Hà Nhật Cộng Huề Thủ

chương 27: trầm gia di cô – đứa con mồ côi của trầm gia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biên tập: Tiểu JaeJae

“….. Cha, chuyện này đối với con rất trọng yếu, có thể đợi con tra ra một chút manh mối rồi lại nói tiếp được không?”

Diệp Thanh Dương nhìn nhi tử một hồi lâu, buồn bã thở dài: “Giang hồ nhiều mưa gió, lòng người khó dò, đề phòng thêm một chút cũng tốt, chỉ là không nghĩ tới con có một ngày ngay cả cha cũng đều đề phòng ——– thật không biết lúc trước ngầm đồng ý cho con bước vào giang hồ là đúng hay sai…..”

Diệp Lăng Vân nghe được Diệp Thanh Dương nói như vậy, lòng không khỏi có phần chua xót có phần áy náy, cắn chặt răng rốt cục mở miệng nói: “Chuyện xảy ra với nhà Tô bá bá, chắc hẳn Nguyên sư bá bọn họ đã nói với cha. Miêu Kim cốc Huyết Nghiên công tử nói Tô bá bá giết cả nhà hắn, buộc Tô bá bá uống rượu đã bị hạ độc Tích hoa, lại ở trên đường dịch dung thành bộ dạng A Ngọc giết Tô bá mẫu.”

“Tích hoa độc tửu? …….. Con lại nói tiếp đi!”

“Huyết Nghiên công tử này là nghĩa tử của Miêu Kim cốc cốc chủ, tuổi chỉ khoảng chừng , tướng mạo cực đẹp, bên đùi bên phải vừa đúng có một cái bớt hình hồ điệp rất nhỏ. Hắn nói hắn muốn giết Tô bá phụ báo thù cho toàn gia mình. Tên của hắn kêu Hàn Nghiên Trầm.”

“Con nói là…..?! Không thể nào! Kình Phong huynh không thể nào làm như vậy!” Dù là Diệp Thanh Dương thân kinh bách chiến thấy biến không sợ hãi, lập tức nghe thấy như vậy cũng giật mình mở to hai mắt.

Trong lúc nhất thời, phụ tử hai người đều trầm mặc.

Thật lâu sau đó, vẫn là Diệp Lăng Vân mở miệng trước: “Cha, không phải con muốn đề phòng người, chỉ là chuyện này quả thực trọng đại, chứng cớ lại không đủ, Tô bá phụ hài cốt chưa lạnh, con sợ nói ra sẽ phạm vào đại bất kính.”

“Ân”. Diệp Thanh Dương gật gật đầu, từ trong khiếp sợ lúc ban đầu khôi phục lại, suy nghĩ sâu xa nói: “ Nếu nói là Tích hoa mà nói, cũng là có khả năng.Tích hoa cũng không thể coi là độc dược, nếu bỏ chút ít vào rượu thì có thể trở thành rượu thuốc cường thân kiện thể, nhưng là nếu lượng quá lớn thì sẽ chết người, nếu là đặt ở trong rượu thuốc đích xác rất khó xác định. Nếu là Kình Phong huynh đã hạ thủ, theo thời điểm cùng phương thức hạ độc trên thì cũng rất thuyết phục, chỉ là, hắn đến tột cùng là vì cái gì chứ……….. Lăng Vân, việc điều tra thực sự phải theo căn cứ chính xác lúc trước, chuyện này nhất định không thể nói cho những người khác.”

“Con hiểu được. Cha, nếu Huyết Nghiên công tử thật là Trầm Nghiên Hàm thì sao? Chúng ta cùng với Nguyên sư bá bọn hắn đối đầu Huyết Nghiên công tử, đối đầu Miêu Kim cốc, giúp Tô bá bá báo thù sao?”

Diệp Thanh Dương có phần thê lương cười nhẹ một tiếng: “Cha đã muốn rời khỏi giang hồ hồi lâu, ta mệt mỏi, không muốn lại nhúng tay vào bất cứ chuyện gì. Chỉ hy vọng mọi người đều bình an, hy vọng sinh thời có thể vì Mạch Bạch báo thù rửa hận….. Nếu cái kia Huyết Nghiên công tử thật sự là Nghiên Hàm như ngươi nói, có cơ hội dẫn hắn đến cho ta gặp đi.”

“Vâng, cha.” Nghe được Diệp Thanh Dương cũng không có ý cùng Hàn Nghiên Trầm đối địch, Diệp Lăng Vân tâm tình thoải mái một ít, chuyện kế tiếp, chính là nghĩ ra biện pháp như thế nào để cho y nói ra chân tướng.

“Đi thôi, sắc trời cũng không còn sớm, lại đi thăm Mạch Bạch một lúc chúng ta liền trở về.”

Hai người đạp lên gạch đá vỡ vụn lộn trở lại hậu viện, ở trước phần mộ lại tế bái trong chốc lát, chuẩn bị rời đi thì Diệp Lăng Vân nói: “Cha, người đi trước đi. Con muốn lưu lại một mình lúc nữa.”

“Vì sao?”

“… Con nghĩ, nếu Trầm gia thật sự còn có hậu nhân, có thể hay không cũng đến đây bái tế?”

“ Mấy năm nay tòa nhà hoang phế lợi hại, chỉ có hậu viện này là sạch sẽ gọn gàng, cỏ hoang trên mộ phần giống như là có người xử lý qua. Ta chưa bao giờ nghĩ tới Trầm gia sẽ có hậu nhân, tưởng là người nào chịu qua ân huệ của Trầm gia hoặc là những bằng hữu khác làm. Nếu như thế, cha liền cùng ngươi cùng nhau lưu lại xem một chút.”

“Cha, sắc trời đã không sớm, Nguyên sư bá bọn họ vẫn đang chờ cha về nhà, chuyện nơi đây giao cho con thì tốt rồi.” Sao có thể để cho cha lưu lại? Diệp Lăng Vân trong lòng âm thầm sốt ruột.

Diệp Thanh Dương nghe ra nhi tử không tình nguyện, cao thấp đánh giá nhi tử một phen, rốt cục nói: “Cũng tốt, chuyện tình của Trầm thúc thúc liền toàn bộ giao cho ngươi, đừng làm cho cha thất vọng.”

Tảng đá trong lòng Diệp Vân Lăng cuối cùng cũng rơi xuống đất, lập tức đáp: “Vâng, cha yên tâm.” Đem Diệp Thanh Dương tiễn ra đến cửa, đứng ở trước mộ bia kiên nhẫn chờ đợi Trầm Nghiên Hàm.

Sắc trời càng ngày càng mờ, mãi cho đến khi mặt trăng lên đến giữa trời, sắp tới giờ Tý, vẫn không có người nào tiến đến.

Diệp Lăng Vân chờ đợi đã có chút nản lòng, chẳng lẽ hắn lại đã đoán sai? Chẳng lẽ xử lý cỏ hoang này thật không phải là Hàn Nghiên Trầm làm mà là một người hoàn toàn khác?

Ngay tại lúc hắn vạn phần thất vọng, là lúc xa xa truyền tới một hồi tiếng bước chân, có người vừa qua tiền sảnh, đang hướng hậu viện đi tới. Diệp Lăng Vân chợt lóe than, ẩn ở phía sau cây, ngừng thở thăm dò.

Chỉ thấy người tới có hai người, người dẫn đầu tướng mạo thanh lệ mi mục như vẽ, bạch y thắng tuyết, đúng là Hàn Nghiên Trầm. Nữ tử thân mặc y phục xanh nhạt đằng sau, tay cầm giỏ trúc, chính là Tố Khanh.

Hai người bọn họ đi vào hậu viện, Hàn Nghiên Trầm bỗng nhiên dừng bước, Tố Khanh hỏi: “làm sao vậy?”

“Không có gì, giờ Tý tới rồi, không nên nhỡ thời giờ.” Hàn Nghiên Trầm giống như vô ý đưa mắt nhìn về phía chỗ ẩn thân của Diệp Lăng Vân, lại cái gì cũng không nói, tiếp tục bước về phía trước.

Diệp Lăng Vân biết đã bị người phát giác hành tung, dứt khoát đem thân mình lại thêm lộ ra một chút, quan sát thêm cẩn thận.

Tố Khanh đem giỏ trúc buông xuống, thấy tố quả Diệp Thanh Dương bái tế để lại phía sau, thấp giọng nói: “Thiếu chủ, người nọ năm nay lại tới đây.”

“Ân.” Hàn Nghiên Trầm thản nhiên lên tiếng.

“Người này nhưng thật ra lại là người hữu tâm. Lão gia qua đời lâu như vậy, còn hàng năm đến đây bái tế.”

“Tố Khanh, ngươi đã quên những lời ta nói rồi sao? Đã quên là ai giết thân nhân của chúng ta rồi sao? Hàng năm đến bái tế thì như thế nào? Trừ bản thân mình ra thì không thể tin tưởng bất luận kẻ nào.”

“Dạ.” Tố Khanh không dám nói nữa, đem đồ Diệp Thanh Dương lưu lại thu gọn ở một bên, từ trong giỏ trúc xuất ra nhang đèn tiền giấy tế phẩm nhất nhất bày biện, thay Hàn Nghiên Trầm châm nhang đèn chậu than, ở trước mộ phần phu thê Trầm Mạch Bạch lạy vài cái rồi lại tự mình xuất ra một ít nhang đèn đi đến thắp cho mấy mộ phần phía sau.

Hàn Nghiên Trầm quỳ gối trước mộ phần phu thê Trầm Mạch Bạch nói: “Cha, nương, Hàm nhi cuối cùng đã tự tay giết chết Tô ác tặc cùng thê tử của hắn, nhi tử hắn yêu thương nhất, đáng tiếc không thể lấy được thủ cấp của bọn họ. sau này Hàm nhi nhất định sẽ đem tro cốt của bọn hắn rải trước mộ phần của cha nương, phải giết hết cả nhà Tô gia! Thỉnh cha nương kiên nhẫn chờ đợi.”

Y không mở miệng nữa, chính là không ngừng đem tiền giấy bỏ vào chậu than, nhìn tiền giấy bạch sắc từng chút ở trong lửa cuốn cong, biến thành đen, cháy hết, cuối cùng hòa thành một trận khói xanh nhàn nhạt, dần dần phiêu tán. Sau đó lấy thanh ngọc tiêu bên hông ra, tấu lên khúc nhạc.

Tiếng sáo vẫn như trước đây thê lương uyển chuyển, tới nửa đêm, nơi đây mộ phần san sát như vậy, lại càng thêm phần hoang vắng tiêu điều. Diệp Lăng Vân lắng nghe, nghĩ tới y năm đó từng gặp phải thảm sự như thế, tâm từng trận đau đớn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio