Khoảng chừng năm phút sau, cả ba người cũng ý thức được con bọ kia đã bay đi thực rồi, hơn nữa, xem ra là sẽ không quay trở lại nữa.
Con bọ được Muộn Du Bình thổi phồng lên như loài bọ thần thánh nơi âm tào địa phủ, thế mà giờ nó cứ bay đi như thế, không hiểu vì sao tôi cảm thấy Trái Đất sắp bị hủy diệt thật rồi. Có điều, nhìn dáng vẻ của Muộn Du Bình, thì lại thấy hắn từ từ thả lỏng. Cả ba người đứng lên, tôi thực sự muốn hỏi thẳng hắn luôn: "Vậy mà cũng được hả?"
Hóa ra chỉ cần đuổi con bọ bay đi là được, thế thì, xin hỏi các anh, vừa rồi căng thẳng như thế để làm cái quái gì??
"Liệu nó có quay lại không vậy?" Công Tử Bột hỏi.
"Bất kể nó có quay lại hay không, thì cũng chưa chắc nó có thể nhớ được đường về." Xà Tổ nói, "Vừa rồi ông cũng nói vật này không thông minh như thế mà."
"Cho nên, chuyện này thế là xong hả, nó không bay ra ngoài gây hại gì chứ?"
"Thế thì chúng ta cũng có thể làm gì nữa? Lục tung toàn bộ số côn trùng trong phạm vi dặm xung quanh đây để tìm xem nó có ở đó không?" Công Tử Bột ngã ngồi xuống đất, xoa bóp cổ và cánh tay: "Kết thúc rồi, nhiệm vụ hoàn thành."
Đừng có thả lỏng, tôi thầm kêu lên trong lòng, trong phim Mỹ, nhân vật phụ tốt nhất toàn ngủm cù đèo trong thời điểm mà tất cả người xem đều tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc đấy.
Điều đó làm gia tăng cảm giác hạnh phúc và hoang đường của đời người. Về sau tạo thành quán tính, tôi cứ nhìn đến cảnh tượng như thế là lại căng thẳng.
Ba người nghỉ ngơi tại chỗ một chút, không có gì xảy ra cả, cuộc sống thực tế khác phim ảnh như thế đấy, cuộc sống thực tế thường chẳng bao giờ diễn ra theo đúng những gì mà anh nghĩ.
"Thu dọn một chút, kiểm tra lại số lượng." Muộn Du Bình nói.
"Số trùng do chính tôi giết chết, mà chính mắt tôi nhìn thấy đã chết, tôi đều ghi lại hết cả rồi, nhưng số trùng lúc trước tự rơi xuống nước ở những chỗ tôi không nhìn thấy, thì tôi không biết nữa. Nhưng số lượng thì cũng gần sát với tổng số rồi, cho dù có bỏ sót con nào, thì xác suất còn sống cũng không lớn, ngoại trừ đám trùng rơi vào bẫy lúc nãy, thì hầu hết tất cả bọn trùng đều ở đây rồi."
Lúc trước, khi nhìn thấy Công Tử Bột nếm thử nước sông, tôi đã biết y có tay nghề này rồi, loại người này luôn âm thầm nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, hơn nữa, còn có trí nhớ kinh người.
Ven đường còn có vài cái bẫy, bao gồm cả những cái bẫy bố trí xung quanh Sắt Thần trong sảnh lớn nữa, Công Tử Bột kiểm kê hết một lượt, sau đó giết chết bọn chúng rồi ném xác xuống hồ. Cuối cùng là con trùng cái to tướng, cũng bị cây sào tre đẩy xuống hồ.
"Còn bao lâu?" Muộn Du Bình hỏi.
"Bốn tiếng, thế là đủ."
Sau khi thu dọn xong xuôi, ngoài mấy chỗ bị hư hại ra, thì cả bản làng này sạch bóng không còn một con trùng nào nữa. Suốt dọc đường đi, chúng tôi rải tro than ngọc trùng hương lên khắp nơi, sau đó tháo mấy ngọn đèn nước rồi ném xuống hồ. Có mấy ngọn đèn sắp tắt, từ từ chìm xuống đáy hồ, trở thành đốm lửa ma trơi trong làn nước, rồi dần dần biến mất.
Gió đêm nổi lên, trăng sáng soi bóng xuống mặt hồ, nhưng ánh trăng lại rất chói mắt. Nếu không phải đang ở giữa núi sâu, thì ánh trăng nơi này đúng là tuyệt đẹp.
Gió đêm thổi bụi than ngọc trùng hương đi khắp những nơi mà lũ côn trùng đã bò qua, tro ngọc có một loại huỳnh quang, cả bản làng nom như một bức tranh cát bị gió thổi tan đi, nguy nga tráng lệ cực kỳ. Ba người đi đến bên hồ, Muộn Du Bình đi đầu, cởi sạch quần áo, bắt đầu lấy nước hồ rửa ráy khắp toàn thân.
"Trong nước này có nhiều trùng như thế, không sao à?" Xà Tổ hỏi.
"Yên tâm." Công Tử Bột xua Xà Tổ đi xa xa một chút: "Rắn của ông đúng là thân thiết với ông gớm nhỉ. Trần truồng hết cả ra, trông ông gớm quá, xê ra xê ra. Mau rửa sạch nước trà trên người đi, để lâu thêm lúc nữa, chỗ nước trà ấy còn độc hơn cả bọn trùng kia đấy."
"Nguy hiểm thế kia à?"
"Chứ không ông nghĩ sao ông sống được đến tận bây giờ?"
"Vậy thì ông cũng phải nói sớm với tôi chứ."
Ba người rửa mặt chải đầu xong, giặt sạch quần áo, rồi quay trở lại chỗ ngồi uống trà lúc trước, lại bắt đầu hong khô quần áo lần nữa. Xà Tổ liền hỏi, thế rốt cuộc là đang làm gì thế?
Công Tử Bột đổ số nước vừa pha trà xuống hồ, rồi cũng ném hết ấm chén trà xuống, sau đó lại tìm được một bộ đồ trà mới, pha một ấm trà mới không có mùi máu tanh nữa. "Trong nước trà vừa rồi có một loại dịch xác chết có độc, độc này lấy từ một con bọ nhỏ màu đỏ, cực mạnh, nhưng nếu đem nó trộn cùng với thức ăn nước uống gì đó, thì thi độc có thể không phát tác trong một khoảng thời gian nhất định, đồng thời còn khắc chế được các loại độc khác nữa. Nếu bôi nó lên người, miễn là không phải vết thương quá nặng, thì có thể cứu được tính mạng. Bọn tôi đang dọn dẹp sạch chướng ngại cho công việc về sau."
"Chướng ngại gì?"
"Ông nghĩ với cục diện vừa rồi, nếu một đoàn người lớn tiến vào đây, thì còn mấy ai sống sót hả?" Công Tử Bột xoa xoa bụng, hình như là có hơi đói rồi: "Suốt dọc đường đi, bọn này tận tụy hộ giá hộ tống đám người kia như thế, ấy vậy mà bọn chúng còn lo đề phòng tụi này, chậc."
"Ý ông là, các người vào đây trước, là để bảo vệ nhóm người Tẩu Thuốc Chín Đầu kia hả?" Xà Tổ kinh ngạc nói: "Tại sao?"
"Tụi này vẫn luôn như thế." Công Tử Bột nói: "Đó là bởi mấy người các ông quá tự tin vào bản thân mình, rất nhiều người không biết tụi này đã làm bao nhiêu chuyện vì bọn chúng, thế mà vẫn cứ tưởng mình đã trải qua bao núi đao biển lửa, số hên đến kinh người, nhưng chúng nào biết, hành trình phía trước của bọn chúng cũng giống như cái bản làng này, đã bị tụi này quét dọn sạch sẽ rồi."