Hoàng Tuấn Khải nghe vậy, dứt khoát cúi người lấy hai con dao ra, và bỏ vào túi.
Sắc mặt An Tử hơi cứng lại, y bất đắc dĩ nói, "Anh dâu à, đưa cho tôi luôn đi mà." Nếu cậu cứ khăng khẳng giữ thì khó mà đi vào Trần gia.
Hoàng Tuấn Khải hừ lạnh, nói, "Vũ khí của tôi, tại sao phải đưa cho cậu?"
An Tử xoa trán, anh dâu này sao lại cứng đầu vậy chứ, "Chiến tranh đã hết rồi. Không có gì mà cậu phải lo lắng như thế."
Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng nói, "Câm mồm!"
Bàn tay cầm dao trong túi cậu hơi động, An Tử lập tức cản, "Anh dâu mang theo cũng được. Cứ thoải mái, haha, cứ thoải mái."
Bốn người đi vào cổng Trần gia. Máy dò xét kim loại liền vang lên tiếng tít ồn ào.
Hoàng Tuấn Khải không chút do dự lấy dao trong túi ra quăng thẳng vào nơi phát ra tiếng. Ngay lập tức, âm thanh ồn ào không còn nữa.
Ba người kia thấy vậy liền ngạc nhiên tột cùng. Chỉ là một con dao... vậy mà sức công phá lại khủng khiếp vô cùng! Cư nhiên lại phá huỷ cả máy dò xét kim loại đỉnh nhất cuả Trần gia! Hoàng Tuấn Khải này, bản lĩnh thật sự không tệ!
Cậu nhảy lên, lấy cây dao rồi bỏ vào trong túi quần. Ánh mắt híp lại tỏ vẻ không hài lòng, "Thật ồn."
Lúc này đây, mọi người đang đứng bên trong đều kinh ngạc nhìn ra. Quản gia đang định chào đón cậu cũng chết đứng, nụ cười trên môi cứng lại.
Hoàng Tuấn Khải vẫn đứng yên đấy, không có phản ứng gì nữa.
Trần Hạo Thiên đang đứng ở trên cầu thang thấy vậy thì cười lên một tiếng, anh đi tới chỗ cậu, nói, "Chào mừng đến Trần gia."
Hoàng Tuấn Khải hơi bĩu môi, nói, "Cái đó quá vô dụng!" Chỉ cần một nhát dao của cậu cũng phá huỷ được. Cái máy dò xét gì gì đó thật chả ra gì.
Nghe câu nói của cậu, cơ mặt mọi người ở đây đều giật giật. Vô dụng? Máy dò xét kim loại mà Trần gia tự hào nhất... vậy mà trong mắt Hoàng Tuấn Khải, lại vô dụng đến vậy ư?
Trần Hạo Thiên nhếch môi, nói, "Em cần đi chuẩn bị trang phục." Không hề để ý tới lời chê bai của câu
Hoàng Tuấn Khải gật đầu, không nói nhiều.
Trần Hạo Thiên đưa cậu lên lầu.
Khi bóng dáng hai người biến mất khỏi cầu thang, An Tử xệ xệ mặt, sợ hãi nói, "Anh dâu đáng sợ quá đi à~~"
Trần Minh hút miếng thuốc, nói, "Lão đại còn cười nữa chứ."
Bọn họ cứ nghĩ rằng, một khi Trần Hạo Thiên cười, thì sẽ có một người chết. Bởi nụ cười của anh bao giờ cũng mang theo sự lạnh lẽo tà mị đáng sợ. Nhưng giờ đây, nụ cười của anh vẫn như vậy, bất quá, không có ai chết cả.
Hôm nay gặp nhiều chuyện đáng sợ quá. Không biết bọn họ có nên xin nghỉ phép không nữa. Huhu, sợ quá cơ.
~.~.~.~.~.~.~.~.~
Trần Hạo Thiên và Hoàng Tuấn Khải đi vào căn phòng. Một thợ trang điểm đã đứng đợi sẵn, anh để cậu ngồi lên ghế, nói, "Chuẩn bị đi."
Toa Kiến - người trang điểm oà lên một tiếng, nói, "Anh dâu thật xinh đẹp. Tôi là Toa Kiến, sau này sẽ gặp anh dâu nhiều lắm đó nha."
Toa Kiến? Rõ ràng là phụ nữ mà? Hoàng Tuấn Khải hơi cau mày, nhưng lười mở miệng.
Trần Hạo Thiên ngồi xuống ghế chờ, lấy một tờ báo ra đọc.
Mười phút sau, Toa Kiến như muốn điên lên, cô hạnh phúc nói, "Anh dâu đẹp quá! Tôi không dám trang điểm cho anh dâu nữa đâu!"
Làm người trang điểm cho cậu, chắc một tháng cũng không lấy được đồng nào quá.
Trần Hạo Thiên ngẩng mặt, thấy cậu thì hơi ngạc. Khuôn mặt ấy vẫn như cũ, bất quá, mái tóc được vuốt lên gọn gàng làm lộ ra vầng trán cao ngạo, đôi môi hồng nhạt được son bóng quyến rũ. Đôi mắt nâu không trang điểm, mang theo vẻ sắc bén nhìn xuyên qua gương, mang theo vẻ khó chịu rõ ràng.
Toa Kiến không ngừng tấm tắc, "Nếu không phải anh dâu là con người, tôi sẽ nhầm lẫn cậu với thiên sứ mất thôi."
___________________________________