Khoảng cuối năm, tôi đang chuyên tâm chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, Từ Trường Sinh thì ở cách tôi nửa Trung Quốc.
Thời gian ấy bọn tôi bận tối mắt tối mũi, một cuộc trò chuyện ngắn ngủi cũng phải thông qua Wechat.
Tôi: Hôm nay Bắc Kinh lạnh quá, nhớ nhà thật đó. Em muốn đi ăn lẩu Thành Đô với anh QAQ [hình ảnh]
Quản đốc nhà máy nuôi heo Từ: Anh cũng muốn ăn, chờ vợ về anh bao em một chầu, kéo cả bạn thân em đi đón gió tẩy trần cho em!
Tôi: Đã cap màn hình, tốt nhất là phải thông báo cho thiên hạ biết, em thi xong về Thành Đô thì không cần yêu xa với quản đốc nữa rồi [mèo con nháy mắt. gif]
Cuộc đối thoại hằng ngày chỉ vặt vãnh nhàm chán như thế thôi, vậy nên lần đầu tiên anh ấy bảo tôi trong cơ thể khó chịu, tôi chỉ mãi đắm chìm trong học tập và trêu đùa anh ấy.
Quản đốc nhà máy nuôi heo Từ: Bụng anh hơi khó chịu, chắc là buổi tối ăn phải thứ gì rồi
Quản đốc nhà máy nuôi heo Từ: Vợ cố gắng học tập nha, có gọi trà sữa cho em rồi đấy, giờ anh đi ngủ một lúc
Tôi: Nghỉ ngơi cho khỏe đó! Đừng ăn bậy bạ, lần trước anh cũng ăn lúc hơn nửa đêm, sắp tới phải giám sát anh mới được
Trước giờ Từ Trường Sinh ăn rất khỏe, tôi vẫn thường hay đùa nếu tôi là heo thì anh ấy chính là “quản đốc heo”, hai bọn tôi kẻ tám lạng người nửa cân.
Khi ấy tôi chỉ nghĩ phải nhanh nhanh thi nghiên cứu sinh, tháng thi xong, tôi sẽ cố gắng trở về nhà.
Từ cấp ba lên đại học, tôi và anh đều ở trong một thành phố. Anh học trên tôi một khóa, tốt nghiệp thì trở về Thành Đô làm việc trước, còn tôi lựa chọn tiếp tục học nghiên cứu sinh.
Đây là lần đầu tiên bọn tôi xa nhau lâu như thế, tôi thầm nghĩ chẳng mấy chốc tôi và anh ấy không cần phải chia cắt lâu nữa rồi.
Hôm anh ấy bảo không thoải mái lần thứ hai, tôi đang chuẩn bị tham gia kỳ thi mô phỏng.
Sáng sớm trước khi thi, tôi gọi điện thoại cho Từ Trường Sinh.
Anh trả lời tôi bằng giọng điệu ngái ngủ ồm ồm, có vẻ như là chưa tỉnh hẳn, mà đúng là tôi dậy hơi sớm thật.
“Vậy anh ngủ thêm một lát đi, em đến căn tin mua bữa sáng. Hôm nay dậy sớm, có thể ngồi ở căn tin ăn món mì hồi trước anh đề cử.”
“Không ngủ nữa,” Giọng anh dần trở nên tỉnh táo, chan chứa ý cười: “Anh cũng phải dậy đi làm, chờ thi thử xong anh mua quà cho em.”
Bọn tôi trò chuyện sáng sớm với nhau, tôi dặn dò anh phải chú ý an toàn trong lúc làm việc, nhớ xuống lầu ăn sáng đầy đủ.
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, tôi mở điện thoại đã tắt lên và nhận được tin nhắn của anh.
Quản đốc nhà máy nuôi heo Từ: Hôm nay vẫn thấy không được thoải mái nên anh xin nghỉ không đi làm, thi sao rồi em?
Tôi: Cũng ổn! Tiếng Anh không tốt lắm, mà anh sao đó, đến bệnh viện khám chưa?
Sau khi gửi tin này đi, lâu sau anh vẫn chưa hồi âm tôi.
Lòng tôi hơi bất an, nhưng phải tham gia buổi thi chiều nên mãi đến tối mới có thời gian rảnh gọi cho anh.
Anh bắt máy, giọng khang khác: “Anh đang ở nhà nghỉ ngơi, kết quả kiểm tra của bệnh viện chưa có.”
Bấy giờ tôi vẫn chưa ý thức được độ nghiêm trọng của sự việc, thậm chí còn đùa giỡn với anh.
Anh cười cười kể những chuyện thú vị ở bên đó cho tôi nghe, còn hỏi tôi có nhớ quán ăn nhỏ ở cổng trường cấp ba không, nó đã dời đi hai ngày trước rồi.
Thời điểm nhận được tin nhắn một lần nữa là cách ngày thi chưa đến một tháng.
Quản đốc nhà máy nuôi heo Từ: Bác sĩ bảo cần nằm việc làm phẫu thuật, sắp tới chắc không thể thường xuyên liên lạc với em được rồi, xin lỗi vợ nhiều
Quản đốc nhà máy nuôi heo Từ: [Đầu mèo rơi lệ. gif]
Lúc đó tôi đang ở phòng tự học đọc sách, nhận được tin thì suýt làm đổ cả ly nước nhưng tôi chẳng mảy may quan tâm.
Tôi vội vàng chạy ra ngoài gọi điện thoại cho anh: “Bây giờ anh sao rồi? Tình hình nghiêm trọng không?”
Giọng Từ Trường Sinh nghe vẫn như bình thường: “Không sao đâu, cuộc phẫu thuật nhỏ thôi mà, không bao lâu là khỏe rồi.”
Tôi vẫn rất lo lắng cho anh: “Vậy phải làm sao bây giờ? Em về đó chăm sóc anh nha.”
Ba mẹ Từ Trường Sinh đã ly hôn, cũng đã có gia đình mới, tôi sợ không ai ở đó chăm nom anh.
Thời điểm mới yêu đương, tôi với anh cũng đã thống nhất sau này sẽ luôn dựa dẫm vào nhau. Tính anh chầm chậm, tính tôi lại hấp tấp, bọn tôi vừa khéo bổ sung cho nhau.
Trong điện thoại, giọng anh vẫn ung dung vô cùng: “Làm gì có chuyện để bạn gái chạy về trước khi thi chứ, anh có gọi bạn đến chăm sóc rồi.”
“Không sao, không nghiêm trọng, em phải thi cho tốt, đừng để đến lúc anh khỏe rồi em lại không về đây được.”
Trong lòng tôi biết rõ lời anh nói rất đúng, nếu tôi không thi đậu thì hai bọn tôi lại phải yêu xa thêm một khoảng thời gian dài nữa.
Kỳ thi lần này thật sự rất quan trọng, anh kiên quyết không cho tôi về gặp anh. Tôi do dự lâu thật lâu, đành đồng ý với anh.
“Được rồi,” Dường như anh thả lỏng hơn đôi chút: “Quà anh mua cho em đang trên đường rồi, tặng Nghiên Nghiên cổ vũ em chiến đấu hết mình.”
Sau khi quay về ký túc xá không đến hai ngày, tôi nhận được quà của anh, là một cây son môi của YSL.
Đúng là làm khó anh rồi, anh không chọn son hồng phấn chẳng khác gì xác chết cũng không chọn màu trai thẳng ưa thích mà chọn màu tôi thích nhất.
Tôi mở quà ra, sau đó nói đùa điều này với bạn cùng phòng vừa trở về sau kỳ thực tập. Họ đều bảo rất hâm mộ tình yêu dài lâu của chúng tôi.
Tôi cảm thấy mình chính là người may mắn nhất trần đời này.
Thời điểm chỉ còn lại vài ngày nữa là đến kỳ thi nghiên cứu sinh, liên lạc giữa tôi và Từ Trường Sinh ít đi rất rất nhiều.
Tôi tập trung toàn bộ tinh thần chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi, tôi có hỏi thăm bạn chung của cả hai thì đúng là có người đang chăm sóc cho anh kỹ càng rồi.
Tôi nghĩ: Chờ mình thi xong sẽ về với anh ngay.
Tin nhắn nhận được từ tài khoản “Quản đốc nhà máy nuôi heo Từ” càng ngày càng ngắn gọn, có lúc tôi hỏi thì anh bảo anh mệt, không có sức gõ chữ.
Tôi cũng buồn bực lắm, muốn liên lạc với anh nhưng lại sợ bản thân khiến anh bận tâm, cũng sợ sẽ ảnh hưởng đến anh.
Giữa tôi và Từ Trường Sinh, người chưa trưởng thành vĩnh viễn là tôi, tất cả đường đi anh ấy đều đã dọn sẵn cho tôi.
Chúng tôi quen biết nhau năm tuổi, yêu nhau năm tuổi, đến nay tuổi đã đi được quãng đường dài năm.
Mỗi một nơi ở Thành Đô trong ký ức tôi, mỗi một nơi tôi từng đi qua ở Bắc Kinh đều có bóng hình của Từ Trường Sinh.
Ngày thi nghiên cứu sinh cực kỳ lạnh, sáng sớm tôi gọi điện thoại cho anh, anh bảo đã được xuất viện rồi.
Từ Trường Sinh nói: “Hôm nay chỉ được phép thành công, không được thất bại, em phải thi đậu để về nhà.”
Từ Trường Sinh còn nói: “Thất bại cũng không sao, nếu em phải thi lần hai, anh sẽ đổi công việc đến Bắc Kinh với em. Em muốn về nhà thì anh giúp em viết sơ yếu lý lịch.”
“Anh viết sơ yếu lí lịch tốt lắm, bình thường ai nhờ vả anh mới miễn cưỡng giúp một tay đó, anh sẽ viết thật tốt cho vợ.”
Tôi rất vui. Tôi biết Từ Trường Sinh là một người nghĩa khí, luôn đối xử tốt với bạn bè, ai nhờ anh giúp đỡ anh cũng sẽ giúp hết mình.
Nhưng tôi vẫn nghe anh nói và suy tư một phen, sau đó lại nghe anh hứa chờ tôi về Thành Đô sẽ làm một cuộc đón gió tẩy trần cho tôi.
Ngay sau hôm thi nghiên cứu sinh, tôi lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời Bắc Kinh.
Tôi đã đặt vé máy bay ngày mai, tôi vui vẻ nhắn tin cho Từ Trường Sinh, muốn gọi video với anh.
“Lâu rồi em không gặp anh, thi xong nên mình gọi video đi! Trong ký túc xá không có ai.”
Tôi cười hì hì làm nũng với anh, thấy ở bên kia xuất hiện dòng “đang nhập” rồi lại biến mất.
Quản đốc nhà máy nuôi heo Từ: Vợ ơi, nói với em chuyện này, em đừng giận nhé.
Quản đốc nhà máy nuôi heo Từ: Mặc dù anh đã xuất viện rồi nhưng kết quả kiểm tra lần trước không được tốt lắm.
Đầu óc tôi tức khắc trở nên trống rỗng, sững sờ nhìn dòng chữ này, không cách nào phản ứng được.
Sao lại không được tốt lắm chứ?
Tại sao lại không tốt? Không phải chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ bình thường thôi sao?
Vào ngày tháng , ngày mà tôi thi nghiên cứu xong, tôi đã nghe bạn trai mình nói ra hết mọi chuyện.
Trước đây không lâu, anh mới làm một cuộc hóa trị giai đoạn một, bị ung thư ruột kết thời kỳ cuối.
Sau này dù có hồi tưởng thế nào tôi cũng không thể nhớ được những sự việc xảy ra tối hôm ấy, tôi chỉ nhớ tôi cúp ngang những cuộc điện thoại Từ Trường Sinh điên cuồng gọi đến.
Điện thoại rung lên không ngừng, tôi thì vừa lau nước mắt vừa run tay đặt mua vé tàu. Tàu cao tốc đã hết chỗ ngồi, chỉ còn lại vé đứng.
Tôi quyết không tin vào sự thật này, tôi xách balo lên và lao ra ngoài. Trên đoạn đường đến ga tàu, tôi hệt như một kẻ điên vậy.
Trong cuộc đời mình, tôi chưa từng chật vật như vậy, bình thường ra ngoài tôi luôn trang điểm và lựa chọn quần áo cả nửa ngày, đây là lần đầu tiên tôi chạy nhanh đến thế.
Thời điểm đến ga tàu, tôi mới nghe điện thoại của Từ Trường Sinh.
Giọng anh vẫn như thường lệ: “Nghiên Nghiên, em đang ở đâu?”
“Ga tàu,” Tôi cố gắng để giọng nói mình không run rẩy nữa, giả vờ như chẳng hề có chuyện gì xảy ra: “Anh giấu em chuyện lớn như vậy, em phải quay về gặp anh.”
Tôi cố tỏ ra hung dữ và bất mãn: “Em muốn xem anh có còn lừa em chuyện gì nữa không.”
Dường như Từ Trường Sinh cười khẽ một tiếng, hoặc có lẽ là không cười.
Tôi không nhớ rõ, tôi chỉ nhớ anh không hề khuyên ngăn tôi mà chỉ kiên nhẫn bảo tôi nhớ để ý kỹ hành lý, đừng làm mất đồ.
“Anh tới ga đón em.”
Tôi không chịu, muộn thế này rồi anh còn đến làm gì? Tôi đã là một người phụ nữ độc lập, tự đến tìm anh hoàn toàn chẳng có vấn đề gì.
“Anh không ở bệnh viện, lúc không hóa trị không cần ở bệnh viện.” Từ Trường Sinh có vẻ bất đắc dĩ: “Nghiên Nghiên, em làm thế cảm giác như không cần đến anh vậy.”
“Sao em lại không cần anh chứ?” Tôi run giọng hỏi ngược lại anh.
Nếu tôi không cần, không cần Từ Trường Sinh thì sắc mặt tôi đã không ảm đạm, hồn bay phất lạc ngồi ở ga tàu như vong hồn vất vưởng thế rồi.
Cuối cùng tôi không cãi lại Từ Trường Sinh nữa, anh vẫn đến ga tàu đón tôi.
Tôi thấy anh mặc áo khoác dài, choàng khăn quàng cổ, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt ra thì mọi thứ dường như không khác gì trước kia.
Anh còn cầm loại trà sữa tôi thích, kiên nhẫn cắm ống hút vào rồi đưa cho tôi.
“Đi chậm thôi,” Anh muốn cầm lấy balo của tôi nhưng tôi tránh đi được, sau đó trừng anh bảo: “Em còn chưa tính sổ với anh đâu đó.”
Từ Trường Sinh chỉ mỉm cười bất lực, rồi vươn tay xoa tóc tôi. Tôi đứng yên cho anh xoa.
“Hôm nay nghe lời thế cơ à?” Anh tỏ ra kinh ngạc: “Chẳng phải lúc trước em bảo tóc dầu, không cho anh đụng hửm.”
Tôi cắn ống hút, ực ực uống trà sữa vào bụng, ậm ờ đáp: “Tối qua mới gội đầu.”
Anh cười cười, sau đó cùng tôi đi đến ven lề đường ngoài ga tàu chờ taxi.
Tôi cắn mạnh ống hút, toan nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng thì nước mắt đã tuôn rơi trước.
Tôi cố nén nghẹn ngào, trước khi gặp nhau, tôi đã trang điểm sơ cho mình trên tàu để đôi mắt không quá đỏ.
Nhưng tôi không kìm nén được nữa.
Tôi nghiến ống hút, cắn nó thành những mảnh mong mỏng, dùng sức đến nỗi răng ê ẩm gần như ứa máu.
Ai đó đặt tay sau lưng tôi, ôm tôi vào lòng và nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi một cái.
Động tác của anh rõ ràng rất nhẹ, vậy mà tôi tức khắc thả lỏng răng, nghẹn ngào thốt thành tiếng.
“Từ, Từ Trường Sinh…”
Tôi tựa lên bả vai anh, khóc run rẩy cả người, không nén được nước mắt: “Anh, anh còn khả năng không, hay là chẩn đoán sai?”
__
Lời tác giả:
Bộ truyện ngắn luyện viết, hy vọng mọi người hãy chú ý kiểm tra sức khỏe, yêu quý thân thể mình.
Đây là một câu chuyện ấm áp vượt qua ngày đông, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ovo