Đêm hôm ấy, chúng tôi ngồi ở sạp ăn nhỏ bên đường gần chỗ nhà thuê nói chuyện với nhau rất lâu.
Hữu Chi vỗ vai Từ Trường Sinh, cười bảo anh: “Dù ba mẹ anh mặc kệ anh nhưng anh lại có một người bạn gái tốt, xem như vận may lớn rồi.”
Cô ấy bảo cô ấy đã chữa bệnh rất nhiều năm, đã chứng kiến vô số chuyện ly kỳ ở nơi đây.
Nghèo khó có thể ảnh hưởng đến rất nhiều thứ, cũng có thể thay đổi tính cách và tình cảm của vô vàn người.
Suốt quãng thời gian dài chữa bệnh mua thuốc, dù là người làm ba làm mẹ cũng có thể bỏ con mình chứ đừng nói đến vợ chồng hứa hẹn không rời.
Thật ra tôi cảm thấy tôi không vĩ đại như cô ấy nói đâu.
Tôi không đảm bảo mấy năm sau mình có rời bỏ Từ Trường Sinh hay không, chỉ là trước mắt, tôi không thể nào rời bỏ anh được.
Có rất nhiều chuyện không phải cứ không đen thì trắng, cũng không thể hứa hẹn chân thành trước được.
Từ Trường Sinh và Hữu Chi trò chuyện với nhau rất nhiều điều. Hai người họ đều không uống rượu, tôi thì có uống đôi chút nên cuối cùng có phần say say.
Sau đó Hữu Chi gọi về nhà, ba cô ấy không yên lòng nên lái xe đến đón.
Tôi và Từ Trường Sinh chờ ba Hữu Chi đến cùng cô ấy, đó là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt nghiêm nghị.
Nhưng khi Hữu Chi chạy đến, ba cô ấy luôn miệng bảo cô ấy chậm lại, sau đó lại đưa tay xách chiếc balo gấu, kiểu nữ sinh thích mà cô ấy đeo trên lưng.
Tôi và Từ Trường Sinh từ từ đi bộ về nhà thuê.
Anh đi ở phía trước, tôi ngẩn ngơ đi trong cái bóng đen của anh rồi mượn men say đạp đạp vài cái cho hả giận.
Tôi nói với anh: “Hữu Chi còn dám thêm Wechat với con trai, còn anh thì không dám làm gì hết, anh quá nhát gan.”
Từ Trường Sinh chậm rãi rảo bước ở phía trước cách tôi không xa: “Khác nhau mà.”
“Khác chỗ nào? Nói không chừng sẽ có một chàng trai không ngại việc cô ấy bị bệnh, sẵn lòng ở bên cạnh cô ấy giúp tâm trạng cô ấy tốt hơn, như vậy xác suất chữa bệnh thành công sẽ cao hơn.”
Tù Trường Sinh đi phía trước, cái bóng của anh bị đèn đường kéo dài ra vừa dài vừa tối tăm.
Nhưng bước chân của anh rất ổn định, không hề xiêu vẹo, vẫn là dáng vẻ như mọi khi.
Tôi bận bịu thu dọn đồ đạc chuẩn bị tốt nghiệp. Từ Trường Sinh thì đến bệnh viện tiến hành chu kỳ hóa trị tiếp theo.
Chờ đợi có giường trống thật sự quá khó khăn, vì vậy tôi quyết định dành ra thời gian cùng anh đi đến mấy bệnh viện, canh chừng ở đó gần năm tiếng cho đến lúc bác sĩ tới.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được Từ Trường Sinh cũng đang cố gắng và nghiêm túc chữa trị.
Anh không còn quá giống với trước đây, sôi nổi hơn trong nhóm chat giữa các bệnh nhân, cũng tự học thêm nhiều kiến thức y học.
Còn soạn bảng biểu và kiểm soát các đợt trị liệu, khích lệ những bệnh nhân khác trong nhóm tích cực chạy chữa. Ngay cả Hữu Chi khi nhắn tin riêng với tôi cũng bảo tâm trạng anh ổn định như vậy là một điều tốt.
Tôi rất hiếm khi khoe mẽ tình cảm, cũng không thích khen ngợi Từ Trường Sinh với người khác nhưng tôi lại chia sẻ về Từ Trường Sinh của trước kia cho Hữu Chi biết.
【Thật ra tính tình anh ấy rất hay bận tâm, mọi chuyện đều cân nhắc cho tôi. Mà anh ấy lại còn là một nam sinh khoa tự nhiên, mọi kế hoạch hành động đều logic.】
【Trước đây tôi luôn trì trệ, cũng nhờ anh ấy cứng rắn vực tôi dậy đấy.】
【Như vậy cũng tốt, tôi thấy tinh thần anh ấy tốt hơn trước đó đôi chút. Mà anh ấy ở nhà cũng bận bịu làm một số công việc.】
Tôi và Hữu Chi liên lạc với nhau khá nhiều. Gia đình cô ấy là người ở Bắc Kinh, cũng quen thuộc với bệnh viện ở đây, giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.
Hữu Chi dùng giọng điệu thư thả nói với tôi chàng trai gặp lần trước đã chạy trốn rồi, còn bảo đừng thấy Từ Trường Sinh không nói gì mà lầm, nói không chừng trong lòng anh đang vui vẻ biết bao khi tôi không rời đi.
“Những người sẵn lòng ở lại bên cạnh người bị ung thư rất ít nhưng thật ra đó là điều thường tình của con người thôi, không cách nào trách cứ được, bởi vì rất khổ.”
“Có lúc tôi cũng cảm thấy ba mẹ tôi đối xử tốt với tôi như vậy, họ đã chịu khổ rất nhiều.”
Hữu Chi nói với tôi một cách chắc nịch: “Ngày đó lúc ăn cơm, bạn trai cô vẫn luôn nhìn cô, thật ra anh ấy rất yêu cô đấy.”
“Anh ấy chỉ không nói với cô mà thôi. Tôi cảm thấy hai người như vậy rất nhàm chán đó. Bữa nào tôi tìm thời gian mắng anh ta đôi câu, sao có thể đối xử với bạn gái mình như vậy chứ.”
Từ Trường Sinh có vui vì tôi không chia tay anh không?
Tôi chưa từng hỏi anh.
Chúng tôi đều không nhắc đến chuyện này, anh cũng không nói về vấn đề tôi đi xem mắt nữa. Đúng lúc đây là khoảng thời gian tôi bận rộn chuyện tốt nghiệp nên cũng không có thì giờ nghĩ mấy chuyện này.
Những lúc Từ Trường Sinh không phải vào bệnh viện hóa trị, tôi sẽ đưa anh đi dạo trường của mình.
Tôi học ở đây bốn năm, hơn phân nửa thời gian đều ở bên Từ Trường Sinh. Anh đã đến trường tôi rất nhiều lần rồi.
Tôi và anh nhờ người đi đường chụp giúp rất nhiều hình ở mọi ngóc ngách trong sân trường.
Thật ra trước kia tôi không chụp ảnh nhiều nhưng giờ đây có lẽ đã nhận ra mỗi ngày trôi qua đều đáng được trân quý nên số lần tôi chụp hình ngày càng nhiều.
Chữa trị bằng hóa chất cũng gây ra tổn thương rất lớn đối với cơ thể. Từ Trường Sinh giao hẹn sẽ chụp thật nhiều hình trước khi anh chuyển sang đội tóc giả hoàn toàn.
Chúng tôi còn hẹn bạn bè, bạn cùng phòng chụp chung. Từ Trường Sinh giúp tôi và ba người bạn cùng phòng chụp ảnh chung.
Họ không phô bày cảm xúc gì khác cả, tôi cảm thấy như vậy thật tốt.
Trước mắt thì tiền gửi ngân hàng của chúng ta đủ để chống đỡ, không cần tìm bạn bè nhờ giúp đỡ gì cả.
Giữ mối quan hệ bình thường thôi là tốt rồi, hoặc có lẽ là do tôi nghĩ hơi nhiều.
Thời điểm tôi dọn phòng, Từ Trường Sinh kiên quyết muốn đến.
Sức khỏe anh không được tốt như trước đây, không thể làm những công việc nặng nhọc. Nhưng anh tỉ mỉ hơn tôi, giúp đỡ tôi bỏ đồ vào túi.
Những bạn cùng phòng khác ở ký túc xá đều đã chuyển đi từ lâu, còn tôi vì thuê nhà ở đây, lại thi đậu nghiên cứu sinh nên thành ra chuyển đi trễ nhất.
Từ Trường Sinh cất đồ vào túi giúp tôi, tôi thì nói này nói kia với anh.
Tôi đưa sổ tay bắt đầu viết từ sau khi lên đại học cho anh xem. Lúc trước tôi từng nhắc nó với anh, mãi đến đêm trước khi thi nghiên cứu sinh, tôi vẫn còn viết.
“Anh bắt nạt em thế nào, em đều ghi lại từng chuyện ở trong đó.”
Cuốn sổ tay viết rất dày, tôi đang dọn dẹp lại đống giấy dán, quay đầu thì thấy Từ Trường Sinh đang xem sổ tay.
Thấy tôi nhìn qua, anh chỉ chỉ cuốn sổ: “Lần cuối cùng là một ngày trước khi gặp anh.”
Từ sau khi biết anh bị bệnh, tôi không viết thêm trang nào nữa.
Từ Trường Sinh lấy cuốn sổ tay của tôi, nói rằng phần còn lại sẽ do anh viết.
Tôi nghĩ mỗi ngày anh đều ở nhà, công việc gì cũng làm ở nhà nên sẽ hơi nhàm chán, vì vậy đã đồng ý, còn đưa hết băng dán sticker cho anh.
Tháng sáu kết thúc cũng là lúc sắp đến sinh nhật tôi.
Tôi không có tâm trạng đón sinh nhật, tác dụng phụ do điều trị hóa chất ngày càng nghiêm trọng, mắt thường cũng thấy được.
Tôi và Hữu Chi cũng dần liên lạc với nhau ít hơn. Cô ấy đã hóa trị mười một lần, lần gần đây thậm chí còn hộc máu trong lúc đang hóa trị.
Đây là một con số rất nguy hiểm, nghĩa là sức khỏe của cô ấy không có chuyển biến tốt, vẫn phải thường xuyên ở bệnh viện.
Trong nhóm chat của các bệnh nhân thì kỷ lục cao nhất là lần.
Từ Trường Sinh đã bảy lần, trong thời gian này chúng tôi vẫn luôn suy nghĩ biện pháp khác nhưng hiệu quả đem đến quá nhỏ, bác sĩ cũng không đề nghị chúng tôi làm phẫu thuật gì.
Một mặt là vì độ khó ca phẫu thuật cao, có thể đem đến nhiều triệu chứng sau khi phẫu thuật xong.
Mặt khác là nếu muốn làm phẫu thuật thì trước và sau không thể tiến hành hóa trị nữa bởi điều này có thể khiến bệnh tình ngày càng nghiêm trọng.
Chúng tôi vẫn luôn nghiên cứu vô số tài liệu, sau khi phẫu thuật xong, xác suất trị khỏi bệnh hoàn toàn chỉ có không đến %.
Cả hai đều không thể nào đưa ra quyết định một cách dễ dàng, bất kể là tôi hay Từ Trường Sinh.
Vào ngày sinh nhật của mình, tôi và Từ Trường Sinh đến một bệnh viện, vất vả lắm hẹn được bác sĩ.
Anh cầm giấy tờ hồ sơ bệnh lý các thứ vào khám, còn tôi ngồi ở McDonald’s chờ anh.
McDonald’s vừa ra mắt một món kem McFlurry mới nên tôi đã gọi nón này. Ở bàn bên cạnh có vài học sinh cấp ba hình như đến đây để ké điều hòa làm bài tập.
Tôi vừa ăn kem vừa chú ý phía bên kia có hai học sinh đang ngồi đối diện nhau đem đến cảm giác hoàn toàn khác biệt với những người khác.
Nữ sinh đang giảng đề cho nam sinh. Cô bạn rất tập trung và kiên nhẫn nhưng nam sinh lại liên tục thất thần, cứ lén lút nhìn cô bạn.
“Nghe có hiểu không?”
“Hiểu mà hiểu mà,” Nam sinh cười đùa hí hửng, sau đó đứng lên hỏi: “Chị Ninh, chị uống gì? Cảm ơn đại ân đại đức giảng đề của chị.”
Cô gái ngẫm nghĩ chốc lát rồi chỉ chỉ: “Em có ăn kem ốc quế không? Mua cái thứ hai tính nửa giá đó.”
Nam sinh dứt khoát chạy ra ngoài, chẳng hiểu tại sao tôi lại cười sặc cả kem.
Tuổi trẻ tốt thật đấy.
Thích một người cũng tốt biết bao.
Tôi ngồi ở McDonald’s đến tận tối, trong suốt thời gian đó có nhận được lời chúc sinh nhật từ vài người bạn, rồi còn chơi game để nhận quà sinh nhật.
Cuối cùng cũng thấy Từ Trường Sinh.
“Kiểm tra xong rồi sao?”
Từ Trường Sinh: “Ừm, nói chuyện với bác sĩ rất lâu, tình hình cụ thể thì để về nhà nói sau.”
Trong tay anh có thêm một chiếc túi, anh đưa cho tôi bảo: “Thay giày vừa chân đi, chốc nữa về nhà.”
Anh luôn tỉ mỉ hơn tôi trong những chuyện vụn vặt này. Tôi nhận lấy giày đế bằng mà anh mua ở bên ngoài, mang vào quả thật rất vừa vặn.
Chúng tôi ra khỏi McDonald’s, di chuyển về phía ga tàu. Tôi chưa nói câu nào, anh bỗng đeo một thứ gì đó vào cổ tôi.
Tôi không kịp phản ứng.
“Quà sinh nhật,” Giọng Từ Trường Sinh vẫn như thường lệ: “Đeo vào trước đi, không thích thì vứt đi. Sau này nếu em sẵn lòng, anh lại đổi một chiếc.”
Tất cả mọi thứ đều xảy ra quá đột ngột.
Tôi sửng sốt hồi lâu mới đưa tay chạm vào mặt dây chuyền trên cổ, sợi dây treo một chiếc nhẫn, trên đó còn có một viên kim cương rất nhỏ.
“Anh mua lúc nào vậy?”
Từ Trường Sinh đi đến bên cạnh tôi, sóng vai cùng tôi: “Sinh nhật năm ngoái của em.”
Khi đó vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.
Tôi sắp vào năm tư đại học, chúng tôi bàn bạc về tương lai, về thành phố mình thích và cả nơi sẽ định cư.
Khi ấy chúng tôi đi ăn ở một quán cơm nhỏ gần trường học, anh tặng tôi chiếc switch mà thời điểm đó tôi rất muốn, mê mệt nó tận hai tháng liền, sau đó lại bị anh kéo ra ngoài để tập trung thi.
Nước mắt tôi lập tức tuôn rơi.
Trên đường phố Bắc Kinh tấp nập người qua kẻ lại nhưng tôi lại òa khóc lớn, cũng không diễn tả được tâm trạng chua xót trong mình.
Từ Trường Sinh nói với tôi: “Nghiên Nghiên, cảm ơn em đã không chia tay anh, nếu như em bằng lòng.”
Lần trước sau khi gặp Hữu Chi, anh đã suy nghĩ rất nhiều, cũng suy nghĩ theo góc độ của tôi rất nhiều.
Từ Trường Sinh nói với tôi rằng trước nay anh luôn đưa ra quyết định thay tôi, sau đó khích lệ tôi cố gắng thực hiện quyết định đó nhưng lại chưa bao giờ hỏi tâm trạng của tôi.
Nếu như tôi không muốn rời đi thì ít nhất vào thời điểm anh vẫn còn khá ổn, anh sẽ cố hết sức mình để chăm sóc tốt cho tôi.
Tôi nói với anh, tôi sẽ không đi, chí ít trước khi có kết quả chính xác nhất, tôi không muốn rời đi.
“Từ Trường Sinh, nguyện vọng sinh nhật năm nay của em là hy vọng anh sẽ chuyển biến tốt hơn bất kể là thông qua hóa trị hay phẫu thuật.”