"Chỉ cần thực hiện theo các bước này là ta có thể tính ra được số gạo thiếu hụt trong tháng."
"Đa tạ đại thiếu gia, đa tạ ngài rất nhiều.
Quả không hổ là thế tử tương lai của Thẩm gia chúng ta."
Trước thái độ niềm nở hận không thể quỳ xuống trước mặt mình của chủ quản quầy gạo, người thanh niên chỉ bình tĩnh gật đầu.
Tuy nhiên nếu để ý kĩ, khi nghe thấy hai từ "thế tử", khuôn mặt hắn vẫn hơi biến đổi một chút.
"Kia chẳng phải là kiệu của vương gia hay sao? Hẳn là ngài ấy đến đón đại thiếu gia."
Không biết ai đột nhiên kêu lên, cả người thanh niên lẫn đại chủ quản liền đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Đứng ở phía bên đường là một bóng dáng cao lớn vô cùng quen mắt.
Hắn ăn mặc chỉnh tề, đầu đội mũ quan, bên hông dắt một viên miếng ngọc bội khắc một chữ " Thẩm".
Khí chất trên người hắn cùng người thanh niên trong tiệm có vài phần giống nhau, chỉ cần nhìn qua là biết có quan hệ máu mủ.
Đại chủ quản thấy vậy cũng không lôi kéo hắn nữa mà nhiệt tình tiễn người thanh niên ra khỏi tiệm.
"Đại thiếu gia đi thong thả."
Vị đại thiếu gia hơi mỉm cười thay cho lời chào, sau đó xoay người đi về phía bóng dáng cao lớn phía bên kia.
"Đại thiếu gia ngày càng có phong thái của vương gia."
Nhìn hai cha con sánh bước cạnh nhau, đại chủ quản nhịn không được mà vuốt râu cảm thán.
Bao đời nhà lão đi theo nhà họ Thẩm là từng ấy đời phục vụ những vị chủ nhân tài giỏi.
Nhớ năm xưa Thẩm tướng quân cùng tiên hoàng sánh vai gánh vác giang sơn lừng lẫy một thời, sau đó được người tin tưởng mà phong vương khiến con cháu nhà họ Thẩm một bước lên mây.
Đến đời Thẩm vương gia, Thẩm Minh Quyết, dù không xông pha chiến trường giết địch như trước nhưng những kế trị thủy, trị đạo tặc của ngài vẫn khiến dân chúng tin yêu và kính phục.
Sau này, đời con là Thẩm Minh Thành, tuy tuổi tác còn trẻ nhưng ngài đã bộc lộ được tài năng quản lý cùng tấm lòng bao dung độ lượng không thua kém gì phụ thân.
Đại chủ quản không khỏi mỏi mắt chờ mong vị chủ nhân trẻ tuổi của mình sẽ tiếp quản cơ nghiệp của vương phủ.
"Nhưng có vẻ vương gia cũng chỉ để tâm mỗi mình nhị thiếu gia." Tạp vụ đứng bên cạnh nhịn không được nhỏ giọng chen vào.
Nhìn qua thì giống như vương gia đến xem xét đại thiếu gia nhưng gã vừa từ bên kia đường chạy sang liền phát hiện, lý do vương gia xuất hiện ở đây là để mua chút đồ ăn vặt mà chạm mặt Thẩm Minh Thành cũng chỉ là ngẫu nhiên.
Còn về việc mua đồ ăn vặt cho ai thì cũng không cần gã đoán già đoán non.
Người duy nhất được vương gia yêu thương như vậy cũng chỉ có mình nhị thiếu gia mà thôi.
Nghĩ đến vị thiếu niên nhỏ tuổi ấy gã tạp vụ theo bản năng mà rùng mình.
Năm ngày trước nhị thiếu gia mới bước sang tuổi mười bảy nhưng tiếng xấu của y đã sớm đồn khắp Bích Lạc thành.
Ai ở đây cũng biết, nhị thiếu gia xấu tính bất tài lại có thù tất báo.
Ai đắc tội với y liền không có một ngày bình yên.
Mà kể cả không đắc tội với vị tổ tông này, cũng bị y lấy lý do ngứa mắt mà hành hạ.
Điển hình chính là công tử nhà thừa tướng.
Không biết vị công tử như hoa như ngọc đó động chạm gì đến nhị thiếu gia kia mà chỉ cần hai người chạm mặt nhau là con thứ của phủ vương gia liền làm om sòm lên.
Ài, biết sao được.
Bởi vì thiếu niên không nói lý lẽ và cũng đừng bao giờ dùng lý lẽ để nói chuyện với y.
"Nếu nhị thiếu gia chịu yên phận một chút thì tốt rồi.
Vương gia cũng bớt đau đầu hơn.
Dù sao cũng chỉ là con nuôi."
"Cẩn thận cái miệng!" Chủ quản vội vàng bịt miệng gã tạp vụ lại.
"Chuyện nhà chủ nhân mà mi cũng dám xen miệng vào à? Còn cần đầu nữa không hả?"
Mặc dù miệng thì cảnh cáo như vậy nhưng đại chủ quản biết không chỉ người trong phủ mà hầu như ai trong kinh thành cũng biết nhị thiếu gia của Thẩm vương là con nuôi.
Chuyện này cũng không có gì khó đoán.
Thẩm vương gia yêu thương vương phi nhiều như vậy, sau khi nàng qua đời vì khó sinh ngài cũng không có ý định tìm vợ lẽ mà dồn toàn lực bồi dưỡng Thẩm Minh Thành.
Bất ngờ thay, vài năm sau, Thẩm vương gia lại đem về một đứa trẻ tuổi tác ngang hàng với đại thiếu gia, hắn cũng không giải thích nhiều mà ra lệnh cho người hầu trong phủ gọi y là nhị thiếu gia.
Ban đầu bọn họ còn cho rằng thiếu niên là con riêng của vương gia nhưng càng lớn y càng không giống người Thẩm gia vậy nên tất cả đều nhất trí cho rằng thiếu niên là con nuôi.
Tuy là con nuôi nhưng lại được cưng chiều hơn con ruột.
Vương gia cũng thật bất công.
Gã tạp vụ thở dài bắt đầu thu xếp đồ đạc.
Bởi vì cúi người mà vết thương bên hông do bị thiếu niên đá vào lại bắt đầu âm ỉ đau.
Gã tức giận muốn chửi thề vài câu nhưng khuôn mặt cao cao tại thượng hôm ấy chợt lóe qua trong đầu gã khiến mọi lời thô tục lại bị nuốt vào cổ họng.
Gã có chút bực mình mà ném giẻ lau xuống dưới đất, xoay người đi vào gian trong.
Vì sao tính cách ác liệt khiến người người phẫn nộ như vậy lại cố tình sinh ra một gương mặt đẹp?
Trong lúc này, Thẩm vương gia cùng con trai mình đã trở về vương phủ.
Từ khi gặp mặt ở ven đường đến giờ, ngoại trừ một cái gật đầu, Thẩm Minh Quyết vẫn chưa một lần đưa mắt nhìn Thẩm Minh Thành.
Người thanh niên muốn tìm cớ nói chuyện nhưng lại chẳng biết nói gì cho phải.
Hắn chỉ có thể rũ mắt, yên lặng đi theo sau cha mình.
Thẩm Minh Quyết tuy đã có hai đứa con trai nhưng lại không ai nhìn ra được bất kỳ dấu vết thời gian nào trên khuôn mặt của hắn, mà ngược lại theo thời gian, người ngoài lại cảm thấy hắn càng ngày càng uy phong lẫm liệt, giống như một cây đại thụ khiến người khác tin tưởng.
Lần đầu tiên gặp Thẩm vương gia, Thẩm Minh Thành cũng cảm thấy người này giống như một cây đại thụ với phần thân cây chắc nịch.
Nhưng đáng tiếc, những nhánh cây của nó lại không tản ra xung quanh mà dùng toàn lực nâng niu một mầm hoa yếu ớt.
Mầm hoa ấy cũng không phải là Thẩm Minh Thành.
Mải suy nghĩ linh tinh, người thanh niên đã sớm bị bỏ lại phía sau.
Thẩm Minh Thành mím môi, nhanh chân đuổi theo Thẩm vương gia.
"Phụ thân..."
Ngay khoảnh khắc hắn mở miệng, bước chân người đàn ông cũng dừng lại, nhưng lại không phải vì một tiếng "phụ thân" của hắn mà vì một âm thanh khác vang lên cùng lúc với người thanh niên.
Lúc này, Thẩm Minh Thành mới phát hiện bản thân mình đã cùng phụ thân đi đến sân sau nhà, người khiến phụ thân hắn dừng là một thiếu niên nhỏ tuổi đang ngồi thảnh thơi hóng gió ở đình.
Tuổi tác của thiếu niên so với Thẩm Minh Thành cũng không chênh lệch là bao nhưng vì hắn ngày ngày đi ra ngoài dãi dầu nắng mưa mà da dẻ trở nên thô ráp so với vị đệ đệ suốt ngày vùi mình trong lụa tơ tằm, ngay cả chút vải thô cũng khiến da mặt chảy máu kia thì hắn giống như già hơn vài tuổi.
Phải, người thiếu niên đang nằm trên đùi gia nhân, một bên hưởng thụ người hầu quạt mát một bên há miệng ăn nho kia không ai khác chính là nhị thiếu gia nổi tiếng khắp kinh thành.
Y tên Thẩm Ngọc Hà.
"Hà nhi."
Bởi vì xuất thân từ nhà binh, dù chỉ nói chuyện bình thường nhưng giọng của Thẩm Minh Quyết vẫn mang theo gì đó uy quyền cùng nghiêm trang.
Ấy vậy mà khi gọi tên thiếu niên, Thẩm Minh Thành vẫn có thể nghe ra được dịu dàng cùng nuôi chiều.
Thiếu niên hơi nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Minh Quyết, mà cũng đồng dạng đối diện với Thẩm Minh Thành ở phía sau.
Sống dưới một mái nhà, dù có cật lực né tránh thì cũng phải gặp mặt nhau vài lần.
Đây không phải lần đầu tiên hắn và thiếu niên chạm mặt nhau nhưng lần nào Thẩm Minh Thành cũng không nhịn được mà thầm mắng "yêu cơ hoạ quốc".
Thẩm Ngọc Hà là nam tử hán nhưng lại sở hữu một khuôn mặt quá mức nổi bật.
Nếu là trước đây người khác chỉ cảm thấy thiếu niên có da thịt mềm mại trắng nõn cùng một khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu thì theo thời gian chiếc cằm nhọn dần hiện ra, môi thịt không cần điểm sắc đỏ cũng tự nhiên mà thu hút mắt người.
Đặc biệt là trên khuôn mặt ấy có một đôi mắt hồ ly, đuôi mắt dài hơi xếch lên, phần viền xung quanh mắt có chút mỏng bởi vậy rất dễ đỏ ửng như tô phấn.
Mà đặc biệt ở dưới đuôi mắt của Thẩm Ngọc Hà có hai nốt ruồi son, chỉ cần đối diện với y người khác sẽ không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào hai điểm đỏ đó.
Giống như bây giờ, Thẩm Minh Thành cũng bị nó làm cho ngây người.
Tuy nhiên thiếu niên lại chẳng hề chú ý đến vị huynh trưởng đang nhìn mình chăm chú kia.
Nhìn thấy Thẩm Minh Quyết, khuôn mặt vẫn còn vương lại chút nét trẻ con của thiếu niên chợt bừng sáng lên.
Thẩm Ngọc Hà nhảy khỏi ghế, cũng không thèm để ý bản thân mình vẫn chưa xỏ giày, trực tiếp đi chân trần chạy đến trước mặt Thẩm Minh Quyết rồi bổ nhào vào lòng cha mình.
"Phụ thân!"
Vừa rồi thiếu niên còn hung dữ mà trách móc người hầu bởi vì nhìn thấy Thẩm Minh Quyết mà môi đỏ rủ xuống, khuôn mặt diễm lệ dần trở nên ướt át.
"Là ai trêu chọc bảo bối của ta vậy?"
Cằm của thiếu niên chợt bị người nhẹ nhàng nâng lên.
Ai có thể ngờ Thẩm vương gia lúc nào cũng chú trọng bề ngoài nay lại mặc kệ vạt áo sẫm màu một mảng vì nước mắt của thiếu niên, chỉ chăm chú giúp y lau nước mắt.
Từng giọt nước mắt nóng hổi to bằng hạt đầu tràn ra từ mi mắt của thiếu niên bị ngón tay to lớn tiêu diệt.
"Là thái tử phải không?"
Thẩm Minh Thành đứng bên cạnh nhịn không được mà nhìn thoáng qua.
Ở khoảng cách gần như vậy, hắn mới phát hiện bên má phải của thiếu niên có một dấu tay mờ nhạt.
Người có thể đánh được Thẩm Ngọc Hà có lẽ chỉ có thái tử Bắc Lạc Yến vì so với thiếu niên, Bắc Lạc Yến còn hống hách và ngang ngược hơn nhiều.
"Phụ thân, con không muốn vào cung nữa.
Thái tử...!thái tử..."
Thẩm Ngọc Hà rũ mắt, cơ thể nhỏ bé khẽ run lên từng đợt.
Thẩm Minh Thành biết đây là tuyệt chiêu mỗi lần thiếu niên cầu xin phụ thân thứ gì đó.
Tất nhiên lần nào người cũng đồng ý.
"Vậy không vào nữa."
"Thật sao?" Hai mắt thiếu niên sáng bừng, cũng không thèm giả đáng thương nữa mà hớn hở ngẩng đầu lên.
Thẩm vương gia chỉ "ừ" một tiếng, dùng tay xoa vết đỏ trên má y một lúc rồi mở miệng nói tiếp:
"Ta sẽ xin thái tử cho con cáo bệnh ba ngày."
Sự việc không theo ý muốn của mình khiến khuôn mặt Thẩm Ngọc Hà trở nên tối tăm.
Y ôm lấy tay Thẩm Minh Quyết bắt đầu làm nũng mà cầu xin hắn.
Mà Thẩm Minh Thành đứng ở phía sau chỉ có thể cuộn tròn ngón tay giấu dưới ống tay áo.
Làm thư đồng của thái tử là việc mà nhiều người cầu mà không được, Thẩm Ngọc Hà chỉ vì chút xây xát nhỏ mà khóc nháo đòi từ bỏ.
Nếu là hắn...!nếu là hắn...!có lẽ...
- -----------------------------------------
Cà Phê: Độc ác mỹ nhân thụ! Độc ác mỹ nhân thụ! Độc...!ngu ngốc mỹ nhân thụ ∑d(°∀°d)
Thẩm Ngọc Hà:???.