16.
Người giàu phô trương sự giàu có của họ, luôn vượt quá tầm với của người bình thường. Giang Thịnh Hạ cứ dăm ngày ba bữa là về nhà một lần, sau đó lái những chiếc siêu xe khác nhau đến trường, biến trường thành nơi biểu diễn.
Có người làm thống kê, trong một tháng cô ta lái 8 chiếc xe ô tô, trong đó có 6 chiếc xe thể thao, giá bán không dưới 3 triệu. (Hơn 10 tỉ VNĐ)
Không ít người đăng ảnh lên vòng bạn bè.
Giang Thịnh Hạ cũng rất rảnh rỗi, cắt 8 bức ảnh trong vòng bạn bè, cộng thêm một tấm ảnh cô ta đứng trước trực thăng, ghép thành bức ảnh 9 ô.
Trạm trực thăng C, xung quanh là ảnh trên vòng bạn bè, kèm dòng chữ: “Nếu không phải do ở trường phiền phức quá tôi đã cho người lái phi cơ đến.”
Bạn bè tâng bốc:
“Nghèo khó đã làm hạn chế trí tưởng tượng của tôi.”
“Trời ạ, nhà họ Giang giàu quá thể, số xe trong nhà có thể mở triển lãm siêu xe luôn nhỉ?”
Bàn tán lén sôi nổi:
“Thiên kim công ty dược đã lên sàn, chậc chậc.”
“Ai không biết ngành này lợi nhuận cao thế nào.”
“Khiêm tốn mới phải đạo, cô nàng này muốn tự tay kéo cha mẹ xuống sao?”
…
Tôi im lặng nghe, thỉnh thoảng cuối tuần bổ sung thêm một hai món hàng xa xỉ.
Giang Thịnh Hạ chắc chắn tôi có ông sugar daddy nào đó nên thường mỉa mai tôi nơi đông người.
Tôi bình tĩnh nói: “Bố tôi cho tôi, không phạm pháp.”
Cô ta cười điên cuồng: “Ha ha ha ha, Ninh Ngữ Băng, cô thật giỏi, nhận ông già nào làm cha nuôi à? Cô có tin tôi lôi ông ta ra được không!”
Tôi thương hại lắc đầu nhìn cô ta.
17.
Giang Thịnh Hạ không thích đọc sách. Không hiểu “vạn vật cực thịnh ắt suy”, càng không hiểu “Gió, bắt đầu từ cuối thanh bình”*
Mỗi lần cô ta khoe giàu là thanh bình, mỗi lần bắt nạt là thanh bình, mỗi lần làm càn bất chấp hậu quả đều là thanh bình…
Mà gió, luôn nổi lên từ cuối sự thanh bình.
+++
Chú thích:
风, 起于青萍之末: Gió bắt đầu từ cuối thanh bình. Nghĩa là ban đầu gió chỉ lướt nhẹ trên đầu ngọn cỏ xanh, cuối cùng gầm thét thành một cơn gió mạnh và dữ dội. Nghĩa bóng nói đến ảnh hưởng lớn và trào lưu tư tưởng lớn bắt nguồn từ những nơi nhỏ bé và khó nhận thấy.
Mỏng tui nhận định nó tương đương nghĩa với câu “Lỗ nhỏ đắm thuyền” của VN mình.
18.
Việc nhậm chức của Giang Thịnh Hạ trong hội sinh viên. Người hối hận nhất chính là Ngải Nguyệt, chủ tịch hội sinh viên khoa tôi.
Đầu tiên là Giang Thịnh Hạ đưa cho cô một phần tư liệu nội bộ trong ngành dược phẩm, cô ấy gửi email cho lớp trưởng các lớp, lớp trưởng các lớp phân phát chúng.
Đối với những việc liên quan đến bí mật, công ty bên kia tìm đến cô ấy. Gửi mail là cô ấy, kiểm điểm cũng là cô ấy bị, suýt chút bị kiện ra tòa cũng là cô. Còn Giang Thịnh Hạ thì giơ cao đánh khẽ, nhẹ nhàng buông tay.
Sau đó, mời chuyên gia tọa đàm. Giang Thịnh Hạ chỉ cung cấp phương thức liên hệ với chuyên gia, người chạy trước chạy sau đều là Ngải Nguyệt. Vất vả kết thúc tọa đàm, buổi tối mời chuyên gia ăn cơm, Giang Thịnh Hạ một câu đắc tội với chuyên gia đó, người nhận lỗi lại là Ngải Nguyệt.
Cạn lời nhất là, Ngải Nguyệt bận sấp mặt lo ‘chùi mông’ cho Giang Thịnh Hạ, Giang Thịnh Hạ lại cạy góc tường, cướp bạn trai Ngải Nguyệt. Còn diễu võ giương oai: “Cô có cái gì? Tôi có tiền!”
19.
Giữa tháng 11 là sinh nhật lần thứ 22 của tôi.
Bố đặt chỗ ở nhà hàng Pháp, nói ông sẽ tổ chức sinh nhật cho tôi.
Sau khi tan học, tôi về ký túc xá, trang điểm kỹ lưỡng, mặc quần áo đẹp, gọi một chiếc ô tô sang trọng, lái đến nhà hàng.
Ra khỏi cổng trường, chưa đi hết một con phố đã thấy chiếc xe thể thao lóa mắt đuổi theo. Giang Thịnh Hạ theo dõi tôi.
Ôi, con cá ngu ngốc này!
Tôi cúi đầu gửi một tin nhắn cho người hợp tác lâu năm, báo số bàn của mình.
Người đó trả lời một tin nhắn OK.
20.
Nửa giờ sau.
Tôi bước vào nhà hàng Pháp, bố tôi đã ở đó. Ông đeo kính gọng vàng, mặc áo sơ mi màu xám, cà vạt sọc chéo cùng màu, sống lưng thẳng tắp, áo khoác để bên cạnh. Thành thật mà nói, ông rất đẹp trai. Một người đàn ông hơn 40, nghiêm túc hấp dẫn, rất có cảm giác ‘mặt người dạ thú”.
Tôi biết Giang Thịnh Hạ đang nhìn lén ở góc nào đó, tôi cũng biết cô ta giận đến điên người, ngọn núi lửa nhỏ đang sắp bùng nổ.
Tôi ngoài câu gọi “Bố” và thêm câu “Hôm nay bố rất đẹp trai” thì không làm gì quá giới hạn, chỉ ngoan ngoãn ngồi đối diện ông.
Nhưng tôi biết, thế là đủ rồi.
Chiếc bánh sinh nhật thắp nến được người phục vụ đẩy ra. Bố tôi đích thân đội chiếc vương miện pha lê lấp lánh, hát nhỏ bài chúc mừng sinh nhật…
“Con ước gì thế?” Bố tôi hỏi, “Xem bố có thỏa mãn con được không.”
“Hy vọng bố mẹ khỏe mạnh,” tôi nói, “Hy vọng sinh nhật mỗi năm đều có bố hoặc mẹ bên cạnh; hy vọng mẹ mau kết hôn.”
Vẻ mặt bố tối sầm lại nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, đưa quà sinh nhật để bên cạnh cho tôi.
“Ngữ Băng, bố hy vọng con sẽ lớn lên thật vui vẻ hạnh phúc.”
Tôi tin những lời này của ông là thật tình.
Tôi đến có mục đích, nhưng giờ phút này nghe được câu “lớn lên vui vẻ hạnh phúc” mũi bỗng cay sè.
Lớn lên, nghĩa là khi còn nhỏ có thể yếu đuối, có thể dựa dẫm, còn tôi, từ khi còn bé đã học cách một mình xử lý mọi việc.
… Tựa như trời sinh mạnh mẽ.
Tôi hít mũi, bước qua nhẹ nhàng ôm lấy bố.