"Oa~~ oa~~~"
Vâng, đó là tiếng khóc đầu tiên của bé heo nhà Trần Gia - Trần Hàn Nhân.
Trần Hạo Thiên liền chạy vào phòng bệnh, nắm lấy bàn tay của cậu, nhìn khuôn mặt mệt mỏi đầy mồ hôi ấy, anh đau lòng hỏi, "Bảo bối, có mệt không?"
Hoàng Tuấn Khải cười nhạt, giọng nói vì kiệt sức mà nhỏ như tiếng ruồi kêu, "Không... sao..."
Cậu nhìn sang bên cạnh, nhìn đứa nhỏ của mình nằm trên giường.
Ngay lập tức, mọi người ồ ạt chạy đến, nhìn bé như sinh vật lạ. Một lúc sau, ai cũng ồn ào khen ngợi.
"Nhìn xem! Cái mũi này giống Hạo Thiên quá trời luôn!" Nhã Hồng hưng phấn nói.
"Đôi mắt giống như con dâu vậy." Trần Mạnh Khánh nhận xét.
"Sao con có cảm giác môi nó giống con ấy nhỉ?" Trần Mạnh Dương cau mày suy tư.
"Cặp lông mày này thật giống Hạo Thiên!" Quốc Tử reo lên.
Trân Tứ Hùng vội nhướn người tới xem, "Đâu đâu?" Trẻ sơ sinh mà cũng có lông mày sao? Thật đáng xem a!
Thế cơ mà, trước mặt y lại là một đứa trẻ có khuôn mặt nhăn nheo, làn da đỏ bừng, hai mắt nhắm tịt lại, cứ không ngừng oa oa khóc.
Ủa? Giống chỗ nào?
Đó là mấy giây phút đầu Trần Hàn Nhân chân chính xuất hiện trên thế giới này, với danh hiệu - bé heo.
Khi lên hai tuổi, bé đã biết đi, từng bước chân chập chễnh tiến tới chỗ ba mình, nước miếng rơi xuống cổ áo, chép chép miệng nói tùm lum.
Hoàng Tuấn Khải kiên nhẫn đợi con, rồi cậu ôm bé vào lòng, hôn mấy cái lên cặp má trắng hồng phấn nộn, "Bé heo giỏi quá ta."
Trần Hạo Thiên ngồi bên cạnh, tay cầm quyển sổ ghi chép, nói, "Đi dài hơn cm rồi."
Khi lên ba tuổi, bé đã biết bập bẹ nói mấy câu, "Ba ba na na." Hai tay nhỏ xíu giơ lên không trung, nước miếng chảy xuống theo lời nói, "Ba ba na na."
Hoàng Tuấn Khải cười rộ lên, nói, "Lão heo, anh nghe chưa? Bé heo đang kêu ba ba kìa!"
Trần Hạo Thiên vẫn không rời mắt khỏi tờ giấy văn kiện, nói, "Bé heo đang kêu banana, em cho nó một quả chuối đi."
Hoàng Tuấn Khải bĩu môi, xé vỏ chuối rồi đặt chuối lên miệng bé, nói, "Bé heo ăn nhiều quá không còn là bé heo nữa đâu nha, sẽ là đại heo đó!"
Trần Hàn Nhân không hiểu ba nói gì, dùng hai tay cầm quả chuối to gần bằng tay bé, ngoan ngoãn ăn, lâu lâu còn nói lên mấy từ, "Ba ba na na."
Khi lên tám tuổi, bé đã đi học ở Natural, trường học dành cho người của Trần Gia. Lúc này đây, bé đã rất chững chạc, dáng người cao ráo thon gọn, khuôn mặt điển trai lãnh khốc, khoác trên mình bộ đồ đồng phục đỏ thẫm càng tô đậm sự ngầu lòi của bé.
Hoàng Tuấn Khải hôn mấy cái lên má bé, hung hăng nhéo cặp má kia vài cái, nói, "Bé heo à, sao càng lớn con càng ít nói thế kia!"
Trần Hàn Nhân bĩu môi, nói, "Không có lợi."
Hoàng Tuấn Khải búng một cái lên trán bé, dở khóc dở cười, "Thực dụng a!"
Trần Hàn Nhân chỉnh lại mái, không nói gì.
Hoàng Tuấn Khải đeo cặp cho bé, nói, "Bé heo, đi học nếu có chuyện gì thì gọi về cho ba hoặc bố, hay con đi gặp ông nội và ông cố cũng được. Ai dám làm gì con, cứ đánh lại nó cho ba! Đừng lo, phía sau con còn có ba và Trần Gia, cứ thoải mái tung hoành thế gian!"
"..." Bố ơi, ba đang dạy xấu con nè.
Trần Hạo Thiên mặc một bộ đồ vest đen, nói, "Bảo bối, đi thôi nào."
Hoàng Tuấn Khải đứng dậy, cầm tay bé, cùng Trần Hạo Thiên đi lên xe. Mọi người ở phía sau không ngừng cổ vũ bé, thiếu điều muốn cầm lightstick toả sáng.
Cho dù ngoài mặt không có biểu cảm gì, nhưng bàn tay bé nắm lấy tay cậu hơi run lên, trong lòng có chút hồi hộp.
Hoàng Tuấn Khải nhận ra sự bất an của con trai mình, cậu cười mỉm, dịu giọng nói, "Bé heo đừng sợ, có ba và bố nè."
Đó là ngày đầu tiên bé đi học. Ấm áp, vui vẻ, và vô cùng hạnh phúc.
Khi lên mười ba tuổi, có một ngày bé bị sốt đến nằm liệt giường, đi đâu cũng không nổi, sốt đến mặt đỏ bừng, hơi thở trở nên gấp gáp. Mọi người không ngừng lo lắng nhìn bác sĩ đang khám bệnh cho bé.
Một lúc sau, bác sĩ nói, "Tiểu thiếu gia không bị bệnh nặng lắm, chỉ là bị cảm thôi."
Trần Hạo Thiên nhíu mày, "Trần Hàn Nhân, con lại quên bật lò sưởi rồi đúng không!"
Bây giờ là mùa đông, tối mà không bật lò sưởi là bị cảm ngay lập tức.
Trần Hàn Nhân cúi gầm mặt, không nói gì. Mọi người ở bên cạnh bé, cố gắng khiến cho tinh thần bé vui lên.
Hoàng Tuấn Khải hôn lên má bé, nói, "Tối nay bé heo qua phòng ba ngủ nhé?"
Trần Hàn Nhân liền cười rộ lên, "Vâng ạ."
Trần Hạo Thiên tối sầm mặt, "Bảo bối, vậy anh ở đâu?"
"Anh ngủ ở trên ghế sofa trong phòng đi, hoặc là qua phòng con. Giường chật lắm."
Trần Hàn Nhân cười đến vui vẻ. Trần Hạo Thiên bất mãn hừ một tiếng.
Đó là gia đình của bé, Trần Gia - điều mà bé tự hào nhất.
Không một từ ngữ nào diễn tả được sự kính trọng của bé dành cho gia đình này.
Ba, bố, cô, chú, ông bà nội, ông cố... con yêu tất cả mọi người!
Mong cả cuộc đời yên bình hạnh phúc, luôn nở nụ cười trên môi.
==HOÀN==
_________________________________________
bộ mới nè nha, m.n hay theo dõi mình để nhận đc tin ra truyện mà đọc nha
![]( )