Lại nói vềtrước Giải phóng, vào một mùa xuân năm Dân quốc, thầy cả dẫn dắt đội mòxác gặp sự cố bỏ mình, Quách sư phụ là người sinh ra và lớn lên tại bảnđịa, quen thuộc con người, càng quen thuộc thổ nhưỡng, vậy nên phải gánh hết trách nhiệm to lớn của đội mò xác lên vai. Lúc ấy cả đội gom lạicũng không được mấy người, toàn bộ đều phải cậy nhờ vào công việc khôngcó chút thơm tho này mà kiếm miếng cơm ăn. Mọi người còn chưa được tínhlà cảnh sát chính thức, so với các loại công việc mang tính chất thời vụ bấy giờ thì cũng chẳng khác là bao, mỗi tháng kiếm không được mấy đồng, tiền thu vào thậm chí còn không bằng mấy tên chân thối chuyên tuần tratrên phố, vậy nên bình thường đều phải tìm việc khác kiếm thêm thu nhậpđể chu cấp cho gia đình. Mà câu chuyện ‘Thủy quái dưới cầu’ của chúng ta xảy ra vào mùa hè năm sau nữa.
Sự việc xảy ra ở ngay đập cầu phụ cận. Đập cầu ngày xưa là nhằm nói đếnmột loại đập nước ở gần ngã ba sông, bên cạnh đập là một cây cầu lớn bắc qua, được xây vào những năm cuối thời nhà Thanh, có thể cho người và xe qua lại. Trên thực tế thì đập là đập, mà cầu thì chính là cầu, đập nước lớn và cầu lớn là hai cái khác nhau, chẳng qua lại nằm rất sát, cho nên mọi người vẫn quen miệng gộp chung lại thành ‘đập cầu’.
Khi đó thời tiết nóng nực cứ như trong lò lửa, đập cầu trên sông cả ngày ngựa xe như nước, người đến người đi, làm ăn mua bán vô cùng tấp nập.Thành Thiên Tân đích thị là một cái tụ bảo bồn, nuôi người nghèo nhưngcũng dưỡng người giàu, mà người giàu càng nhiều thì trộm cắp càng nhiềuhơn. Thời bấy giờ thường thường gộp chung ăn trộm và đạo tặc lại làmmột, trong xã hội cũ không hề phân biệt rạch ròi hai thứ này với nhau.Trộm tức là nói tới loại hành động chuyên móc túi người qua đường, thuận tay lấy một vài thứ trong cửa hàng mà không trả tiền cũng là trộm, màđạo tặc thì còn chia ra thành nhiều loại phức tạp hơn. Có loại phi tặclợi hại chẳng khác chi khỉ vượn, trèo tường vượt nóc dễ như bỡn, độtnhập trăm nhà viếng thăm ngàn căn hộ, bẻ cửa cạy khóa đánh cắp tài vật.Lại còn có thứ thổ tặc chuyên nhập địa mà đào mồ tróc mả, kiếm lời trênthân người chết. Một loại khác chính là thủy tặc, chỉ nghe qua là đủbiết không thể nào rời khỏi nước.
Phía Tây có một tên thủy tặc, người không tên họ, chỉ có một cái nhũdanh gọi là Ngư Tứ nhi, kẻ này không phải là một đạo tặc giỏi giang gìcho lắm, theo như chuyện thành Thiên Tân kể lại mà nói thì còn khôngbằng một bãi phân chim. Thế nhưng cũng có câu: ‘Phân chim mà thành tinh, lão ưng cũng phải tức chết’, Ngư Tứ nhi chính là như vậy, bản lãnhkhông lớn nhưng lòng tham không nhỏ, hắn không có tài nghệ nào, chỉ biết dệt ‘lưới tuyệt hậu’.
Trước tiên ta hãy nói qua một chút xem lưới tuyệt hậu là thứ gì?
Thông thường khi đánh bắt cá trên sông, người ta đều phải giăng ra mộttấm lưới, lưới đánh bắt có vòng trúc làm chài, quăng xuống sông một látsau đó kéo lên vậy là có thể vớt được tôm cá dưới sông. Đôi khi có thểbắt được cá, nhưng cũng có khi không có gì, kéo lên chỉ toàn là bùn sình rong rêu rác rưởi dưới đáy cũng là chuyện bình thường. Còn thứ lướituyệt hậu mà Ngư Tứ nhi tạo ra, sông rộng bao nhiêu thì lưới rộng bấynhiêu, ngăn ở giữa sông xong lại dùng cây trúc đóng cọc, lưới cá quấnquanh gậy trúc đến mấy tầng, dùng lưới tạo thành một cái mê cung vây tứphía, chỉ chừa lại một lỗ hổng ở bên ngoài. Cá từ thượng lưu bơi xuống,đến trước lưới thì bị cản lại nên chỉ còn cách bơi vào trong lỗ hổngđược tạo sẵn kia, nhưng bơi vào trong thì lại bị tầng tầng lớp lớp lướicứ như là mê hồn trận bao vây chặt chẽ, làm cách nào cũng không thoát ra được, hơn nữa mắt lưới này rất nhỏ, cá nhỏ đến đâu cũng chui không lọt, vì vậy mới có tên gọi là “lưới tuyệt hậu”. Chiêu này thực sự rất độc,cá dưới sông con này nối tiếp con kia, không đến thì thôi, hễ cứ bơi lại đây thì sẽ bị cái lưới tuyệt hậu này bắt lại.
Ngư Tứ nhi mỗi đêm lén lút đặt lưới, trời còn chưa sáng liền thu lướilại, sáng sớm bày hàng ra bán, rao cá buổi đêm vừa đánh được, đủ loại cá tôm lớn nhỏ có hết, bỏ cả vào trong một cái thùng gỗ. Nhà nước cấmkhông cho dùng lưới tuyệt hậu để đánh bắt cá, trên sông thường xuyên cóthuyền qua lại, vướng phải lưới thì rất dễ gặp chuyện không may, Ngư Tứnhi cũng sợ bị người ta bắt được nên thường xuyên chuyển chỗ lưới cá.Vào một đêm mây mờ trăng khuất, hắn đợi tối trời liền đến dưới đập cầuđặt lưới, xong xuôi đâu đó thì cũng đã là nửa đêm, liền một mình ngồicạnh cầu hút thuốc lá.
Lúc này có một người kéo xe, mới vừa đưa khách xong nên quay xe trở lại, vừa khéo cũng đi ngang qua cầu. Người kéo xe này biết Ngư Tứ nhi, haingười là láng giềng lâu năm nên cũng có lòng nói với hắn: “Dưới đập cầunước sâu, ban đêm thường xuyên có người nhìn thấy thủy quái dưới châncầu, hai mắt của nó cứ như là hai ngọn đèn trên đường vậy. Nghe nói mấynăm trước có một cô gái trầm mình xuống sông, tới nay còn chưa tìm thấyxác, ngày thường mọi người cũng không dám bơi ngang qua khúc này, ôngcẩn thận một chút.”
Ngư Tứ nhi phun nước bọt: “Mẹ ngươi, chớ có hù ông Tứ này, Tứ gia đâylưới cá nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy cái sông này có cái giốnggì khác lạ, nếu đánh trúng cái xác con gái gì đó thật, Tứ gia cũng ômluôn về làm vợ trong nhà, ít ra cũng có thể “vui vẻ” một chút chứ sao.”
Người kéo xe kia mượn chuyện tiến tới xin Ngư Tứ nhi một điếu thuốc, hai người ở trên cầu, anh một câu tôi một câu, chuyện trò qua lại.
Ngư Tứ nhi hỏi: “Hôm nay ông làm cái khỉ gió gì mà trễ như vậy mới về? Không sợ vợ ông ở nhà “ăn vụng” hay sao?”
Trên mặt người kéo xe lộ ra vẻ đắc ý: “Hôm nay kéo tốt, được khá nhiềutiền, tuy nhiên đường cũng hơi xa nên lúc này mới xong việc.”
Ngư Tứ nhi không tin: “Lấy cái gì mà ra nhiều tiền? Cái xe kéo rách nát của ông mà cũng làm ra tiền được sao?”
Người kéo xe mắng lại: “Tiên sư thằng trâu bò, cứ làm như ông kiếm được nhiều tiền lắm vậy, lo mà đánh cá của ông đi.”
Nói chuyện một hồi, Ngư Tứ nhi cũng cảm thấy muốn về nhà chợp mắt, quánửa đêm lại tới đây thu lưới. Nhưng lúc này lại nghe mặt sông có động,hệt như có người đang lắc lư mấy cây trúc chống lưới vậy. Hai người liền nghi hoặc, đứng dậy nhìn về phía dưới cầu. Mặt sông dưới cầu tối đenmột mảng y như mực, chỉ có thể nhìn thấy mấy cây trúc cắm dưới sôngkhông ngừng đung đưa, Ngư Tứ nhi mừng quýnh, đúng là tóm được cá lớnrồi, chỉ vùng vẫy thôi mà cũng khiến cả lưới phải rung chuyển, giống này nhất định không thể nhỏ.
Những năm đầu của thời Dân quốc từng có người bắt được một con ba ba lớn hơn cả cái cối xay ở ngay ngã ba sông, Ngư Tứ nhi thầm nghĩ: “Có thể là ba ba lớn dưới sông, nghe nói trên đầu ba ba có mụn thịt, đem giã lấynước rồi dùng để rửa mắt sẽ khiến mắt sáng ra, người mù dùng nó liền cóthể nhìn thấy đường. Đã đến lúc Tứ gia đổi đời, ngày hôm nay phát tàicon mẹ nó rồi!”
Nghĩ tới đây, hắn vội vàng kêu người kéo xe đến phụ một tay. Hai người ở trên cầu kéo lưới, lúc này trời đã tối mịt, kéo hết lưới cá lên trêncầu lớn rồi mà vẫn không thấy rõ trong đó đang bọc lấy cái gì, chỉ biếtthứ đó to kềnh một cục, nhìn hình dáng thì không phải cá lớn mà cũngchẳng là ba ba gì sất, lại dường như có cả tay lẫn chân, bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc như cá chết, không thể nào ngửi nổi.
Người kéo xe gan bé, đến lúc này cũng có chút sợ, nói với Ngư Tứ nhi:“Anh Tứ, anh làm gì thì cứ làm đi nha, vợ em còn đang ở nhà đợi cửa chờem về, trời không còn sớm, em xin phép đi trước một bước…”
Miệng thì nói, người đã quay đầu muốn bỏ chạy.
Ngư Tứ nhi tặc đảm bao thiên, vung tay tóm lấy người kéo xe, lại thấytrước tay xe kéo có treo một chiếc đèn bão, hắn thuận tay vơ luôn rồinói: “Đi là đi đâu? Mượn cái đèn bão của ông, tôi phải nhìn một cái xemthử vớt trúng cái gì dưới sông mới được.”
Người kéo xe vốn không muốn cho mượn nhưng lại không nhanh tay bằng NgưTứ nhi, thế là chẳng còn cách nào khác bèn phải đi cùng hắn. Hai ngườimò tới gần, dùng đèn bão soi lên tấm lưới cuốn lấy thứ kia, nhưng ngặtnỗi lưới cá bọc quá kín, không mở ra thì căn bản chẳng thể thấy gì bêntrong được. Ngư Tứ nhi cũng không dám mở lưới ra hết, chỉ vạch ra mộtchút rồi nhìn vào, vừa thấy, hắn liền sợ hãi kêu lên thất thanh: “Ối cha mẹ ơi, là xác một đứa trẻ!”
Ngư Tứ nhi giăng lưới tuyệt hậu ở ngã ba sông, đêm hôm khuya khoắt đánhlên được xác của một đứa bé. Đứa bé này không lớn, cả người đen thui,thoạt nhìn giống y chang một con khỉ lông dài. Nhưng người kéo xe kiathì sợ hãi không ngớt, đây còn không phải là khỉ nước dưới sông Hải Hàhay sao?
Nghe nói dưới Hải Hà có khỉ nước, giống quái vật này khi trưởng thànhmang hình hài như một đứa trẻ, cả người toàn là lông, sau mông còn cómột cái đuôi, thi thoảng lại lên bờ, rất sợ ánh sáng và những thứ phátsáng, khi ở trong nước thì rất khỏe, nắm được cổ chân người liền lôi đikhông hề lơi tay, khiến nhiều người giỏi bơi lội cũng phải chết đuối.
Đọc đến đây chớ nói không có lửa thì làm sao có khói. Tôi là tôi vẫnkhông tin, vẫn cảm thấy Hải Hà không thể nào có khỉ nước được. Nếu quảnhư có cái giống này thật, vậy thì lịch sử sinh vật ắt phải viết lạirồi. Tôi còn nghe người thầy làm cảnh sát đường thủy của mình thuật lạimột chút, mới biết được chuyện này không phải là bịa ra cho có, Hải Hàquả thật có khỉ, nhưng không hề giống trong tin đồn một chút nào. Lạinói tới câu cửa miệng: “Không có lửa thì làm sao có khói”, suy xét lạitừ đầu, căn nguyên rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Cũng phải nói tới trước thời Giải phóng, quả thực có người phát hiệnđược một thi thể quái vật ở Hải Hà. Cái thi thể ấy mang hình dáng tươngtự như một đứa trẻ, có tay có chân, toàn thân mọc đầy lông mao, phía sau mông có một cái đuôi dài, nhìn vào biết ngay chính là một con khỉ. Aiai cũng rõ, dưới sông chẳng thể nào có khỉ được, dân chúng nghe nhầm đồn bậy, đều gọi quái vật kia là khỉ nước, còn bảo là do trẻ nít chết đuốidưới sông biến thành. Một đồn mười, mười đồn một trăm, câu chuyện về khỉ nước càng lúc càng trở nên quái dị, thậm chí còn có tờ báo đăng lên một tấm ảnh chụp, đúng là khiến cho người ta không muốn tin cũng khôngxong.
Thực tế cái thi thể vớt lên được ở Hải Hà kia là khỉ quả không sai.Nhưng nó vẻn vẹn chỉ là một con khỉ hết sức bình thường mà thôi, chứ chả phải là cái giống khỉ nước phải gió gì cả. Trước đó có một gánh xiếclưu động biểu diễn dọc đường nơi đây, có dắt theo mấy con khỉ diễn tròkiếm ăn, nhưng một con trong số ấy không biết ăn nhầm cái gì mà đi đờinhà ma rồi. Đoàn trưởng gánh xiếc bấy giờ mới bảo đem xác nó ra bãi thama cho chó ăn, tất nhiên là không ai dựng mộ bia cho một con khỉ đã chết được, mà vị nghệ nhân được sai đi vứt xác khỉ kia cũng thật là thấtđức, vì muốn nhẹ việc mà ném thẳng xác con khỉ xuống sông. Hai ngày sau, xác con khỉ dưới sông Hải Hà được vớt lên, những người chứng kiến không khỏi ngạc nhiên quá độ, chẳng hiểu rốt cuộc cái giống này trôi từ đâutới, mà cũng chính vì thế nên mới phát sinh ra vô số lời đồn đãi. Saunày cho dù nhà nước giải thích ra sao thì ra, trình độ dân trí còn kém,người người vẫn cứ tin rằng dưới sông Hải Hà có khỉ nước ẩn hiện.
Người kéo xe vừa nhắc, Ngư Tứ nhi cũng liền nhớ ngay tới tin đồn về khỉnước, hai thằng sợ tới mức ngay cả đèn bão cũng quăng, giữa đêm khuyamịt mờ mà chạy thẳng một đường về nhà. Chạy được nửa đường thì đụng phải đội cảnh sát đi tuần đêm, còn bị nghi là trộm cắp nên bắt mất. Nếukhông phải hạng người làm chuyện xấu lúc nửa đêm, vậy tối mờ tối mịt thế này rồi còn chạy đi đâu? Cảnh sát tuần tra trước tiên lôi hai tên nàyra đánh một trận, sau lại ép hỏi cả hai gây án ở chỗ nào? Ngư Tứ nhi kêu cha gọi mẹ, mở mồm xin tha rối rít, lại đem chuyện mình giăng lưới ởngã ba sông đánh trúng khỉ nước thuật lại một lần, người kéo xe có thểlàm chứng.
Cảnh sát hỏi qua tình huống xong, liền lôi hai người trở lại cầu làm rõ, khi ấy thì trời cũng đã tờ mờ sáng rồi. Nhờ trời sáng nên mới nhìn rađược thứ nằm trong lưới cá, đúng không phải khỉ nước, mà quả thực chínhlà xác của một đứa bé, chẳng qua trên người nó dính không ít rong rêubùn lầy. Ngư Tứ nhi mới đầu không có nhìn nhầm, tất cả chỉ tại tên kéoxe ở bên cạnh gào to mới khiến cho đầu óc hắn mụ mị, vả lại lúc đêm đenkhông nhìn thấy rõ, liền lầm tưởng rằng vớt phải quái vật khỉ nước thật, suýt chút nữa thì gan mật cũng bị dọa đến nát bét.
Đợi đến hừng sáng, mọi người mới thấy rõ đứa trẻ chết sình này, đoánchừng là do bị rong rêu dưới đáy sông quấn chặt nên mới không nổi lênđược. Thi thể đã lâu nên chuyển sang màu xanh như rong tảo, mặt mũi khólòng phân biệt, vẻn vẹn chỉ có mỗi hình dáng là còn nhìn ra được đôichút, trên dưới bốc lên mùi hôi tanh khó ngửi, cũng không hiểu vì saocòn chưa rữa nát. Cảnh sát nhận định không phải do Ngư Tứ nhi và ngườikéo xe sát hại nên chỉ lấy khẩu cung qua loa, lập hồ sơ vụ án, hạch thêm ít tiền, thấy không còn xơ múi được gì mới thả hai người đi. Xác chếttrôi trên sông Hải Hà quá nhiều, vô số người chết trôi mà không có aitới nhận thân, trong đó có không ít xác trẻ em, phần bị sinh non, phầnthì do cha mẹ nó sinh ra nhưng nuôi không được. Những chuyện như thế từbấy tới giờ vẫn là dân bất lực, quan không màng truy xét, phía dướikhông người nào báo án, bên trên càng mừng rỡ mà giả vờ hồ đồ. Tử thi là vớt lên từ dưới sông nên cứ theo như luật cũ, giao hết cho đội tuầnsông xử lý. Chính quyền phái người đến tìm Quách sư phụ ở đội tuần sông, bảo ông ta quấn chiếu cho thi thể đứa nhỏ, cột dây hai đầu rồi mang ranghĩa trang lo liệu. Thế nhưng việc vừa tới tay liền nóng hổi, chính vìxảy ra quái sự rồi!
Theo như phong tục địa phương thì chết đuối không được nhập đất, chết vì nước thuộc về dạng chết yểu chứ không phải chết già nên nhất định phảihỏa thiêu thành tro, gom hết vào trong lọ rồi mới có thể hạ táng. Màcũng không được hỏa táng liền ngay, theo như quy củ thì phải đặt ở nghĩa trang mấy ngày, lỡ như có người nhà đến báo án nhận xác thì còn cóđường mà xác minh thân phận của người đã chết. Chẳng qua mùa hè khí trời oi ả khiến tử thi càng bốc mùi nồng nặc, không ai chịu nổi, thế là thứquy tắc này liền trở nên vô dụng.
Nghĩa trang cũng tương tự như nhà tang lễ bây giờ, nghĩa trang mà độituần sông sử dụng gọi là nghĩa trang miếu Hà Long, chỗ này ở ngoài cửaTây, vị trí tương đối vắng vẻ. Trong miếu có một bức tượng Long Vươnggia nặn bằng đất, khoác áo vảy kim tuyến, thân người đầu rồng, dân gianvẫn hay gọi là ông Long Ngũ, là Quảng Tế Long Vương chuyên cai quản sông nước Trường Giang và Hoàng Hà. Quảng Tế Long Vương xếp hạng thứ nămtrong các Long Vương, chính vì thế người ta mới xưng là ông Long Ngũ.Tại quải Nguyệt Phong trên Bàn Sơn ở huyện Kế có ngôi Vân Tráo tự, chính là chủ miếu của Quảng Tế Long Vương do hoàng đế sắc phong, nhang khóicực thịnh, truyền thuyết vô số. Long Vương là vị thần phù hộ cho dângian mưa thuận gió hòa, mà ngôi miếu Long vương ngoài cửa Tây này còn có một câu chuyện về Hạn bạt vẫn được lưu truyền trong dân gian.
Quách sư phụ từng nghe thầy mình kể lại, ngay từ mấy trăm năm trước,thời còn chưa có thành Thiên Tân, nơi đây đã từng xảy ra một trận đạihạn hiếm thấy. Nông dân kiếm cơm từ đất, sợ là sợ trời già không banmưa, năm đó hạn hán khó lường, chín chín tám mươi mốt ngày không có mộtgiọt mưa buông xuống, đất đai cũng nứt nẻ ra rồi, hoa màu khô héo, hạnđến mức cây cối bốc ra khói, sỏi đá phun ra lửa. Các thôn trang xungquanh sầu lo hết cách, không thể làm gì khác hơn là mời thầy phong thủyvề xem. Thầy phong thủy chỉ cần nghe nói, không cần đến tận nơi quan sát mà cũng biết ngay là do cương thi trong một ngôi mộ biến thành Hạn Bạt, vừa mới chạy tới thực địa quan sát, nhìn xuống liền không khỏi sợ hãi,nơi này yêu khí quá nặng, quả nhiên trước nay chưa từng thấy qua, có thể không đơn giản chỉ là Hạn Bạt như vậy, cương thi đã biến thành thi ma,không một ai hàng phục được nữa rồi!
Thôn dân vì tìm đường sống, đành phải dựng lên một ngôi miếu tế bái Hạnma đại tiên, còn chuẩn bị cả đồng nam đồng nữ để tế sống. Đồng nam đồngnữ là do rút thăm mà ra, con nhà ai bốc trúng thì xem như là xui xẻo.Trong thôn có một bà lão quanh năm ăn chay niệm Phật, cháu gái bà bấthạnh bị chọn làm vật tế sống, bà lão tuy không đành do cháu còn quá nhỏ, nhưng cũng không thể nào tránh khỏi, vì vậy một mình ở trong phòng báiPhật cầu thần, khóc đến mù cả mắt. Đến đêm, bỗng nhiên lại mơ thấy mộtngười tự xưng là ông Ngũ tìm tới tận cửa nhà, khuyên bọn họ không nêndùng đồng nam đồng nữ tế bái Hạn ma đại tiên, ngày mai sẽ có một trậngiông tố sấm sét, đó cũng chính là lúc ông ta tới bắt thi ma. Nhưng vẫnbiết một tay vỗ khó nên kêu, vậy nên có hai chuyện muốn cậy nhờ. Thứnhất là mượn tiếng chiêng tiếng trống của mọi người mà tăng phần uy thế, thứ hai là, không thể giết Hạn ma kia được…, bởi vì máu trên người conthi ma này có thể truyền dịch bệnh, một khi giết thi ma sẽ khiến ngườivà vật trong vòng trăm dặm không đường sống sót, chỉ có thể dùng dâythừng ở giếng nước đầu thôn nhằm trói gô nó lại. Sợi dây thừng kia vắtqua ròng rọc kéo gàu múc nước, không biết đã dùng bao nhiêu năm, baonhiêu đời rồi mà chẳng hề sứt mẻ tí nào, đã thế lại còn tinh tươm hệtnhư mới, có thể thấy đây chẳng phải vật phàm. Việc họ cần làm là phảitháo dây thừng ra trước, để ông Ngũ cầm dây trói thi ma. Nói xong, người tự xưng là ông Ngũ liền biến mất, không còn thấy tăm hơi.
Bà lão tỉnh giấc, đem chuyện này kể lại cho thôn dân, mọi người bán tínbán nghi, chần chừ luôn mãi, cuối cùng cũng quyết định làm theo lời bàlão nói. Vừa mới qua ngày hôm sau, một tiếng sấm nổ rền rĩ bỗng đột ngột vang lên mà không có một chút dấu hiệu báo trước nào, phòng ốc chấnđộng, rung lên bần bật, kế đó là cuồng phong gào thét, mưa to tầm tã.Những thôn dân gan to mật lớn thò đầu nhìn lén ra bên ngoài, thấy mộtcon rồng trắng dài hơn chục trượng đang ẩn hiện bên trong tầng mây đenphủ kín cả bầu trời, thân rồng quấn lấy một con quái vật đầu sừng, toànthân mọc kín một tầng lông đỏ, ngay cả cặp mắt cũng đỏ lòe lòe hệt nhưhai ngọn đèn lồng. Thôn dân vội vàng khua chiêng gõ trống reo hò trợ uy, đất trời xám xịt, phải qua hơn một canh giờ sau, Hạn ma đại tiên mới bị dây thừng trói chặt, lại bị một tia sét đánh văng thẳng vào cái giếngkhô đầu thôn. Nhưng sau đó đất trời rung chuyển, giếng cạn sụp xuống, bị lấp bằng, bọn họ đến giờ mới nhận ra ông Ngũ không phải người thường mà chính là Quảng Tế Long Vương gia hiển linh! Kể từ đó lập miếu LongVương ngay trên miệng giếng sập, thay nhau thắp nhang cúng bái, hươnghỏa không dứt.
Miếu Hà Long có nguồn gốc từ đây, thuộc về loại truyền thuyết lưu truyền trong dân gian, đến thời Dân quốc thì hương khói liền tắt, tượng ôngLong Ngũ tuy vẫn còn tồn tại nhưng những kiến trúc liên quan đều mấtsạch, chỉ còn một gian điện thờ lớn là sót lại, chung quanh mọc lên vôsố nhà dân. Tới năm , nơi đây trở thành nghĩa trang, đội tuần sôngvớt được xác chết trôi thì phần lớn đều đem tới để, thầy dạy của Quáchsư phụ có biết chút ít đạo thuật nên thường xuyên thay người nhà nạnnhân lo việc tang lễ, còn biết xem mồ soi mả, các loại âm trạch dươngtrạch, ngoài ra cũng là một tay làm đồ vàng mã vô cùng giỏi. Bình thường thầy trò hai người đều ở lại ngôi miếu nát, gian điện trước ngăn rathành hai phòng nhỏ làm cửa hàng vàng mã, hậu điện xem như nghĩa trang,sau khi thầy cả già rồi qua đời thì nơi đây cũng chỉ còn lại một mìnhQuách nhị gia. Thu nhập từ việc vớt xác và trông coi thi thể người chếtkhông được nhiều cho lắm, cho nên ngoại trừ những lúc đến đội tuần sônglàm việc vặt, ông ta đều trở lại nghĩa trang miếu Hà Long làm vàng mã,tay nghề của Quách sư phụ vô cùng tốt, người giấy ngựa giấy do ông talàm ra trông cứ như là thật vậy.
Ngày đó ở ngã ba cửa sông vớt được thi hài một đứa bé, Quách sư phụ vẫnlàm như thường lệ, đem thi hài mang về nghĩa trang, khi tối trời thìliền xảy ra chuyện.
Câu chuyện mà chúng ta đang kể đến, không thể nói cho chính xác là vàongày nào tháng nào năm nào nữa rồi, đại khái chỉ biết là vào khoảng haimươi tám tháng sáu âm lịch. Dân gian thường nói hai mươi tám tháng sáuâm lịch, lão Lý cụt đuôi về nhà khóc giỗ mẹ. Tương truyền trước kia cómột người đàn bà họ Lý sinh ra một con rắn đen nhỏ, sau đó đóng cửa cắtmất đuôi rắn. Mà con rắn đen này vốn là rồng đen dưới sông Hắc Long đầuthai, cũng chính là lão Lý cụt đuôi mà mọi người vẫn nhắc, sau khi người đàn bà này mất thì rồng đen cũng đi biệt tăm, mỗi năm đến ngày hai mươi tám tháng sáu âm lịch, lão Lý cụt đuôi mới về khóc thăm mộ mẹ một lần.Mấy bữa trước đúng là mưa dầm không ngớt, nhưng hôm đó không mưa mà sắctrời chỉ âm u nặng trĩu, sau khi về tới nghĩa trang thì cũng đã đến lúclên đèn.
Vài ngày nay nghĩa trang không có người chết, Quách sư phụ dùng xe đẩyxác đứa bé vào phòng trong, gian phòng này cũng chính là nửa phần saucủa đại điện thuộc miếu Hà Long thuở ấy. Thi thể được đặt lên giường đá, chiếu manh không mở ra mà trước tiên thắp đèn rồi đốt thêm hai nénnhang ở cạnh đầu. Theo thuyết pháp mê tín dị đoan, quỷ đói ngửi mùinhang có thể đỡ xót ruột, cho người chết nén nhang cũng tức là cho hồndùng bữa, ông ta thương cho đứa trẻ chết yểu, lúc thắp nhang còn cố ýđốt thêm một nén.
Bận bịu lo chuyện người chết xong thì cũng tới lúc người sống dùng cơmrồi. Mọi người vẫn gọi Quách sư phụ là Quách Nhị gia, người ở thànhThiên Tân đặc biệt coi trọng hai chữ Nhị gia, gặp ai không quen biết thì vẫn cứ gọi là Nhị gia hoặc Nhị ca, còn những người vốn quen biết thìdựa vào ngôi thứ trong nhà mà xưng hô cho tương xứng, từ anh cả Nhị gia, kế đến là Tam gia, Tứ gia rồi sau nữa.
Quách sư phụ không phải Nhị gia mà chỉ là con thứ trong nhà, anh cả nhàông ta đang ở trong phòng này đây. Nói như vậy có thể khiến cho người ta cảm thấy sợ, như trên đã nói Quách sư phụ chỉ ở nghĩa trang có mộtmình, vậy từ đâu bỗng lòi ra thêm một người anh? Còn sống hay là đãchết?
Thực ra anh cả của Quách sư phụ chỉ là một con búp bê đất sét nhỏ xíu.Cái gọi là búp bê anh cả này, theo như phong tục của xã hội cũ, vợ chồng sau khi kết hôn một thời gian đã lâu mà vẫn chưa có con thì có thể đếnmiếu Mẹ tổ cầu tự. Trên bàn thờ Thiên Hậu nương nương có rất nhiều búpbê con nít, toàn bộ đều đã được nung kỹ, tướng mạo không giống nhau, cólanh lợi hoạt bát, có ngây thơ đáng yêu, vợ chồng cầu con đưa đủ tiềnnhang đèn, chọn xong búp bê rồi thì buộc dây đỏ lên trên mang về nhànuôi như con của mình. Sau này nếu như có thể sinh con, vậy búp bê connít sẽ làm con cả, đứa mới sinh thì là con thứ, phải gọi búp bê là anh.Rồi thì cách vài năm phải tắm rửa cho búp bê con nít một lần, sau đó còn phải mời nghệ nhân về thay quần áo cho nó, dung mạo cũng phải thay đổidần cho hợp tuổi tác, thậm chí còn phải cưới vợ cho anh cả búp bê, tứclà rước thêm một em búp bê con nít thuộc nữ giới vào nhà, đặt cùng mộtchỗ, ghép thành một cặp. Tại vì con cái trong nhà có hai đứa, nếu nhưanh cả còn chưa cưới, em thứ lại thành thân trước thì không hợp với quycủ cho lắm.
Như thời buổi ngày nay không mấy ai tin, nhưng đặt vào xã hội ngày đóthì lại có rất nhiều, mặt khác, cũng vì năm này nối tháng nọ, anh cả búp bê do thường xuyên tiếp xúc với khói lửa nhân gian nên khó tránh khỏilàm dấy lên một số chuyện lâm ly kỳ quái. Lớp người già khi đó vẫn thích kể về những chuyện đại loại như con búp bê anh cả mà tôi nuôi ở nhàđấy, nửa đêm nó bật sống dậy ăn vụng cơm …
Quách sư phụ cũng có một vị đại ca búp bê như thế, cha mẹ ở nhà mất sớm, từ nhỏ đã xem người anh búp bê này như anh ruột, mỗi lần về nhà đềuchào anh em mới về, khi ăn cơm cũng không quên đặt cho anh hai một đôiđũa, ban ngày gặp chuyện gì không thoải mái hoặc khó xử, không phân biệt chuyện tốt hay là xấu, cứ về nhà lại tỉ tê cùng với anh mình. Hôm naycũng như thường lệ, cơm nước với anh trai búp bê xong thì sắc trời đãtối mịt, trời đêm oi bức không mưa, ông ta dọn bát đũa xong thì quayngười nhìn lại, đột nhiên phát hiện ông anh búp bê ở trên bàn đã biếnmất.
Quách sư phụ lúc ấy tuổi trẻ gan lớn, bản tính nhân nghĩa chính trực,trời sinh một bầu nhiệt huyết, không làm việc trái với lương tâm nênkhông sợ quỷ tìm đến cửa, nếu không thì sao lại dám một mình trông coinghĩa trang? Lại nói bữa này đúng là gặp quái sự, anh trai búp bê đượcđặt trên bàn cơm, dùng xong cơm nước thì thu dọn bát đũa, vừa tính quayqua loay hoay với mấy món vàng mã tiếp, ấy thế mà ngoắt cái trên bàn đãtrống không. Tuy ngày nào Quách sư phụ cũng nói chuyện với anh cả búpbê, nhưng chẳng qua cũng chỉ để giải khuây mà thôi, không lẽ chỉ có thếmà búp bê con nít này cũng thành tinh được sao?
Ông ta nghĩ đi nghĩ lại, anh trai búp bê đúng là vẫn được để ở trên bàn, không thể cứ nói mất là mất liền được. Nhìn ra thì cửa phòng vẫn đóngkín, dẫu mọc cánh cũng chẳng thể nào bay ra ngoài, vậy nên mới bắt đầulần mò tìm khắp phòng. Nhưng lật tung các thứ mà mãi chả thấy bóng dángđâu, không ngờ trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, bỗng phát giác búp bêcon nít đang nằm sấp trên nóc tủ, mặt hướng xuống dưới, không nhúcnhích.
Quách sư phụ thầm bực trong lòng, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện kỳquái như này, dù cho búp bê có thành tinh tác quái thật, nhưng khi không trèo lên nóc tủ thì làm được cái cóc khô gì? Ông ta tự trấn an bảnthân, cho rằng không phải nhớ lầm thì cũng là do hoa mắt, nhưng tuyngoài mặt nói vậy, còn trong lòng thì chột dạ, ắt hẳn là phải có duyêncớ chi đây.
Nhất thời nghĩ mãi không ra, lại đặt anh trai búp bê lên chỗ cao nhấttrong phòng, không thèm động chạm gì nữa rồi tự nhủ: “Anh muốn làm gìtrên đó thì làm.” Xong thắp đèn, ra ngoài dò xét chung quanh nghĩatrang. Khí trời vừa bí vừa nóng, mùi xác thối trong nghĩa trang về đêmcàng lúc càng nặng, nặng đến mức bịt mũi rồi vẫn không chịu nổi.
Ông ta lại nghĩ đến chuyện không thể đợi đến sáng, khí trời quá oi, nênthiêu hủy thi hài đứa bé này ngay trong đêm. Thế nhưng tử thi được quấnchiếu vẫn ướt nhẹp, nước chảy ròng ròng, có muốn đốt cũng chẳng tài nàocháy. Nghĩa trang có “Luyện nhân hạp”, tức là một hộp đồng có hìnhngười, trước đây là đồ trong miếu, đưa tử thi vào hộp rồi bắt đầu thiêu, tuy rằng không thể hoàn toàn đốt ra tro, nhưng chỉ cần hóa thành thanlà có thể cho vào bình đựng tro cốt được rồi. Chẳng qua cái thứ ấy không thể nào thiêu xác ướt, cho nên phải đốt một chậu than, hong khô thi thể trước cái đã. Quách sư phụ chuẩn bị chậu than xong xuôi, mới vừa quẹtlên một que diêm, từ ngoài cửa bỗng thổi tới một cơn gió lạnh, que diêmtrong tay liền phụt tắt, lại quẹt thêm que nữa, nhưng làm sao cũng chẳng cháy.
Diêm một que nối tiếp một que, nhưng không que nào cháy nổi, hình nhưcái hộp diêm này đã bị ẩm mất rồi, trên tay thì ôi thôi nhóp nhép toànlà nước, ngoài trời âm u không mưa, ấy thế mà lại cảm thấy ẩm thấp lạkỳ, trên vách tường xuất hiện từng vệt từng mảng thấm, đưa mắt hướng lên trên, dường như cả bức tường cũng có thể trào nước ra bất cứ lúc nào.Ngay sau đó, âm phong bỗng nổi lên tứ phía, luồng gió không thổi về mộthướng nhất định mà một chốc thổi về tây, một hồi thổi về nam, cứ như làđang lượn vòng xung quanh nghĩa trang miếu Hà Long vậy.
Quách sư phụ sởn hết cả tóc gáy, da gà trên người nổi lên từng đợt, cáilạnh như ngấm từ trong ngấm ra, chuyện nhóm lò than cũng không màng nghĩ đến, thầm nhủ: “Không lẽ gặp ma rồi?”
Thầy cả năm đó có để lại một bức tranh Quan đế, chính là bức “Quan côngđọc kinh Xuân thu”, vẽ Quan công đầu đội mũ khôi màu tía, mình khoácchiến bào, một tay cầm kinh Xuân thu, một tay vuốt năm chòm râu dài, mắt ánh thần quang, đúng thực là uy phong lẫm liệt. Mà bên cạnh Quan côngcòn thắp một ngọn nến, trái phải hai bên là Quan Bình đang cầm đại ấn và Chu Thương nâng Thanh Long Yểm Nguyệt đao đứng hầu, sau lưng Quan côngcòn có con ngựa Xích Thố, bốn vó sinh phong, nóng lòng chờ bôn tẩu. Bứchọa sống động y như thật, lột tả Quan công này vẫn được treo trong nghĩa trang, đối diện với cửa lớn ra vào. Nghe nói Quan công có thể trấntrạch trừ tà, miếu Hà Long được tu sửa thành nghĩa trang đã lâu, nhưngvẫn chưa từng phát sinh ra chuyện ma quỷ quấy phá bao giờ.
Quách sư phụ ngẩng đầu thấy bức tranh Quan công vẫn còn treo chỉn chugiữa phòng, nghĩ bụng: “Đúng lý mà nói, mình chưa từng làm ra chuyện gìtrái với lương tâm, cô hồn dã quỷ không nên tìm tới mình mới phải. Hơnnữa còn có tranh Quan công treo trên tường để trừ tà, dù có là ma quỷcũng chẳng dám tiến vào đây. Thấy sự lạ mà không lấy làm lạ, sự lạ đếnđâu cũng chào thua!” Có mê tín hay không thì để sau hẵng nói, chỉ biết ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, ý chí liền trở nên kiên định ítnhiều, cũng không dám nghĩ ngợi gì nữa mà ngồi xuống dưới ánh đèn làmngười nộm, vừa hát một hai câu dân ca để khỏa lấp.
Từ lúc lên đèn cho tới canh năm trời sáng, ngồi trong nghĩa trang miếuHà Long một đêm, nghe được gà gáy ở phương xa rồi, tảng đá lớn tronglòng Quách sư phụ mới được gỡ xuống. Lại nhìn vết nước thấm ước chừngphải cao hơn đầu người vẫn còn in rõ trên tường, chăn đệm trong nhà toàn bộ đều ướt nhẹp, cả bức tranh trên tường cũng mờ nhòe hẳn đi, đúng làtiếc thay cho một bức họa Quan công này.
Đến giờ ông ta mới chợt hiểu ra, anh trai búp bê trốn trên nóc tủ là bởi vì sợ bị ướt, nhưng mà trời không mưa không dột, làm sao trong nhà lạiướt hết trơn như vậy? Chẳng lẽ đêm qua có ma da dưới sông tìm tới cửa,muốn vào trong phòng nhưng do sợ tranh Quan công nên không dám? Mà vấnđề là ma ở đâu ra?
Đầu óc Quách sư phụ xoay chuyển mau lẹ, ngồi trong phòng bắt đầu suyngẫm về chuyện này, nhưng càng nghĩ càng thấy không hợp lý, cảm thấy quá nửa là có liên quan tới cái xác của đứa bé kia. Trời sáng rồi cũngkhông màng cơm nước mà vội vã ra ngoài, vào thành tìm mấy người của độituần sông đến hỗ trợ lặn xuống chân cầu lớn ở ngã ba sông. Ông ta chorằng dưới sông còn có thứ gì đó, nói ra chẳng có ai tin, nhưng ngườitrong đội mò xác toàn bộ đều nghe theo lời Quách sư phụ. Mấy người chiara vịn vào một cây sào dài mà lặn xuống dưới sông dò tìm, lần mò mộtthước rồi lại một thước sâu, nếu dưới đáy sông có vật gì lạ, chỉ cầndùng tay cảm nhận là cũng có thể biết được. Từ lúc trời vừa rạng sángcho đến giữa trưa, phát hiện ra thêm xác của một cô gái ở dưới đáy,nhưng bất kể là ai cũng không vớt lên được, người chết cứ như là mọc rễdưới sông luôn rồi vậy.
Hiện tại đã là ban ngày, xung quanh đầy rẫy những người rãnh rỗi tò mòtới xem náo nhiệt, dân chúng vừa thấy vớt được xác cô gái dưới đáy sônglên liền tranh nhau sang vây xem, người một câu tôi một lời, bàn tán xôn xao. Trước kia thường xuyên vớt được xác dưới sông Hải Hà, nhưng xácnam vẫn chiếm phần lớn, vì đa phần đều là người đi bơi bị chết đuối, màđàn bà con gái thì rất ít khi xuống sông bơi lội. Trong xã hội cũ, phụnữ bơi sông thì thật đúng là chả ra cái thể thống gì, chính vì thế xácchết nữ dưới sông Hải Hà mới không nhiều lắm. Nhưng không nhiều không có nghĩa là không hề có, một khi dưới sông có xác chết nữ nhân thì thườngthường là do giết người vứt xác hoặc là nhảy sông tự vẫn. Những chuyệnnhư vậy lan truyền đặc biệt nhanh, chả mấy chốc mà người ta đã bu lạichật kín cả bên bờ, người có vóc dáng nhỏ bé ở phía sau nhìn không thấythì gấp đến độ cố nhón nhảy thật cao, thậm chí lại còn có kẻ leo lên cảnóc nhà để quan sát. Các cô cậu thành Thiên Tân ngày đó thích nhất là ra đường gặp chỗ náo nhiệt, dù trong nhà có việc gấp đến đâu thì cũng phải xem cho đã rồi mới thèm về nhà.
Đội tuần sông có mấy người xuống nước, trên cầu còn có người dùng dâythừng cột móc thả xuống kéo, tốn sức hơn nửa ngày, cuối cùng mới có thểkhiến xác chết nữ này nổi lên trên mặt nước. Tất cả mọi người, trong đócó cả Quách sư phụ đều cảm thấy kỳ quái, vì sao thi thể dưới sông lạinặng đến như thế?
Đội tuần sông vớt thi hài của cô gái này lên rồi cẩn thận quan sát mộtlượt, khắp thi thể bị rong rêu mọc dài bao phủ, bóc mãi không ra, toànbộ như dính liền làm một với cái xác. Một màu xanh thẫm của rong rêu phủ kín một thân da thịt cứng như sắt ở bên dưới, tử thi khô cứng, mặt mũikhó lòng phân biệt, chỉ biết nhìn qua cực kỳ đáng sợ. Càng ghê rợn hơnlà, người con gái này còn bị trói gô, dây chão gân bò thắt nút chết, lại do ngâm nước quá lâu nên càng xiết chặt, có muốn cắt cũng cắt khôngxong, trên lưng cô ta còn cột theo một khối sắt lớn có hình thù quái dịnên mới chìm sâu ở dưới đáy không thể nổi lên trên. Đội tuần sông buộcphải khiêng cả khối sắt lên cùng.
Đám người vây xem tận mắt chứng kiến quá trình vớt xác, phàm là ngườithấy được bộ dáng của cô gái này, không ai là không sợ. Hình dáng kiacăn bản nhìn không giống như người chết, mà quả thực là một quái vậttoàn thân phủ lông xanh, chuyện này lại càng rền vang, nhà nhà thắphương dán bùa cầu an. Những hộ buôn bán giàu có hay làm việc thiện trong thành đều góp tiền mời sư tăng về lập đàn tụng kinh ngay ở đầu cầu.Theo những lời mê tín ngày trước, oan hồn chết đuối thường muốn tìmngười thế thân. Ví dụ như có một người chết đuối bỏ mình, hồn chết oanthường bất tán, không đến được Âm phủ nên trở thành ma da, bị vây khốnngay tại chỗ chết đuối. Ban ngày bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, ma dadưới đáy sông có muốn nhúc nhích cũng không được, trời mưa thì cảm giácnhư vạn tiễn xuyên thân, gió nổi lên thì như bị dao găm cắt thịt, tìnhcảnh cực kỳ thê thảm. Hễ có ai tới sát mép sông, ma da sẽ lôi tuột người đó xuống, cho dù người bị ma da kéo có biết bơi thì cũng bị tóm chặt cổ chân mà lôi thẳng, giãy dụa cũng không thoát mà ngộp nước đến chết. Mada làm như vậy là để tìm người thế chỗ, khi đó nó mới có thể đi đầuthai, để lại kẻ mới chết ở lại đáy sông chịu tội thay.
Quan niệm mê tín dị đoan trong xã hội ngày trước ăn vào lòng người rấtsâu, cho rằng ma da mỗi năm đều tìm người thế thân nên thường đem chuyện người chết đuối dưới sông mà quy hết vào lý do ấy cả, vậy nên mới nóichỗ nào có người chết đuối là chỗ đó có ma da, nhưng xác trôi sông thìkhác. Bởi vì không biết người chết trôi là chết ở chỗ nào, cho nên mớiphải mời sư tăng về niệm chú vãng sinh, siêu độ cho linh hồn này, nếukhông mai sau dưới chân cầu sẽ còn có người phải toi mạng. Mãi cho tớisau Giải phóng thì những tục lệ như thế mới không còn nữa.
Quách sư phụ thân là cảnh sát sông Ngũ Hà, thấy tình hình ngày đó thìtrong lòng liền biết ngay là hung án giết người, hơn nữa còn là vụ mộtlần hai mạng. Hai mẹ con nhà kia bị giết hại, dìm xác xuống đáy sâu đãtừ mấy năm trước, mãi đến khi có thủy tặc giăng lưới tuyệt hậu mới vôtình vớt được thi thể của đứa trẻ. Nửa đêm hôm qua cả phòng đẫm nước,nói không chừng là do ma da tìm tới cửa đòi con. Chẳng qua loại sự việcdo thứ âm hồn bất tán này gây ra không có gì có thể làm chứng, cũngkhông biết có phải là do sư thầy niệm chú vãng sinh siêu độ cho vong hồn có tác dụng hay không, dù sao ngã ba cửa sông cũng không còn thấy maquỷ xuất hiện. Hai xác chết một lớn một nhỏ này cấp trên cũng không màng giải quyết, trở thành một vụ án treo.
Vào những năm trước Giải phóng, tại mấy con sông ở thành Thiên Tân, cộng thêm cả những cống rãnh chứa nước bẩn chảy xuôi, mỗi năm phải có hai,ba trăm người chết đuối là ít. Đại đa số người chết là do ngộp nước,mười phần chỉ có một là hung án giết người, mà trong số các vụ án này,có thể phá giải được lại không quá một phần ba. Thực ra mà nói, tỷ lệnhư vậy cũng không tính là quá thấp.
Vụ án dìm xác xuống ngã ba cửa sông làm toàn thành chấn động, người nàocó thể giải được vụ này nhất định sẽ thăng quan phát tài. Nhưng những kẻ có kinh nghiệm đều biết đây là một hung án không cách nào phá được, chủ yếu đều là do hai thi thể nằm dưới sông không ít năm, tuy thân thểkhông rữa nát, cũng không bị cá rỉa thịt, nhưng xác dưới đáy sông thì đã biến thành cương thi. Theo lý thì không thể nào giải thích nổi, nhưngtheo như thuyết pháp mê tín dị đoan thì có lẽ là do người chết quá oan,hơn nữa quần áo, giầy dép của người chết cũng đã bị bùn nước ngâm mụcnát hết cả rồi, nhìn không ra xuất xứ thân phận, với lại cũng chẳng cóai tới nhận thân. Trong những năm tháng chiến tranh loạn lạc này, mạngngười như cỏ rác, người sống còn chưa kể hết, án mạng chưa phá giải được lại càng nhiều như sao trên trời, chính vì thế quan trên cũng chẳngthèm ngó ngàng gì cả, cứ chuẩn án xong rồi để đó.
Cảnh sát sông thường không tham gia phá án, cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, nhưng vụ án treo này với Quách sư phụ mà nói thì cũng chẳng khác chi khối sắt cột trên xác hai mẹ con kia, luôn đè nặng ở trong lòng,trước sau không thể nào bỏ xuống được. Ông ta âm thầm không nói với mộtai một lời mà tự mình tới dưới cầu đốt giấy tiền vàng bạc, sau này rốtcuộc cũng phá được án, dẫn tới một đoạn “thôn Ác Cẩu truy nã Liên HóaThanh”. Đến khi ấy còn có chuyện còn quái lạ hơn, các bạn cứ ghi nhớchuyện này trước đã, rồi sau này chúng ta lại bàn tiếp.
Trước tiên hãy nói về lúc phát hiện xác cô gái ở ngã ba cửa sông, đámđông vây quanh nghe ngóng đều nói Quách sư phụ thực như thần, làm sao có thể biết trước dưới sông còn có xác cô gái này được? Dĩ nhiên là phảicó bản lĩnh quan phong vọng khí rồi, quả nhiên là Hà thần nha! Thầy cảđời nhà Thanh đảm đương đội tuần sông vẫn được bàn dân bách tính tặngcho cái tước hiệu là “Hà thần”, mọi người dựa vào đó mà rỉ tai nhau,cũng xưng Quách sư phụ là “Hà thần” như vậy. Quần chúng mỗi lần nhắc đến là lại hô “Hà thần Quách Đắc Hữu”, từ miệng nhân dân sang tới truyềnthanh báo chí, cái tên này được lan truyền vô cùng mau lẹ.
Quách sư phụ nghe người ta gọi mình là Hà thần, ngay lập tức toàn thântoát mồ hôi lạnh, nhớ tới những lời thầy cả lúc trước vẫn luôn miệng dặn dò: “Mai này nếu có ai gọi anh là Hà thần thì anh chớ có nên nhận, bằng không nhất định gặp phải họa chết người!”
Song vì sao không thể gọi là Hà thần thì thầy cả lại không hề nhắc tới,ông ta nhớ đến câu nói ấy, liền lần lượt bảo lại với những người thânquen, cũng không dám xưng thành như thế.
Về phần búp bê con nít thì vẫn giữ lại trong nhà như trước. Năm ,sau Giải phóng, cả nước bắt tay vào bài trừ mê tín dị đoan, kết quả phần lớn những thứ này đều bị tiêu hủy. Anh cả búp bê của Quách sư phụ khiấy vô duyên vô cớ bỗng biến đi đâu mất, lần này mất đi rồi liền khôngthể nào tìm lại được, chẳng qua Quách sư phụ cũng không hề lo lắng chútnào. Ông ta cho rằng vị anh trai búp bê nhà mình đúng là có linh tính,đã trốn ra ngoài tị nạn mất rồi!