Sau giờ trưa thời gian trôi qua rất nhanh, không bao lâu đã đến giờ bộ phim mở màn. Hạ Tuyền và La Thụ Hâm bước chân vào rạp, hắn nhìn tấm vé trong tay một chút —— Cầu vồng sau cơn mưa.
Khéo thật. Hắn đã xem qua bộ phim này, lúc đó là đi xem cùng Mạc Nhã Lệ, là phim tình yêu, nghe nói rất ngược, tuy rằng không chọt trúng điểm ngược của hắn, thế nhưng trong lúc xem ấy có một nhóm khá đông nữ sinh vùi vào g ngực bạn trai khóc…
Đại khái là rất ngược đi.
Toàn bộ nội dung của bộ phim, có thể khát quát được trong mấy câu —— nữ chính thầm mến nam chính, cũng vì hắn mà không ngừng học tập, không ngừng khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ, sau khi đánh vỡ trở ngại cuối cùng rốt cuộc cùng nhau đi tới HE, còn phần ngược trong đó … đại khái là trong quá trình nữ chính không ngừng trở nên mạnh mẽ thì gặp phải các loại chuyện khiến lòng chua xót cùng với hai vai chính rõ ràng có tình cảm với nhau nhưng lại bị các nhân tố bên ngoài bất đắc dĩ cản trở… Yêu nhau nhưng luôn bị người khác ngăn cấm…
Hạ Tuyền: Nhưng mà… Ngược chỗ nào? Tình tiết lấy nước mắt ở đâu?
Hạ Tuyền: Đệt mợ mất trí rồi sao… Vì sao lại dẫn hắn đi xem cái loại phim não tàn này →_→
Sớm đã biết nội dung phim, đặc biệt là lại hoàn toàn không có hứng thú với bộ phim, sau khi phim chiếu được phút Hạ Tuyền liền không chống đỡ được mà ngủ mất, giữa lúc mơ mơ hồ hồ nhận ra tay mình bị người khác nắm chặt, hơi giãy dụa, đối phương lập tức thu tay về.
Không bao lâu sau tay lại bị nắm chặt, Hạ Tuyền nhíu nhíu mày, không thèm quản nữa.
Đợi đến khi bộ phim kết thúc, Hạ Tuyền tỉnh lại trong tiếng người ồn ào rời khỏi rạp, đương nhiên, trong đó cũng không thiếu tiếng khóc thút thít của những cô gái.
Hạ Tuyền dãn gân cốt một cái rồi theo đoàn người đi ra ngoài, xoa xoa con mắt, hắn tỏ vẻ sau này nếu còn có người mời đi xem phim nhất định phải hỏi rõ ràng xem đó là phim gì. Cùng La Thụ Hâm đi đến bãi đỗ xe, liếc mắt qua người bên cạnh một cái, phát hiện khóe mắt đối phương hồng hồng…
Đây là… vừa mới khóc? Vừa khóc thật hả!!!
“…” Trong đầu Hạ Tuyền lập tức có một vạn đầu thảo nê mã chạy qua như điên, cường nhân nói tiếng Anh như thần, lạnh như băng, ngọc thụ lâm phong, vậy mà… vậy mà lại dễ dàng bị một bộ phim não tàn như thế thu phục.
(Thảo nê mã草泥马: Nghĩa đen là tên một loài động vật tưởng tượng, gần giống lạc đà không bướu Nam Mỹ (Alcapa). Cư dân mạng thường hay dùng từ này thay thế cho 肏你妈 – đmm (đồng âm).)
Bộ phim này có độc! Tuyệt đối có độc!!
Đi tới đi lui, La Thụ Hâm đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, Hạ Tuyền cả kinh, một tay phòng bị che trước ngực, cấp tốc nhìn xung quanh một vòng, không có gì bất thường.
“…” Yên lặng thả tay xuống, hắn nhìn cái người ngồi trên mặt đất tựa như đang khóc, khóe miệng khẽ kéo…
Mẹ nó, lần sau đánh chết cũng không đi xem phim!!
Hạ Tuyền thở dài, vỗ vỗ vai La Thụ Hâm, an ủi: “Mọi chuyện trong phim đều là giả, đừng xem là thật.”
“Không phải…” La Thụ Hâm lấy kính xuống xoa xoa hai mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Tuyền, mũi còn có chút hồng, con ngươi bị nước mắt làm cho ướt sũng lại toát lên nét đẹp bất ngờ, “… Tôi, chỉ là cảm thấy, tôi hiện tại… quá hạnh phúc.”
Hạ Tuyền ngắm đôi mắt đang chăm chú nhìn vào mắt mình, trong đôi mắt ấy là thân ảnh của chính hắn, đôi mắt rất đẹp, cặp mắt đào hoa mỹ lệ, ướt nhẹp.
Nhìn hắn, thâm tình đến mức như đang ngắm nhìn toàn bộ thế giới, mà hắn, lại chính là thế giới kia.
Cảm thấy cấp trên khóc thút thít thật đáng yêu đến không thể giải thích được, phá thế nào?
“Ngốc.” Hạ Tuyền tiện tay sờ sờ đầu anh, giống như đang vuốt ve cái đầu chó to lớn đầy lông nhung mềm mại.
La Thụ Hâm thuận theo cọ cọ vào lòng bàn tay kia, một mặt thỏa mãn, anh vẫn luôn quý trọng mà hưởng thụ mỗi lần Hạ Tuyền đụng chạm.
Hạ Tuyền cười khẽ, coi như là ngầm cho phép động tác lấy lòng của anh, “Không còn sớm, trở về thôi.”
“Được.”
Hạ Tuyền vừa định vòng qua đầu xe để đến chỗ ghế lái phụ, thì một chiếc xe chạy tới bên cạnh, đi qua bọn họ tầm ba mét thì lùi lại, chủ xe thò đầu ra, nhìn thấy Hạ Tuyền, cười đến mặt mày xán lạn, “Hạ Tuyền?”
“Cậu là…?” Hạ Tuyền nhìn kỹ gương mặt xa lạ trước mắt một chút, hoàn toàn không có ấn tượng, không quen biết.
“Em là Hải mập ấy, chắc anh quên rồi, chúng ta học cùng lớp hồi sơ trung mà.” Người trẻ tuổi tự xưng là Hải mập vừa xuống xe liền cho Hạ Tuyền một cái ôm thật mạnh, nhưng vừa mới ôm thì lập tức bị La Thụ Hâm khéo léo dùng lực ném sang một bên.
La Thụ Hâm nhíu mày lại, cọng hành này nhảy ra từ chỗ nào vậy, anh hiện tại cũng chỉ dám lén lút khe khẽ đụng chạm, mày ôm cái gì? Ai cho cái gan ấy, dám ở trước mặt anh nhanh chân ôm trước!!
Tất cả những chuyện này phát sinh dưới tình huống Hạ Tuyền hoàn toàn không phản ứng kịp, hắn vừa mới biết mình bị người ôm chầm lấy, sau đó người kia đã nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Chuyện này… phát sinh quá nhanh tựa như cơn lốc xoáy vậy, hắn còn chưa kịp chạy nữa.
Hạ Tuyền: “…”
“Ai… Đau chết ông rồi…” Hải mập chậm rì rì từ dưới đất bò dậy.
Hạ Tuyền mang chút áy náy: “Cậu… vẫn ổn chứ? Có cần đi bệnh viện không?”
“Không ổn lắm… Khỏi cần, em da dày thịt béo.” Hải mập ngóc đầu lên, cảm giác trên mũi ngưa ngứa, sờ một cái, ” Máu! La ca, anh làm cái gì thế? Xuống tay nặng đến vậy!”
“Mày tự tìm.” La Thụ Hâm không chút động lòng, vừa nãy thằng nhóc kia nói chuyện với Hạ Tuyền vừa vặn khuất tầm mắt anh, hiện tại ngẩng đầu lên anh mới phát hiện ra đây là đứa con út quý giá của Lương gia, hay chính là em trai Lương Lập, nghe nói vừa mới về nước mấy ngày trước.
Lúc này trong lòng La Thụ Hâm chỉ có một ý nghĩ: Dám đào góc tường của ông, chán sống rồi sao!
Hạ Tuyền liếc mắt nhìn bọn họ một cái, “Hai người, quen biết?”
“Cậu ta là em trai Lương Lập —— Lương Hải.” La Thụ Hâm thấp giọng, có chút không tình nguyện nói cho Hạ Tuyền.
“Đúng đúng đúng, là em.” Thấy không ai để ý đến thương thế của mình, Lương Hải chỉ có thể tự mình trở lại trong xe giật vài tờ khăn ướt, ngửa đầu chặn mũi lại, cậu cũng không dám đắc tội La Thụ Hâm vị đại phật này.
Thế nhưng cậu dưới tình huống không biết chuyện gì đã đắc tội mất rồi →_→
“Cậu quen tôi à?” Hạ Tuyền hỏi.
“Biết chứ, anh và Văn ca, em là Hải mập vẫn luôn đi theo phía sau các anh lúc sơ trung ấy.” Nói đến chuyện này, Lương Hải lại bắt đầu nhảy nhót.
Cú nhảy này, khiến cho máu chảy càng thêm hung mãnh, làm Lương Hải nhất thời sợ đến mức không dám động đậy, “Không được không được, em phải đi xử lý ngay đã, Tuyền ca, lần sau mời anh ăn cơm, em đi trước.”
Hạ Tuyền nhìn bóng lưng dần đi xa kia hồi tưởng lại, lúc sơ trung hình như quả thật có một tên nhóc mập mạp lượn lờ trước mặt… nhưng… hoàn toàn không nhớ rõ là cái dạng gì…
Quên đi, dù sao cũng không quan trọng gì, Hạ Tuyền thản nhiên ngồi trên xe, cũng không để chuyện này trong lòng.
La Thụ Hâm như cũ theo Hạ Tuyền trở lại trong căn phòng nhỏ của hắn, vẫn theo thường lệ chuẩn bị bữa tối, tất cả đều hiện ra giống như tự nhiên vốn đã vậy.
Hạ Tuyền đêm nay không ngồi bàn viết viết vẽ vẽ, mà cầm một quyển sách, ngồi ở trên ghế sô pha xem sách, hai mắt vô hồn, hiển nhiên là không nhét được nội dung trong sách vào đầu.
La Thụ Hâm dọn đĩa đồ ăn cuối cùng làm xong lên trên bàn, Hạ Tuyền cũng kéo hồn về, cùng đối phương ăn tối.
Sau khi ăn xong, Hạ Tuyền cầm mấy quả táo đặt lên mặt bàn, kéo ghế ngồi xuống, định gọt vỏ, cắt thành miếng.
“Để tôi làm đi.” La Thụ Hâm nói.
“Không cần, anh đã giúp tôi rất nhiều.”
La Thụ Hâm sững sờ, giống như có thứ gì đó bắt đầu mất đi khống chế.
“Kỳ thực, tôi rất biết ơn anh.” Hạ Tuyền cúi đầu gọt quả táo, vỏ táo từng vòng từng vòng rơi xuống, lời muốn nói không ít, nhưng đến khi định nói ra khỏi miệng, mới chợt phát hiện hóa ra ngôn ngữ lại yếu ớt vô lực đến vậy.
La Thụ Hâm ngồi thẳng người, trong lòng anh có chút sợ, không biết Hạ Tuyền sẽ nói ra những lời thế nào. Nếu như chỉ là biết ơn thì tốt, còn nếu như bởi vì những gì mình làm quấy nhiễu cậu ấy, khiến cho cậu ấy quyết định xa cách mình, vậy phải làm thế nào?
Tại nháy mắt Hạ Tuyền do dự không nói ấy, trong đầu La Thụ Hâm đã xoay chuyển trăm vòng, trong đầu hiện lên vô vàn ý nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn đều bị anh trắng trợn bóp chết ngay từ trong lòng mình.
Nên nói như thế nào đây? Hạ Tuyền trong lòng xoắn xuýt, kể từ lúc biết La Thụ Hâm thích hắn, hắn ngoài cảm thấy kỳ quái thì là buồn cười, sau lại biết đến thân phận của đối phương, mới càng thấy tình cảm này chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi… Nhưng những ý nghĩ này, cuối cùng lại bị đánh nát…
Hắn có lẽ là sợ, có lẽ là nhu nhược, nói chung hiện tại hắn còn chưa muốn kết luận. Chờ một chút đi, dù sao… thứ hắn không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.
Hạ Tuyền yên lặng đặt miếng táo đã cắt gọt vào đĩa đựng trái cây.
Cậu ấy đang suy nghĩ cái gì?
Trong lòng La Thụ Hâm cũng cuồn cuộn tâm tư, thật lâu cũng không thể lắng lại, vừa lo lắng lại vừa mong đợi, vừa ước ao lại vừa sợ hãi, anh từ trước đến giờ vẫn luôn thong dong thản nhiên, thấy biến không hoảng, cũng chỉ khi đối mặt với Hạ Tuyền, mới xuất hiện những cảm xúc bất định này đi?
“Ăn.” Hạ Tuyền đẩy đĩa trái cây đẩy ra giữa bàn, hời hợt kết thúc cái đề tài sẽ mang đến ít nhiều ảnh hưởng này.
La Thụ Hâm trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng có chút thất vọng mờ nhạt.
“Hai ngày nữa tôi muốn đi xa.” Hạ Tuyền mở miệng, dừng một rồi chút tiếp tục nói, “Từ sau ngày mai anh không cần đến nữa, còn… những chuyện khác, tôi sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục.”
Đúng như vừa nói, hắn quả thực phải rời xa nhà, đồng thời, hắn còn cần đi làm một chuyện…
——oo——
Tối qua bé lap cưng nhà tớ đã ra đi, ờ… Windows failed to start? Đại loại thế ;v; Chắc mấy hôm nữa vác ra hàng xem sao T.T Chương này tớ đăng bằng máy tính phòng lap trường đó, may mà dạo này lưu chương trên drive~~ Chờ lap về rồi tính tiếp…
Tiếp theo, sau khi bị bơ triệt để ở chương trước, tớ đành tự quyết định cứ beta Trọng sinh chi thị ái hành hung tiếp, đằng nào tớ cũng edit không có sự đồng ý của tác giả, mà bỏ con thì quả thực không bỏ được >..