Hà Tì

chương 4: 4: quỳnh lâu ngọc vũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Phi Dương!"/ "Ngươi dám!"

Hạ Phi Dương vừa rút kiếm Lâu Vũ đã vội vàng vươn tay muốn cản lại.

Cùng lúc này gã thị vệ phía sau Thẩm Ngọc Hà cũng tiến lên chắn trước y.

Nhóm người An Sách sớm đã bị dọa co rúm người, vội vàng lùi lại, không dám lại gần Thẩm Ngọc Hà quá mười bước.

"Ta có gì không dám." Hạ Phi Dương nhếch môi cười lạnh.

Ngay cả hoàng tử hắn cũng từng đánh rồi nói gì đến đám công tử ăn chơi trác táng này.

"Nhãi ranh như ngươi không có ai dạy dỗ thì để ta đến dạy."

"Ngươi...!ngươi biết cha ta là ai không?"

Vì Thẩm Ngọc Hà được Dạ Hiên che chắn nên Hạ Phi Dương không nhìn rõ biểu cảm của thiếu niên.

Nhưng nghe giọng điệu vẫn hống hách như vậy, xem ra là vẫn chưa biết sợ.

Cẩn thận nghĩ lại, họ Thẩm ở kinh thành này mà dám ngang ngược như vậy chắc chắn chỉ có Thẩm vương gia.

Nhưng trưởng tử Thẩm Minh Thành nổi tiếng khéo léo biết co biết giãn, hẳn không phải là hắn.

Như vậy chỉ còn một người...

"Ha, thì ra là đứa con hoang của Thẩm phủ."

"Hạ Phi Dương, huynh hơi quá rồi."

Lâu Vũ đứng bên cạnh nhíu mày nhắc nhở.

Hắn không thích Thẩm Ngọc Hà nhưng không có nghĩa hắn sẽ lấy xuất thân người này ra để xúc phạm.

Dù sao y mới mười bảy tuổi, được cả phủ vương gia bảo bọc như vậy làm sao chịu nổi hai tiếng "con hoang".

Lâu Vũ đưa mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé đứng sau lưng thị vệ nhịn không được mà mủi lòng muốn an ủi thiếu niên vài câu.

Tuy nhiên lời còn chưa kịp nói ra đã nghe thấy Thẩm Ngọc Hà nghiến răng nghiến lợi mà quát lên:

"Dạ Hiên, đánh chết cái tên tiện nhân này cho ta!"

Lâu Vũ:...

Hạ Phi Dương cùng thị vệ của Thẩm Ngọc Hà cứ như vậy mà lao vào nhau.

So với vị thiếu gia họ Hạ, Dạ Hiên có lợi thế hơn về chiều cao cũng như cơ bắp nhưng Hạ Phi Dương cũng đâu phải dạng vừa, chưa kể trên tay hắn còn có vũ khí.

Nếu nói khổ thì chỉ khổ những người dân xung quanh đã bị dọa cho cho chạy toán loạn.

May mắn Thẩm Minh Thành cùng người của Thẩm phủ đã kịp chạy đến mà tách hai người ra.

So với Thẩm Ngọc Hà, Thẩm Minh Thành ăn mặc giản đơn hơn rất nhiều.

Hắn mặc một bộ sam y bình thường màu xanh nhạt, chắp tay ra phía trước, không xiểm nịnh cũng không dây dưa lôi kéo Hạ Phi Dương mà vô cùng đoan chính xin lỗi hai người.

Thẩm Ngọc Hà bị hắn bắt đứng bên cạnh, mang vẻ mặt đầy bất mãn mà quay đi chỗ khác.

Có một đệ đệ như vậy, Thẩm Minh Thành hẳn đau đầu lắm.

Lâu Vũ chợt cảm thấy may mắn vì bản thân là con một.

Mà kể cả hắn có anh chị em cũng chưa chắc đã kiếm được đệ đệ "đặc biệt" như vậy.

Phía bên này, hai người Thẩm - Hạ cũng đã giải quyết xong xung đột.

Hạ Phi Dương cũng không phải người có lòng dạ hẹp hòi, liền thoải mái bỏ qua mọi chuyện.

Hắn cùng Thẩm Minh Thành khách sáo một hồi lại không ngờ tìm được điểm chung, ngay cả Lâu Vũ cũng bị thu hút mà nhập cuộc.

Duy độc chỉ còn Thẩm Ngọc Hà bị bỏ quên một góc.

Nhìn ba người đứng cạnh nhau vô cùng hài hòa, thiếu niên rũ mắt kéo kéo Dạ Hiện bên cạnh mình, ra hiệu cho hắn cùng mình trở về.

Ở lại đây chỉ khiến y chướng tai gai mắt.

"Thẩm nhị công tử, tại hạ có thể hỏi ngài một câu được không?"

Lâu Vũ vốn đang nhiệt tình mà đàm luận về binh thư với hai người không biết từ bao giờ đã tách ra mà tiến vài bước về phía thiếu niên.

"Nói đi." Thẩm Ngọc Hà kiêu ngạo mà hất cằm.

Nếu hắn mỉa mai y, y sẽ để Dạ Hiên đập gãy xương sườn của hắn.

"Tại hạ vẫn không hiểu rốt cuộc tại hạ đắc tội với công tử chuyện gì khiến ngài hết lần này đến lần khác nhắm vào tại hạ."

Thiếu niên không đáp lại ngay mà chỉ trầm mặc nhìn hắn.

Mái tóc đen được người hầu tỉ mỉ chải chuốt cũng vì cuộc ẩu đả vừa rồi mà vài sợi tản ra, rơi xuống vai y.

Gió chợt thổi qua khiến phần tóc của thiếu niên trở nên rối tung.

Một thoáng ấy, Lâu Vũ đã cho rằng mình nhìn thấy khóe mắt thiếu niên ửng đỏ.

Khi hắn muốn tiến lại gần để nhìn rõ hơn thì phía trước đã vang lên một câu trả lời ngắn ngủi:

"Bởi vì ngươi là Lâu Vũ."

Bởi vì ngươi là Lâu Vũ còn ta là Thẩm Ngọc Hà.

Ngươi là quỳnh lâu ngọc vũ còn ta là bạch ngọc vi hà.

Người dân ở thành Bích Lạc đều biết ở phủ thừa tướng có một tài tử tên Lâu Vũ lại không biết rằng ở Thẩm phủ cũng có một người thiếu niên tên Thẩm Ngọc Hà.

Lâu Vũ bảy tuổi bắt đầu làm thơ, Thẩm Ngọc Hà sáu tuổi cũng đã học thuộc lòng kinh thư.

Năm chín tuổi Lâu Vũ có thể cưỡi được ngựa thành thạo, Thẩm Ngọc Hà cùng độ tuổi ấy mười lần giương cung thì cả mười lần mũi tên trúng hồng tâm.

Lâu Vũ mười bốn tuổi được cả kinh thành biết đến là thiếu niên có tâm tư trong sáng, ý chí ngay thẳng, có hiếu với cha mẹ.

Mà Thẩm Ngọc Hà được nhắc tới cũng là tiếng cười xùy đầy khinh thường.

Hắn là quỳnh lâu ngọc vũ.

Y là bạch ngọc vi hà.

Nhưng y không phải là ngọc mà y là vết trầy.

Vậy nên y là thứ không nên tồn tại, bởi vì sự xuất hiện của vết trầy sẽ khiến người ta gai mắt, sẽ làm giảm đi vẻ đẹp thật sự của ngọc.

Khi Thẩm Ngọc Hà mở mắt, bầu trời ngoài kia đã sớm tối sầm.

Cổ họng y khô khốc đến khó chịu.

Ngay lúc thiếu niên muốn bước xuống giường thì một chén trà đã xuất hiện trước mặt y.

"Dạ Hiên?"

Gã thị vệ gật đầu nhưng chợt nhớ ra trong phòng không thắp nến, hắn liền khẽ "dạ" một tiếng.

"Chủ nhân, ngài đang sốt."

Thẩm Ngọc Hà ngửa cổ uống hết sạch chén nước, chưa đã thèm mà đưa chén trống không cho Dạ Hiên, để hắn lấy nước.

Một chén trà đầy lần nữa xuất hiện trước mặt thiếu niên cùng với giọng nói thô ráp như giấy nhám của gã thị vệ:

"Vương gia đến xem ngài một lần nhưng lúc ấy ngài còn mê man nên người sớm rời đi."

Sau đó vương gia cùng đại thiếu gia đi đến thư phòng, đến bây giờ hai người vẫn chưa ra.

Những lời này Dạ Hiên không nói ra vì nó sẽ làm chủ nhân của hắn buồn.

Tuy nhiên nghe hắn nói vậy, Thẩm Ngọc Hà cũng không náo loạn hỏi Thẩm Minh Quyết đang ở đâu.

Y im lặng nhìn chằm chằm vào màn đêm trước mặt.

Thẩm Ngọc Hà không ra lệnh cho Dạ Hiên thắp nến.

Giờ y không có tâm trạng nhìn thấy những thứ quá lóa mắt, quá tỏa sáng nữa.

Y tựa cằm lên đầu gối, tóc dài xõa tung mà rơi rụng bên vai.

Thiếu niên lắng nghe tiếng dế kêu bên ngoài một lúc chợt mở miệng phá tan yên tĩnh giữa hai người:

"Dạ Hiên, ta mơ thấy ta của năm mười hai tuổi."

Thẩm Ngọc Hà của năm mười hai tuổi cũng là Lâu Vũ của năm mười bốn tuổi.

Trong yến tiệc hoàng cung, Lâu Vũ đàn một điệu nhạc được cả triều thần tán dương nhưng đến Thẩm Ngọc Hà trổ tài bắn cung lại chỉ đổi lại ánh nhìn e ngại.

Thẩm Minh Quyết đưa y trở về phủ.

Lần đầu tiên thiếu niên thấy cha mình tức giận như vậy và cũng là lần đầu tiên Thẩm vương gia đánh con trai mình.

Thẩm Minh Quyết nói thiếu niên không được để người khác biết y có tài càng không được để hoàng thượng thấy y có gì đó đặc biệt.

"Vì sao Lâu Vũ có thể mà con lại không thể? Những thứ hắn làm được con cũng có thể làm được.

Con có thể làm tốt hơn hắn, có thể tỏa sáng hơn hắn."

Tay bị đánh rất đau nhưng vết thương bị khoét giữa lồng ngực thiếu niên lại càng đau hơn.

Thẩm Ngọc Hà không hiểu cũng không ai giải thích cho y hiểu.

Thẩm vương gia rũ mắt nhìn thiếu niên vì ủy khuất mà đỏ hai mắt nhưng vẫn kiên cường không rơi một giọt lệ, chỉ mỉm chặt môi để chờ đáp án của hắn.

Thẩm Minh Quyết hé miệng, từng câu từng chữ rõ ràng mà đập vào tai Thẩm Ngọc Hà.

"Đất nước cần nhân tài nhưng vương phủ chỉ cần một phế vật.

Mọi việc để Thẩm Minh Thành lo là được rồi con chỉ cần yên lặng mà hưởng thụ thôi."

Thẩm Minh Quyết không cần một Thẩm Ngọc Hà biết bắn cung cưỡi ngựa, thuộc làu kinh thư.

Hắn chỉ cần một Thẩm Ngọc Hà huênh hoang tự đại vô năng bị người người phỉ nhổ.

Thẩm Ngọc Hà ngoan ngoãn làm theo lời hắn, trở thành dạng người mà Thẩm Minh Quyết muốn.

Nhưng y mãi mãi không hiểu.

Vì sao Lâu Vũ có thể mà y thì không thể? Có lẽ bởi vì giây phút đó, vị thiếu niên đã từng xinh đẹp như trúc như mai ấy đã hận một người tên Lâu Vũ rồi.

Chú thích:

Bạch ngọc vi hà: Hòn ngọc trắng có một vết trầy nhỏ, chỉ người hoàn toàn tốt đẹp, chỉ có một lỗi lầm nhỏ.

(Trích từ điển Nguyễn Quốc Hùng)

Quỳnh lâu ngọc vũ: Lầu gác làm bằng ngọc đẹp/ Chỗ ở của thần tiên/ Cung điện ở trên mặt trăng (Trích từ điển Hán - Nôm)

Nói Thẩm Ngọc Hà không phải ngọc mà là vết trầy vì y tên Hà (瑕) ý chỉ vết (trầy) trên viên ngọc cũng có nghĩa là khuyết điểm thiếu sót.

- --------------------------------------------------

Độc giả: Lâu Vũ bảy tuổi đã bắt đầu làm thơ, chín tuổi đã có thể cưỡi được ngựa thành thạo, mười hai tuổi đã tinh thông bốn loại đàn.

Vậy mười chín tuổi hắn làm được gì?

Lâu Vũ: Làm chính cung của Thẩm Ngọc Hà.

Thẩm Ngọc Hà:???.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio