1.
Tôi và em gái gặp nhau lần đầu là khi sinh viên năm nhất đến làm thủ tục nhập học.
Tôi năm ba, cô ta năm nhất.
Bố tôi tự mình đưa cô ta đến, ông lái chiếc Rolls-Royce, vừa vào cửa đã làm nhiều người lóa mắt. Thân xe đen bóng thon dài lộng lẫy như viên ngọc quý dưới ánh mặt trời.
Bắt mắt hơn cả chiếc Rolls-Royce là ngoại hình lịch lãm của bố tôi, vẻ đẹp kiều diễm cao quý của em gái tôi, phong thái trang nhã đầy hào quang của quý bà Giang.
“Cô ấy là Giang Thịnh Hạ! Đẹp quá!”
“Tiếc là học không giỏi, ba cô ta vì cô ta mà tặng một phòng thí nghiệm sinh học cho trường nên cô ta mới được vào học.”
“Trời sinh cô ấy như vậy thì cần gì nỗ lực? Điểm xuất phát của cô ấy là đích đến của bao nhiêu người cố gắng mấy đời cũng không được.”
…
“Ngữ Băng, cậu thất thần gì đấy? Cô ấy không phải do cậu đón sao?” Bạn học huých tay tôi.
Tôi định thần lại, ổn định tâm trạng, cầm danh sách sinh viên năm nhất, mỉm cười bước lại gần gia đình họ.
Bố tôi đã nhìn thấy tôi từ ban nãy, ông chỉ liếc qua, tầm nhìn dừng trên người tôi tầm 0.1 giây đã dời đi, tựa như không hề quen biết. Lúc này ông đang nhìn tôi, mí mắt giật giật.
À, sợ tôi qua đó gọi ông là cha sao?
“Bạn Thịnh Hạ, xin chào, tôi là Ninh Ngữ Băng, chúng ta học cùng khoa, tôi là đàn chị học năm 3, hôm nay chịu trách nhiệm tiếp đón cô.”
Tôi đứng trước mặt Giang Thịnh Hạ, đưa tay phải về phía cô ta.
Cô ta nhìn tôi đầy tự phụ, ánh mắt dò xét, vài giây sau mới dùng đầu ngón tay chạm vào tay tôi, xem như là đã giữ thể diện cho tôi.
Tôi hơi nhướng mày, mỉm cười ngọt ngào với bố tôi và quý bà Giang: “Chào cô chú, cháu dẫn mọi người về ký túc xá để chúng ta sắp xếp hành lý.”
Toàn bộ quá trình sau đó, bất kể là Giang Thịnh Hạ hay cha mẹ cô ta đều là khán giả, thu dọn hành lý, trải giường chiếu, nộp học phí đều là người giúp việc làm.
Tôi ngoài việc dẫn đường thì thi thoảng còn phụ người giúp việc một tay.
Ba cô gái cùng phòng đầu tiên ngại ngùng rúm trong góc phòng, sau đó nhìn thấy khí thế của nhà họ Giang thì đồng loạt ra ngoài.
Mọi việc hoàn tất. Giang Thịnh Hạ hất hàm với tôi, ra lệnh:
“Ê, cô kia?! Tôi thêm wechat cô, tiện cho sau này có việc thì cô làm chân chạy việc vặt cho tôi.”
Tôi kinh ngạc với tiếng “Ê” kia, càng kinh ngạc với câu “tiện việc thì cô làm chân chạy việc vặt” kia, không khỏi liếc nhìn bố tôi: Đây là kiểu giáo dục nhà họ Giang?
Đồng thời tôi mở mã QR Wechat, đưa tới trước mặt Giang Thịnh Hạ, cười nói:
“Bạn Thịnh Hạ, tôi tên [Ninh Ngữ Băng], không phải [Ê], cô có thể gọi tôi là [đàn chị Ninh], có việc gì không hiểu có thể hỏi tôi, nhưng việc mình thì mình làm, không ai làm chân chạy vặt cho cô.”
Cô ta hừ mũi, liếc trắng mắt, nói nhỏ: “Không biết điều! Hơn 2 năm thôi có gì đặc biệt đâu?”
“Đúng là không có gì ghê gớm.” Tôi kìm nén lửa giận, “Trạng nguyên khoa học tự nhiên tỉnh, không cần quyên tặng phòng thí nghiệm có thể nhập học, chủ tịch Hội sinh viên trường thôi.”
Giang Thịnh Hạ trừng mắt nhìn tôi, đang định nổi giận thì bố lên tiếng: “Thịnh Hạ!”
Ngồi ở trên cao đã lâu, không giận tự uy.
2.
Tôi là con gái ngoài giá thú.
Bố tôi họ Giang, tôi họ Ninh, tôi mang họ mẹ.
Mẹ tôi không phải kẻ thứ ba, bà là bị tên sở khanh bố tôi lừa.
Năm đó mẹ mang thai tôi, hai nhà đã bàn tính chuyện cưới xin, một tiểu thư nhà giàu nhìn trúng bố tôi. Bố tôi mang tâm lý đánh bạc, dứt khoát bỏ rơi mẹ con tôi, theo đuổi thiên kim nhà giàu.
Ông ta đẹp trai, ăn nói ngọt ngào, biết làm việc, là người đứng đầu trong số những người theo đuổi thiên kim nhà giàu kia. Từ đây, ông leo lên giai cấp khác.
Với sự hỗ trợ của bà Giang, chỉ ngắn ngủi 10 năm, ông từ một sinh viên sư phạm lắc mình biến hóa thành “Chủ tịch Dược phẩm X.”
Còn mẹ tôi, một giáo viên hóa cấp 3.
Năm đó, việc “chưa kết hôn đã có thai, bị bỏ rơi” khiến bà nhận hết sự xem thường, muốn tìm một người đàn ông phù hợp để kết hôn rất khó, sau này, bà ngậm đắng nuốt cay nuôi tôi lớn, không còn muốn kết hôn nữa.
Năm tôi học 11, bố tôi tìm đến, nói ông sẽ bồi thường cho chúng tôi, mỗi tháng cho chúng tôi 100.000 tệ. (Tương đương 340tr VNĐ)
Mẹ tôi không từ chối, còn bảo bố tôi gửi tiền cho tôi.
3.
Tối, bố tôi gọi điện thoại cho tôi.
Bố tôi nói: “Chuyện ban ngày khiến con chê cười, Thịnh Hạ bị mẹ cưng chiều nên có tính công chúa, con đừng để trong lòng.”
Bố tôi nói: “Con thành Chủ tịch Hội sinh viên khi nào thế? Sao không nói với bố? Bố chúc mừng con.”
Bố tôi nói: “Có đủ tiền không? Không đủ thì nói với bố.”
Bố tôi còn nói: “Từ nhỏ Thịnh Hạ đã không thích học, hai đứa học cùng khoa thì có cơ hội chỉ dẫn em nó chút.”
…
Tôi có thể nói gì?
Lời này của bố tôi có bẫy hay không, đáp án nào mới là chính xác 100%, nên tránh xa hay là chỉ dẫn, chỉ có ông biết.
Vì vậy tôi nói: “Trong khả năng của con, nếu có gì cần thì con sẽ cố gắng hết sức.”
Ông hài lòng cúp máy.
Tôi mở wechat, từ chạng vạng là công chúa nhà họ Giang đã gửi mấy tin nhắn thoại đến cho tôi:
“Trạng nguyên tỉnh thì ghê gớm lắm sao? Chủ tịch hội sinh viên ghê gớm lắm sao? Xì! Tao sẵn sàng chi một triệu thì Chủ tịch hội sinh viên như mày cũng phải ngoan ngoãn cút cho tao!”
“ĐM đầu mày bị nước vào? Dám làm tao mất mặt trước mặt bố mẹ, làm tao bị…”
Mấy lời này cô ta chưa nói hết, tôi đoán bị cha mẹ mắng.
“Bây giờ mày lăn đến đây, dập đầu xin lỗi thì tao suy nghĩ tha thứ cho mày.”
“Ninh Ngữ Băng, đừng có cho mặt mũi thì lại không cần! Tao đã cho mày cơ hội rồi! Không hiểu chuyên ngành của mày là gì à, một câu của tao có thể làm mày cả đời không tìm được việc làm.”
Ngang ngược phô trương như thế!
Thảo nào khi phân công tiếp đón tân sinh viên, khi biết cô ta là đại tiểu thư của công ty dược thì không ai muốn tiếp đón cô ta.
Tôi xoa xoa chân mày, cảm thấy cha mình rất đáng thương khi có cô con gái như vậy.
“Đại tiểu thư Giang, rảnh rỗi thì học lịch sử, học làm người, đừng để thua bởi chính bản thân.” Tôi nói.
“Mẹ kiếp! Tao sẽ dạy cho mày thực tế là thế nào!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi chửi.
4.
Tôi gọi điện cho bạn cùng trường thời cấp 3 của Giang Thịnh Hạ, cô ấy lớn hơn Giang Thịnh Hạ một lớp. Trước đây khi phân chia công việc tiếp đón tân sinh viên, cô ấy mạnh mẽ đề nghị không ai nhận củ khoai lang nóng phỏng tay này.
“Lê Lê, cô biết về Giang Thịnh Hạ nhiều không? Có thể kể tôi nghe ít chuyện của cô ta?”
“Đàn chị, không phải chị bị cô ta bắt nạt chứ?” Cô ấy thận trọng hỏi, không đợi tôi trả lời đã nói, “Em đã nói rồi, ai đụng đến cô ta là xui xẻo mà! Cô ta là kẻ xấu xa thật sự! Hồi đó ở trường tụi em, không ai không biết, không ai không hiểu! Trường em trước kia không có bạo lực học đường, đến khi cô ta đến, mọi người đều hiểu mấy chữ ‘bạo lực học đường’ là viết thế nào!
Cô ta học dốt, trong lớp luôn đứng top ba, ngoại trừ thi đại học thì bài tập có người làm giúp, thi có người cho chép bài, nếu làm sai hoặc đáp án quá phiền phức thì người đó sẽ bị đánh một trận.
Có lần cô ta gian lận trong kỳ thi, bị giám thị bắt quả tang, ra thông báo phê bình. Chị đoán xem sẽ thế nào? Ngày hôm sau thầy đó bị người ta đập hơn mười mấy quả sầu riêng vào người, được đưa thẳng đến bệnh viện.
Đám ra tay là mấy tên lưu manh, cảnh sát bắt được thì khăng khăng là ngứa mắt với người thầy đó, không hề khai nửa câu về Giang Thịnh Hạ.
Cả trường cấp 3, cô ta thích ai thì người đó bắt buộc phải chia tay với bạn gái, nếu không người con trai đó sẽ không sao, nhưng cô bạn gái sẽ gặp xui xẻo. Ném cặp từ trên lầu xuống, bỏ cóc, rắn vào ngăn bàn, ném thức ăn vào người, ép người ta nhảy xuống bể bơi đều là chuyện nhẹ.
Năm lớp 11, cô ta thích một nam sinh lớp em. Cậu ấy có bạn gái, hai người không muốn chia tay. Sau này, một đêm sau tiết tự học tối, cô bạn gái đó về nhà, bị người ta kéo đến công trường…”
Lê Lê nghẹn ngào, dừng một lúc lâu mới nói tiếp được---
“Cô ấy nằm viện một thời gian rất dài, sau đó đưa vào bệnh viện tâm thần… Cô ấy là bạn thân nhất của em, học lực tốt hơn em, là mầm non Thanh Bắc của lớp em, cô ấy còn chưa thi đại học…
Đời này em hận nhất chính là Giang Thịnh Hạ! Ỷ thế nhà có tiền có thể làm bất cứ chuyện gì!”
…
Tôi cúp máy, bàn tay véo giữa chân mày không thể buông xuống.
5.
Nửa tháng sau, sinh viên mới đi huấn luỵên về.
Hội sinh viên mỗi khoa lấy danh sách “cán bộ hội sinh viên”, đưa cho tôi một bản.
Tôi lướt qua, thế mà lại thấy tên Giang Thịnh Hạ.
Cô ta dự định vào “Hội học tập” của khoa.
Nhiệm vụ chính của Hội này là: tổ chức các buổi tọa đàm học thuật, trao đổi kinh nghiệm học tập, thu thập thông tin và xu hướng phát triển của ngành, triển khai các hoạt động thi đua, đánh giá xét học bổng…
Tôi không tin cô ta hứng thú với những điều này chứ đừng nói cô ta sẵn lòng phục vụ bạn học.
Tôi dùng đầu ngón tay gõ gõ vào tờ danh sách, không xóa tên cô ta, cũng không gọi bất kỳ ai để đưa ra thông báo nào.
Ba ngày sau, các bộ phận đem danh sách sàng lọc sơ bộ đến, tôi lại lần nữa thấy tên Giang Thịnh Hạ.
Cái gọi là chấp nhận hiện thực chỉ có thế thôi sao?
Tuy nhiên tôi vẫn khá ngạc nhiên, bất kể cuộc họp đón sinh viên mới hay là ngày sinh viên đến nhập học thì Giang Thịnh Hạ đều không gây ấn tượng tốt với người khác. Hội sinh viên chúng tôi định khiêu chiến củ khoai lang nóng phỏng tay này sao?
Chủ tịch Hội sinh viên khoa – Ngải Nguyệt – sống cùng tầng lầu với tôi, cách ba phòng, tôi đến thẳng phòng cô ấy.
“Tôi biết cậu sẽ đến.” Ngải Nguyệt thấy tôi không bất ngờ.
Đơn xin gia nhập Hội sinh viên của Giang Thịnh Hạ được đặt trên cùng của chồng đơn đăng ký, cô ấy đưa cho tôi.
“Điều này quá hấp dẫn! Tôi đã bàn bạc với trưởng nhóm, nhận cô ấy vào lợi nhiều hơn hại. Không phải chỉ là tính tiểu thư thôi sao? Nhịn chút là được.”
Tôi liếc qua tờ đơn.
Văn bản điển hình, lời lẽ nghiêm ngặt, hẳn là trợ lý trong công ty viết giúp, đại khái là: Sử dụng tài nguyên gia đình,
A. Mời các chuyên gia dược phẩm hoặc cơ quan quản lý ngành đến tọa đàm, ít nhất hai lần một học kỳ;
B. Chia sẻ thông tin mới và xu hướng phát triển của ngành dược;
C. Tài trợ thêm 300.000 tệ học bổng, 300.000 tệ cho hoạt động Hội sinh viên mỗi năm;
D. Cung cấp cho khoa không ít hơn 10 vị trí thực tập mỗi học kỳ;…
Sử dụng năng lực đồng tiền thỏa đáng.
Tôi nhìn Ngải Nguyệt, mắt cô ấy tràn đầy nhiệt huyết. Tôi hiểu, nếu những nội dung này được thực hiện thì là công trạng của cô ấy.
“Hãy suy nghĩ kỹ trước khi quyết định, đừng biết có thể hại mà vẫn làm, quân tử không đứng dưới chân tường nguy.” Tôi nói, “Trên nguyên tắc, tôi sẽ không can thiệp vào việc nhân sự của khoa.”
Sau đó, chụp ảnh đơn đăng ký của Giang Thịnh Hạ gửi cho bố tôi.
Nửa giờ sau bố tôi trả lời: “Hiếm khi con bé có lòng cầu tiến vậy, để nó rèn luyện đi.”
Đáp án trong dự kiến.
Tôi gửi ảnh cho ông chỉ là thông báo một tiếng.
Đời mà! Sân khấu lớn bao nhiêu thì họa đến mới lớn bấy nhiêu.