạt áo gữa rơi xuống, ở ngay trước mắt Hàn Nghiên Trầm.

Đó là một cái mộc bài phổ biến thông thường, đỉnh có khắc một đóa hoa mai năm cánh, hình dáng trang nghiêm cùng với hoa mai trên Thanh Đao cất bên trong thanh ngọc tiêu giống nhau như đúc.

Hàn Nghiên Trầm ngây ngẩn cả người, ko dám tin nhặt mộc bài lên, dùng ngón tay khẽ vuốt qua hoa văn hoa mai độc đáo bóng loáng.

Y đương nhiên nhận ra mộc bài này, đây là mai hoa lệnh y khắc. Rất nhiều năm trước, y từng giao một cái cho một thiếu niên có ân với y, đối thiếu niên hứa hẹn về sau.

Lúc này sau vô cùng nhiều năm, y ngẫu nhiên nhớ tới người thiếu niên kia, hồi tưởng trong nháy mắt đó làm cho y thấy bản thân dịu dàng, nghĩ người kia khi nào thì sẽ cầm theo tín vật kia tới tìm y, nghĩ nếu như một ngày thiếu niên kia biết được thân phận thật của y, sẽ có hay không hối hận đã cứu y.Nguyên lai người năm đó cứu mình là Diệp Lăng Vân sao?

Hẳn là thế, tuy rằng trong trí nhớ bộ dáng đã muốn mơ hồ ko rõ, nhưng loại ấm áp cùng chính nghĩa này lại quen thuộc như vậy, đồng dạng không cần hỏi hậu quả, nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa ko chùn bước).

Nếu như là hắn, có lẽ sẽ không hối hận đã từng cứu y đi.

Thu hồi lưỡi đao mai hoa, Hàn Nghiên Trầm ko tiếng động thở dài một hơi, đem mai hoa lệnh vứt lên mặt đất, đi ra khỏi sơn động.

Đêm nay, y đã không hạ thủ giết được hắn.

Bên ngoài sơn động, nhiệt độ không khí rõ ràng so với bên trong thấp hơn vài lần, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước.

Y đột nhiên cảm giác có chút lạnh, không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua sơn động, bên trong đống lửa bình lặng cháy, lộ ra một mảnh vàng nhạt ấm áp.

Y lẽ ra đã thành thói quen với giá lạnh, như thế nào hai ngày này lại quyến luyến ấm áp tới vậy?

Khóe miệng gợi lên tự giễu cợt, y đem thanh ngọc tiêu đặt ở bên môi, từ từ thổi.

Trong sơn động, Diệp Lăng Vân ngồi dậy.

Hắn nhặt mai lệnh lệnh trên đất lên, nhẹ nhàng vuốt năm cánh hoa mai kia, lắng nghe tiếng tiêu thê lương tiêu điều bên ngoài, cũng không tiếng động thở dài một hơi.

Hắn kì thật căn bản không có ngủ, vẫn luôn giả bộ ngủ.

Hắn vừa rồi biết Hàn Nghiên Trầm muốn giết mình, lại giả vờ vô tri vô giác.

Hắn đang đánh cược, không chỉ cược tính mạng của mình, càng là cược lương tâm phẩm hạnh của Hàn Nghiên Trầm, cược thái độ của Hàn Nghiên Trầm đối với mình.

Hắn quả nhiên không có nhìn lầm người, Hàn Nghiên Trầm thực sự không giống như trong lời đồn ngoan độc vô tình chẳng phân biệt được thị phi, y cũng có một mặt mềm lòng thiện lương, ít nhất, đối với mình có.

Hắn đã thắng, đáng lẽ hẳn là nên buông lỏng một hơi.

Nhưng là vô luận thế nào hắn cũng không thoải mái mà đứng dậy được.Hàn Nghiên Trầm nếu biết mình đối với y là loại hàm ý chân thành như vậy không biết sẽ phản ứng như thế nào đây? Phần tình cảm này, hắn nên làm gì bây giờ? Bọn họ sau này… bọn họ sau này sẽ như thế nào? Nói không chừng mới vừa rồi bị Hàn Nghiên Trầm một đao giết chết vẫn còn thống khoái hơn.

Bên ngoài tiếng tiêu uyển chuyển lưu luyến, càng phát ra bi thương tiêu điều, giống như sinh tồn trong cuộc sông bi hoan vô thường. Giang hồ dạ vũ, nơi nào là đường về. Con đường mịt mờ phía trước, liệu có ai có thể cùng bước đi.

Hàn Nghiên Trầm thổi khúc nhạc, tại sao luôn luôn là bị thương. Diệp Lăng Vân đem mai hoa lệnh gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, nghĩ tới thân ảnh tuyệt trần trong trẻo lạnh lùng ngoài sơn động kia, từng đợt đau lòng.

Ngày thứ hai bình minh vừa lên, Diệp Lăng Vân ra khỏi sơn động, hướng Hàn Nghiên Trầm đi đến.

Nghe được tiếng bước chân phía sau, Hàn Nghiên Trầm cất kỹ thanh ngọc tiêu xoay người lại, hướng Diệp Lăng Vân vươn tay ra: “Đưa mai hoa lệnh cho ta”.

“Mai hoa lệnh kia là vật gì?” Diệp Lăng Vân cố ý giả ngu.

Hàn Nghiêm Trầm vẫn như cũ đưa tay ra, không kiên nhẫn: “Chính là cái mộc bài khắc tay năm đó ta đưa cho ngươi kia, lấy ra”.

Diệp Lăng Vân ra vẻ sửng sốt, đem mai hoa lệnh từ trong lồng ngực lấy ra: “Ngươi nói cái này sao? A! Nguyên lai ngươi chính là tiểu thiếu niên năm đó a! Nghiên Trầm, nguyên lai chúng ta trước kia nhiều năm như vậy liền nhận ra sao a?”

Huyết Nghiên Trầm đưa tay phải đoạt đi mộc bài: “Ít giả ngu cho ta, ngươi đã sớm biết. Tối hôm qua ngươi có phải cố ý hay không, kỳ thật ngươi căn bản không có ngủ đúng hay không?”

Diệp Lăng Vân nhanh tay lẹ mắt đem mai hoa lệnh thả lại trong lòng, làm cho y bắt hụt.

“Không được. Ta còn chưa muốn ngươi làm cái gì đấy”.

Hàn Nghiên Trầm lạnh giọng nói: “Ngươi đưa lệnh bài cho ta, ta tha chết cho ngươi. Một lời hẹn đổi ngươi một mạng, chẳng phải rất công bằng?” Nếu giết không được hắn lại chỉ có thể tha hắn, cứ như vậy thả hắn lòng y lại liên miên không dứt. Y suy nghĩ cả một đêm, cảm thấy được chỉ có như thế mới có thể làm cho mình được thoải mái.

Diệp Lăng Vân hiển nhiên không đồng ý: “Vậy cũng không được. Một thứ đổi một thứ. Không bằng như vậy, chờ ta trước hết nghĩ muốn ngươi làm cái gì, ngươi đây trả lại hứa hẹn khi xưa, ta trả lại ngươi lệnh này được không? Hai ta ai cũng không thiệt thòi.”

Hàn Nghiên Trầm thanh âm lại lãnh thêm vài phần: “Ngươi không cần được voi đòi tiên. Ta hiện tại giết ngươi, ngươi y theo thực hiện không được hứa hẹn.”

“Tốt … ngươi tới đi.” Diệp Lăng Vân khoanh tay mà đứng, chắc chắn Hàn Nghiên Trầm không hạ thủ được.

Nhìn thấy bộ dạng Diệp Lăng Vân tràn đầy tự tin, Hàn Nghiên Trầm đem thanh ngọc tiêu để ngang trên cổ của hắn, ngón cái cài ở chốt trên, vận vài lần khí, rốt cuộc vẫn bị hắn đoán trúng, không thể xuống tay.

Hàn Nghiên Trầm oán hận, thu hồi cây tiêu, cắn răng nói: “ Hảo, liền như lời ngươi nói, mai hoa lệnh trước hết gửi ở chỗ của ngươi, hy vọng Diệp đại hiệp mau mau nghĩ rốt cuộc là muốn tại hạ làm cái gì, cũng tốt để tại hạ sớm hoàn thành hứa hẹn, thu hồi mạng Diệp đại hiệp, chúng ta sớm thanh toán xong. Nếu một thứ đổi một thứ, ngươi muốn ta làm cái gì liền đi Hồng Hạnh khách điếm ở Tô Châu truyền lời, trừ lần đó ra, chúng ta gặp lại liền là địch nhân! Cáo từ!”. Nói xong cũng không quay đầu lại, vận lên khinh công, đoạn tuyệt mà đi.

Thanh toán xong sao?

Diệp Lăng Vân còn không có nghĩ kĩ sau này nên làm cái gì, nhưng ít ra hiện tại hắn còn không muốn cùng y thanh toán xong, không còn liên quan. Cho nên đành phải giả ngu đùa giỡn vô lại chút. Hắn vốn là một người quang minh, thẳng thắn vô tư, hai ngày nay vì Hàn Nghiên Trầm lại nhiều lần phá lệ, cũng có điểm khinh thường chính mình, nhưng là vì không cho Hàn Nghiên Trầm trốn chạy nên đành phải như thế.

Hàn Nghiên Trầm, cho dù tiếp tục gặp lại cũng đều là địch nhân, ta vẫn là ngóng trông cùng ngươi gặp lại.

Hắn trở lại sơn động kia, đem kiện y phục của đệ tử Miêu Kim Cốc đốt đi, đem thịt thỏ thừa mang ra ngoài động chôn xuống dưới, che dấu kỹ hành tung, mới bỗng nhiên nghĩ đến hai ngày trước, hắn dặn Tô Tưởng Dung tới Lãm Nguyệt khách điếm chờ hắn, lâu như vậy không đi tìm nàng, lúc này sợ sớm đã vội muốn chết. Thầm kêu một tiếng không xong, vận khởi khinh công cực kỳ nhanh hướng bên trong thành chạy tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio