Ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy () thật sự là một cách kéo gần quan hệ rất tốt, chỉ cần tính cách người ngồi cùng bàn không quá tệ thì vẫn có thể sống chung được.
Lục Trạch và Giang Di thực sự là một điển hình cho câu nói ấy.
Trong khi vẫn còn đang kinh ngạc và thay đổi cái nhìn về Lục Trạch thì Giang Di ngoài ý muốn phát hiện ra mình và cái tên tư duy không cùng một chiều không gian với mình kia đã trở thành anh em tốt.
Họ cùng uống rượu sưởi ấm mùa đông, cùng đi xem phim cho qua ngày lễ độc thân, cùng đàm luận xem con gái ban nào đẹp, cùng nhau tưởng tượng về tương lai tràn ngập kinh ngạc và vui vẻ ra sao.
Có một ngày, Lục Trạch khoác vai Giang Di theo thói quen:
– Này này này, Giang Di, về sau cậu muốn làm gì?
Giang Di không chần chừ, đáp:
– Vẽ tranh.
Lục Trạch rất ít khi thấy Giang Di quyết đoán với một việc gì như thế, vậy nên cậu ta đem chuyện này nhớ kĩ trong lòng:
– Vậy sau này cậu phải vẽ tôi đẹp trai vào đấy.
Giang Di ngước mắt:
– Còn phải xem tâm tình tôi đã.
Lục Trạch cứ như vậy mà vươn tay, xoa đầu Giang Di:
– Không phúc hậu mà, thật sự là không phúc hậu. Giang Di, cậu thế này là rất không được đâu đấy.
Giang Di dùng tay mình gạt tay Lục Trạch xuống:
– Đừng có động vào.
Sau đó, cậu qua quýt chỉnh lại tóc, nói:
– Ban nãy còn có thể cân nhắc, nhưng bây giờ thì nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tiếp sau, cậu thản nhiên đem mấy từ đơn ra học thuộc lòng, mặc kệ cho Lục Trạch đã nhập diễn quá sâu kia vẫn đang tiếp tục lải nhải:
– Giang Di, như thế mà còn là anh em tốt nữa sao? Cậu nhất định là yêu rồi, nhất định! Ôi, quả nhiên là gặp sắc quên bạn mà…
Lục Trạch cứ thế mà nổ văng nước miếng, Giang Di đập “bộp” quyển sách lên mặt cậu ta tỏ ý tuyên bố thực sự kết thúc cuộc trò chuyện.
______________________
(): thường xuyên gặp mặt, không gặp chỗ này thì gặp chỗ khác