Rượu tuần quá bán, người trong nhà hàng dần dần tăng lên, Trần Vạn Văn cũng bắt đầu có chút say, lớn miệng bắt đầu nói đến mê sảng.
Hạ Tuyền nhìn cậu ta bộ dạng ngây ngốc, lắc lắc đầu, hắn nhất thời quên mất, thằng nhóc này, rất dễ say.
Mà lời nói khi say của Trần Vạn Văn, lại ngoài ý muốn khiến Hạ Tuyền cảm thấy ấm lòng.
Trần Vạn Văn nói: “Sớm… Đã sớm biết người phụ nữa kia không tốt, chia…, chia tay là tốt rồi! Phải… Thật tốt…”
Còn nói: “Cậu đừng thương tâm, sau này á ~ nhất định sẽ có… Có người nào đó… Thích cậu, cái kia, nói thế nào nhỉ, nam nữ còn đầy… Chờ chút, rồi ăn tất…”
Còn nói: “Cậu còn có tớ… cái người… anh em tốt này…”
…
Cuối cùng nói: “Trong phòng có một em gái, anh thích, anh đây muốn… theo đuổi cô ấy!!!”
Khóc lớn một tiếng, sau đó nằm nhoài trên bàn không đứng dậy nổi.
Động tác kẹp thức ăn trên tay Hạ Tuyền dừng lại một chút, “Ặc, thằng nhóc này.”
Cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh mà đỡ tên uống đến say khướt lên, đưa cậu ta về nhà. Người mở cửa là mẹ Trần, lúc nhìn thấy Hạ Tuyền rõ ràng hơi sửng sốt, bất quá nhanh chóng nhiệt tình mời Hạ Tuyền vào nhà.
Hạ Tuyền uyển chuyển cự tuyệt, bảo hôm nay đã quá muộn, lần sau nhất định sẽ tới thăm.
Mẹ Trần một mặt tiếc hận: “Vậy nhất định phải tới đấy, cô chú đều nhớ cháu, đã lâu như vậy không đến thăm chúng ta. Cũng đừng xa lạ a.”
“Vâng! Nhất định!”
Hạ Tuyền cười đáp ứng.
Trên đường đi về, Hạ Tuyền nhìn cái bóng dưới ánh đèn, nhớ tới sắc mặt mẹ Trần, trong lòng ấm áp, mình quả thực đã lâu không tới thăm hai người bọn họ.
Bận là một nguyên nhân, còn có cứ thấy bọn họ lại nghĩ đến cha mẹ đã không trên đời của mình.
Nhìn màn đêm, Hạ Tuyền nở nụ cười.
Tất cả đều đã tốt đẹp.
…
Đi đến công ty, còn chưa ngồi nóng mông, liền bị người gọi vào văn phòng giám đốc, Hạ Tuyền nhìn cấp trên của mình, chờ anh ta lên tiếng.
Giám đốc là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, họ Lý, là một người với ánh mắt nham hiểm, rất giỏi phát hiện thương cơ cùng nhân tài. Giám đốc Lý rất bình tĩnh, “Tôi nghĩ vấn đề lần này cậu đã biết, nên tôi sẽ nói thẳng, đối phương nói, chỉ cần chúng tôi đồng ý đuổi cậu, thì vẫn bảo trì hợp tác với công ty chúng ta, đồng thời không truy cứu trách nhiệm công ty. Tiểu Tuyền, vì công ty, chúng tôi không thể giữ cậu lại, hi vọng cậu có thể hiểu được.”
(: cơ hội buôn bán.)
“Tôi hiểu rõ.”
Hạ Tuyền chỉ có thể cúi đầu, dù sao cũng là tự mình gây ra họa, cần phải chịu trách nhiệm tương ứng.
“Tiểu Tuyền à.” Giám đốc Lý đẩy gọng kính trên mũi, nhìn về phía Hạ Tuyền, giọng thật tâm nói: “Cậu gần đây có phải là đắc tội người nào không? Bọn họ không chỉ muốn chúng tôi khai trừ cậu, hơn nữa, đối phương còn yêu cầu, ngoài công ty chúng tôi ra, kể cả bất cứ công ty nào nằm dưới xí nghiệp chúng tôi cũng không thể mời cậu. Tuy rằng việc này cứ vậy quên đi, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, có vài người và vài việc, nhịn một chút là qua, đừng có cậy mạnh.”
Công ty hiện tại của Hạ Tuyền, là công ty lớn nhất trong thị trường thành phố B, bên dưới có rất nhiều công ty chi nhánh, yêu cầu này, có thể nói là, gần như bẻ gãy lý tưởng cùng một bầu nhiệt huyết của thanh niên.
Hạ Tuyền bất đắc dĩ gật đầu, chuyện đến nước này, chỉ có thể chấp nhận chịu sai, hơn nữa, hiện tại hắn cũng không có chí hướng lớn gì, có thể vượt qua được là được rồi.
“Cứ như vậy đi, đi dọn dẹp đồ một chút, tôi đã kêu phòng nhân sự, để bọn họ đưa cậu tiền lương tháng này, lần sau đừng kích động như vậy, nhận được bài học kinh nghiệm rồi đấy.”
“Cảm ơn giám đốc, tôi đã rõ.” Hạ Tuyền hiện tại đã hiểu được những chuyện quanh co khúc khuỷu này, nhưng trong lòng vẫn là biết ơn giám đốc đã khuyên nhủ.
“Ừ, hiểu rõ là tốt rồi, đi thu dọn đồ đạc đi.”
Hạ Tuyền hơi cúi mình chào giám đốc Lý, sau đó đi ra ngoài nhẹ nhàng khép cửa lại.
Giám đốc Lý nhìn bóng dáng Hạ Tuyền rời đi, vô cùng nuối tiếng lắc lắc đầu, thực sự là đáng tiếc cho một hạt giống tốt như thế.
Lại có thêm tiền, Hạ Tuyền tỏ ý rất vui vẻ, vì vậy nhanh nhẹn bước chân đi lĩnh lương, sau đó mới trở lại vị trí của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc, về phần công việt, không vội.
Sát vách có một cô gái thò đầu ra, hai tay khoát lên vách ngăn, nhìn không thôi Hạ Tuyền đang thu dọn đồ đạc .
“Ầy… Hạ Tuyền anh phải đi?”
“Đúng vậy.” Hạ Tuyền cũng không ngẩng đầu lên mà đáp lại một tiếng, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Cô gái thở dài lần thứ hai: “Anh đẹp trai duy nhất chỗ này đã đi, tôi còn ở lại đây, có ý nghĩa gì chứ?”
“Tôi không phải anh đẹp trai sao?” Một cái đầu nhô lên, là một cậu con trai rất rực rỡ, rất có khí chất cậu bé hàng xóm, Hạ Tuyền không nhớ ra được là ai, chỉ có thể bảo trì mỉm cười.
“Cậu thì anh đẹp trai cái gì chứ, thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh.” Cô gái kia rất không hình tượng lườm nguýt một cái, không thèm quay đầu lại đả kích trở lại.
Tiểu tử cuống lên, “Đó là do cô không có mắt nhìn, anh Tuyền anh nói cho tôi xem có đúng hay không?”
Hạ Tuyền bị bọn họ chọc cười, “Vâng vâng vâng, mắt vẫn rất tốt, còn chờ lớn lên, mắt nhìn của cô nhóc cũng có thể phát triển nha.”
Cô nhóc nghiêng một mắt, “Hừm… Không lạ gì.”
“Tôi còn không lạ cô sao, đồ gái mê trai.” Thằng nhóc kia không cam lòng rớt lại phía sau mà đáp một tiếng.
Hạ Tuyền bỏ thứ cuối cùng vào bên trong hộp giấy, cười cười ngắt lời bọn họ,
“Tôi đi đây, làm việc cho tốt, đừng để giám đốc bắt được hai người trốn việc đấy.”
“Hẹn gặp lại, nhớ về thăm bọn tôi nha.” Cô gái cùng cậu con trai vẫy tay tha thiết.
“Được.”
Hạ Tuyền nhớ ký hình như khi đó quả thật có hai bóng người sinh động như vậy, cũng chỉ có bọn họ trẻ tuổi đầy sức sống, không lo dẫn lửa thiêu thân, nhìn tất cả mọi người phòng làm việc, không một ai không giả bộ làm lơ hắn.
Cho dù biết là chuyện thường tình của con người, vẫn khiến người ta nguội lạnh trong lòng.
Nhiệt độ thành phố B đang từ từ giảm xuống, hiện tại đã có thể mặc áo khoác dày một chút.
Đứng ở giao lộ chờ xe taxi, từng cơn gió thổi qua, chui qua cổ vào trong người, hơi lành lạnh. Hạ Tuyền rụt cổ một cái, cảm thấy mùa đông năm nay có vẻ như còn đến sớm hơn so với những năm trước.
Điện thoại di động để sát người rung lên, Hạ Tuyền đặt thùng giấy xuống đất, lấy điện thoại di động ra.
“Alo? Tìm được phòng ở rồi?”
“Sao có thể nhanh như vậy chứ. Ngày hôm đó cậu đưa tớ về, không phải mẹ tớ thấy cậu sao? Bảo tớ hỏi cậu chừng nào rảnh rỗi thì qua ăn bữa cơm, tớ bị hỏi đến lỗ tai đều sưng lên rồi.”
Giọng Trần Vạn Văn vô cùng u oán.
“Đến cùng tớ là con của mẹ hay cậu mới là con của bà ấy đây.”
Hạ Tuyền nở nụ cười nhẹ, không nói gì thêm, “Đêm nay thì có rảnh.”
“Vậy được, tớ gọi điện cho bà ấy. Chuyện công ty cậu ra sao rồi?”
“Bị đuổi.” Hạ Tuyền nhàn nhạt nói, “Chuyện trong dự liệu.”
“Ừm, không sao, cậu có kinh nghiệm làm việc, không vội.” Trần Vạn Văn thuận miệng an ủi một câu, cậu ta vẫn rất tin tưởng vào năng lực làm việc của anh em trong nhà.
“Tớ không vội, cậu làm việc đi, buổi tối gặp.”
Hạ Tuyền đương nhiên không vội vã, hiện tại hắn là thuộc về loại người tự do một người ăn no cả nhà chẳng đói.
(: ý nói nhà chỉ có một người, nên một người ăn no nghĩa là cả nhà ăn no.)
“Được, như vậy đi.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại, rồi đợi một hồi mới bắt được một chiếc xe, Hạ Tuyền ngồi lên trực tiếp trở về khách sạn.
Không hề phát hiện lúc hắn xuống xe, chiếc xe riêng vẫn đi theo phía sau xe taxi kia dừng lại ở đường cái đối diện khách sạn.
——oo——
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu như câu văn không thông suốt, có lỗi chính tả thì hoan nghênh góp ý, yêu yêu đi! (づ ̄  ̄)づ về phần logic…
Cứ việc nói!!! Ta dùng hết sức lực sửa đổi! ! ! ヾ(≧O≦)〃 ngao ~
——oo——
Từ giờ không dám hứa lung tung gì nữa, toàn thất hứa với mọi người…
Hạ Tuyền sống lại – Chương