Biên tập | Tiểu JaeJae
…
Diệp Lăng Vân tiến vào vấn an Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương đang ngồi sau thư trác lau chùi Thanh Minh kiếm.
Thanh kiếm này đã theo ông vào sinh ra tử, tung hoành giang hồ từ thuở thiếu thời. Những năm gần đây tuy rằng ông đã muốn rút lui khỏi giang hồ, võ công nhưng lại chưa bao giờ sao lãng, đối với thanh kiếm này lại ngày ngày lau chùi là bất ly thân.
Kiếm phong ba thước, thanh thoát như nước, nghĩ đến cuộc sống giang hồ tự tại năm đó, ông không khỏi ngâm khẽ nói: “Nộ mã nhập giang hồ, tiên y đạp phong lưu ———-”.
’Nộ mã nhập giang hồ’ = thúc ngựa tiến nhập giang hồ, ‘tiên y đạp phong lưu’ đại khái là vạt áo lướt qua những phong lưu. Cả câu thì chắc là miêu tả đại hiệp tuổi trẻ tung hoành trên giang hồ trải qua nhiều sự đời. Chậc, mấy câu thơ thẩn này khó nhằn quá.
Đây là câu thơ năm đó khi ba người kết bái Trầm Mạch Bạch đã ngâm.
Ba thiếu niên cùng nhau cưỡi ngựa cất cao tiếng ca dưới trăng tựa như vẫn còn rõ ràng trước mắt, giống như chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Chỉ chớp mắt, cũng đã cảnh còn người mất.
Ông buông Thanh Minh kiếm xuống, xoay người nhìn về một góc thư phòng nơi đang thờ hai tòa bài vị, xúc động thở dài.
Diệp Lăng Vân lúc tiến vào, chính là chứng kiến một cảnh này.
Hắn sợ quấy rầy phụ thân, thẳng đến Diệp Thanh Dương xoay người lại mới cung kính nói: “Cha, con tới thỉnh an người.”
“Ừ. Chuyện tình tấn công Miêu Kim Cốc thương nghị thế nào rồi?” Diệp Thanh Dương cũng không để ý tới, mệt mỏi hỏi han.
Từ ngày đó sau khi Diệp Lăng Vân đem sự thực về huyết án Trầm gia thuật lại cho ông nghe, tuy rằng ông đã thực sự chuẩn bị tốt tâm lý, khi chính tai nghe được vẫn cứ cảm thấy ngăn không được đau lòng cùng nguội lạnh trong lòng, mỗi khi nhớ tới liền cảm thấy thật vô cùng mệt mỏi. Muốn mặc kệ tất cả mà bỏ lại một bên, lại không bỏ được Trầm Nghiên Hàm đã tìm được đường sống trong chỗ chết.
Diệp Lăng Vân sao lại không biết tâm tư phụ thân, hắn lập tức đáp: “Có người nói Miêu Kim cốc có thể nằm ở bồn địa Cận Xuyên trong dãy núi Long Môn ở vùng Xuyên Thục, hiện tại mấy môn phái ở Xuyên Thục đang điều tra, nếu là thật, có thể mấy ngày này tới sẽ tấn công. Cha yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ tốt Hàm nhi.”
“Được, làm việc phải cẩn thận. Kỳ Dung bọn nó cũng không sai, chớ để thương tổn chúng.” Diệp Thanh Dương lo lắng dặn dò.
“Vâng… Cha, con suy đi nghĩ lại, có nhất định phải đánh một trận hay không?” Diệp Lăng Vân cau mày nói: “Hàm nhi vì báo thù giết Tô bá phụ bọn họ, Tô đại ca lại vì báo thù mà muốn giết Hàm nhi. Hiện tại người thực sự có tội đã bồi mạng, chỉ còn lại một đám người vô tội oan oan tương báo, còn không biết là phải chết thêm bao nhiêu người nữa. Nếu chúng ta đem chân tướng năm đó công bố cho hậu thế, trả lại cho Trầm gia một cái công đạo, vậy Hàm nhi sẽ có thể thoát khỏi thù hận buông tha cho Tô gia, bắt đầu một lần nữa hay không, Tô gia cũng có thể buông tha báo thù, hai bên thanh toán xong?”
“..” Diệp Thanh Dương nhìn nhi tử, im lặng lắc đầu.
“Nhưng mà cha, vì truyện này đã có nhiều người vô tội phải chết rồi, con không muốn lại phải nhìn thêm nhiều người chết nữa.”
Diệp Thanh Dương thở dài thật sâu, nói: “Ta làm sao lại muốn như vậy. Nhưng chân tướng năm đó đích thực khi nghe sởn cả tóc gáy, Hàm nhi hiện giờ lại thân là Huyết Nghiên công tử, nói ra sẽ có mấy người tin tưởng? Không cần nói tới ai khác, ngươi cảm thấy được Kỳ Dung, Tưởng Dung bọn chúng có thể chấp nhận sao? Cho dù do ta ra mặt làm người bảo đảm, để Hàm nhi tự mình chỉ ra và xác nhận, cũng đã chết không có đối chứng… Cho dù có người bán tín bán nghi, sợ là cũng sẽ không bỏ qua đại cơ hội tốt này, bọn hắn hy vọng có được bảo tàng bí tịch, thần binh lợi khí trong truyền thuyết của Miêu Kim cốc sớm đã không phải là một sớm một chiều…. Nói ra chân tướng không chỉ có lợi bất cập hại, chỉ sợ còn có thể kéo Diệp gia chúng ta đi vào chỗ chết. ———- ta cũng không sợ đem Diệp gia đi vào chỗ chết, chỉ là sợ về sau này đối với Hàm nhi cùng Trầm gia càng thêm bất lợi.”
“…”
Chân tướng ra sao cũng không trọng yếu.
Sẽ không ai tin tưởng.
Lời nói của Diệp Thanh Dương cùng lời nói của Hàn Nghiên Trầm không hẹn mà trùng hợp, làm cho Diệp Lăng Vân cảm thấy đau lòng cùng bất đắc dĩ sâu sắc.
Diệp Thanh Dương nhìn biểu tình thất vọng của nhi tử, cảm khái nói: “Lăng Vân, trải qua chuyện này, con còn chưa nhìn thấu sao? Cái gì gọi là chính, cái gì gọi là tà, há lại có ranh giới tuyệt đối?… Contrước tiên hãy đi đi, có tiến triển gì tiếp tục nói cho ta biết.”
Diệp Lăng Vân gật đầu, im lặng lui ra.
Nếu một trận đánh này không thể tránh, vậy cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến, hảo hảo mà ứng phó thôi.
Diệp Lăng Vân hít sâu một cái, muốn tạm thời đem đống cảm xúc hỗn loạn cùng lo lắng này bỏ ra sau đầu.
Hắn quay lại hành lang dài, đi tới nơi mới vừa rồi gặp Cố Lưu Ngọc, y cũng đã không còn ở nơi này.
Trong hoa viên phía trước hình như truyền đến từng trận thanh âm múa kiếm, hắn theo hướng đó liếc nhìn, lại phát hiện Cố Lưu Ngọc đang cùng Tô Tưởng Dung so chiêu.
Cố Lưu Ngọc như trước y phục trường bào thuần trắng, đường viền trên vạt áo và cổ tay đều thêu ngân tuyến ám vân, theo động tác của y thỉnh thoảng phát ra nhiều điểm ngân quang. Y ngọc thụ lâm phong, Ngọc Cốt phiến trong tay thoắt lên thoắt xuống, nhẹ nhàng ở trên mặt đất tung bay, quả nhiên là tiêu sái vô cùng.
Tô Tưởng Dung thì mặc váy áo hồng đào, dáng người nhỏ gầy, nhẹ nhàng như chim yến, nửa tóc đen sau đầu rải ra, lọn tóc hai bên mỗi cái đều có một cái chuông bạc tinh xảo, theo động tác của nàng trước sau đung đưa, không ngừng phát ra tiếng chuông thanh thúy. Tay nàng cầm một thanh trường kiếm, tuy rằng nội lực rõ ràng không đủ, chiêu thức nhưng lại có thể ra hình ra dạng.
Hai người này nam tuấn tú, nữ tiếu lệ, một trắng một đỏ, một tiến một lui, ở trên nền cỏ xanh nhẹ nhàng tung bay, nói là so chiêu, lại càng giống đang khiêu vũ.
Thật sự là một đôi bích nhân.
Nếu A Ngọc thật sự đối Tưởng Dung có tâm, hắn lập tức vui vẻ rút lui khỏi hôn ước thành toàn cho một đôi giai nhân này, ba người bọn hắn chẳng phải là tất cả đều vui vẻ?
Nghĩ đến việc tốt này, Diệp Lăng Vân tâm tình thật tốt, khóe miệng hắn hơi hơi giương lên, một bên nghiêng đầu nhìn bọn họ một bên bước nhanh rời đi, không muốn tiếp tục quấy rầy bọn họ.
Tô Tưởng Dung khóe mắt dư quang vừa đúng lúc thấy Diệp Lăng Vân, nàng lập tức thu trường kiếm trong tay, cực kỳ nhanh nhẹn hướng Diệp Lăng Vân chạy tới, trong miệng ngọt ngào kêu: “Lăng Vân ca ca ———- mau tới đây theo giúp ta luyện kiếm!”.
Diệp Lăng Vân lại đành phải đi qua, cười nói: “Không phải có A Ngọc cùng ngươi luyện sao?”
Tô Tưởng Dung lôi kéo cánh tay Diệp Lăng Vân, “Ta mới không cần y theo giúp ta, ta chỉ muốn Lăng Vân ca ca theo giúp ta!”
Cố Lưu Ngọc đang chỉnh lý vài lọn tóc tán loạn, y nghe vậy dừng lại động tác, dùng Ngọc Cốt phiến gõ nhẹ lên một bên bàn tay, bất đắc dĩ nói: “Tưởng Dung muội muội nói chuyện thật sự là làm cho ta rất thương tâm. Tốt xấu gì ta cũng cùng ngươi luyện lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao đi.”
Tô Tưởng Dung phiết mím mím khóe miệng nói: “Là do tự bản thân ngươi muốn nên mới theo ta giúp ta luyện tập, ta không có cầu ngươi ———-” bởi vì lúc trước Hàn Nghiên Trầm đã giả dạng thành bộ dạng Cố Lưu Ngọc giết chết nương, nàng mặc dù biết không thể trách Cố Lưu Ngọc, nhưng là đối với y thủy chung nói chuyện không thể bình tĩnh.
Cố Lưu Ngọc cười khổ một cái.