Hoàng Tuấn Khải bước về phòng của mình. Từng bước chân nặng nề khó khăn. Trong đầu không ngừng vang lên bài hát khi nãy, "Sau chiến tranh... tôi vẫn còn tất cả..."
Một cô gái lạc quan như thế, cớ sao... lại gặp phải chuyện đau đớn như thế này...
Ông trời thật quá ác độc! Ông vậy mà lại để một cô gái đáng thương như thế... ông vậy mà lại đày đoạ cô gái ấy đến như vậy!
Hoàng Tuấn Khải khoá cửa, mệt mỏi nằm lên giường, nhìn lên trần nhà, cậu cười khổ một tiếng, "Nếu... em cũng may mắn như cô ấy, thì anh cũng đâu khổ sở như bây giờ..."
Cậu từng có một tổ ấm. Không có ba mẹ cậu, mà chính là người chú tốt bụng của cậu - Tuấn Kim Nhân, và một đứa em gái đáng yêu - Tuấn Mỹ Nhi.
Tuấn Kim Nhân là một người vô cùng tốt bụng. Sở dĩ cậu nghĩ như vậy là vì chính chú đã cứu cậu khỏi những ngày tháng cực khổ mất đi ba mẹ. Chú đã giải thoát cậu, và đưa cậu đến một tổ ấm mới.
Tuấn Mỹ Nhi là con gái của chú. Chú và dì đã li hôn, dì không muốn nhận con, nên chú đành phải làm người cha đơn thân.
Ấy vậy mà, vào một ngày kia. Tất cả đều sụp đổ.
Một phát súng găm thẳng vào ngực Tuấn Kim Nhân, Tuấn Mỹ Nhi ngã gục xuống đất, ngất đi. Chỉ còn duy nhất một mình cậu tỉnh táo. Lúc ấy, Hoàng Tuấn Khải không ngừng gào thét, ôm Tuấn Kim Nhân ra ngoài.
Nhưng mà, mùi xăng nồng nặc khắp nơi, khói lửa bắt đầu bùng cháy. Một khúc gỗ to đè lên người Tuấn Mỹ Nhi.
Tuấn Kim Nhân gắng gượng nói, "Tiểu Khải, bảo vệ Mỹ Nhi đi. Chú... không còn... bao lâu nữa..." Nói xong, chú nhắm mắt lại, không còn hơi thở.
Hoàng Tuấn Khải chạy tới chỗ Tuấn Mỹ Nhi, dùng sức đẩy khúc gỗ ra chỗ khác. Cậu cõng Tuấn Mỹ Nhi chạy nhanh ra ngoài.
Cậu mãi mãi không quên được cảm giác lúc ấy của bản thân. Tức giận, đau đớn, và thất vọng...
Cậu quá yếu đuối! Không thể bảo vệ được cả tổ ấm của mình. Chỉ biết nhìn mọi thứ biến mất và chìm trong biển lửa.
Ngay sau đó, Tuấn Mỹ Nhi được chữa trị. Tiếc thay, đôi chân ấy không thể đi được nữa, đôi mắt xinh đẹp ấy... cũng không thể nhìn thấy được một cái gì được nữa.
Một giọt nước rơi xuống, Hoàng Tuấn Khải che mặt, "Không thể trách được..."
Không thể trách được. Ba mẹ cậu làm trong Hắc Đạo cũng chết vì bị bắn. Tuấn Kim Nhân cũng là một thủ lĩnh của băng đảng nổi tiếng trong Hắc Đạo, và chú cũng bị bắn chết.
Sống trong Hắc Đạo, lúc trẻ ai cũng thoải mái, vô ưu vô lo gây hoạ khắp nơi. Nhưng rồi lúc già đi, ai cũng trầm tĩnh hơn, biết được nhiều chuyện hơn.
Biết nhiều chuyện nên biết. Và biết nhiều chuyện không nên biết.
Ai cũng sống trong nỗi bất an không biết khi nào mình sẽ gặp Tử Thần.
Vốn là người trong Hắc Đạo, phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng trước cái chết của mình và của người khác. Không ai lường trước được điều gì cả.
À, cậu cũng từng như vậy mà. Cậu cũng từng là kẻ đứng đầu thiên hạ, cũng từng như đứng đầu Hắc Đạo. Và cậu cũng từng chết.
Cậu phạm phải một sai lầm tai hại. Chính là quên mất rằng, thế giới cậu từng sống vô cùng nguy hiểm.
Bọn người kia hoàn toàn có khả năng phản bội cậu. Vậy mà cậu còn rủ lòng thương bảo vệ bọn họ.
Bây giờ hận thù như vậy, cũng chính là do lỗi lầm của cậu. Chỉ biết trách, cậu quá tự mãn. Cho rằng cậu đã bảo vệ bọn họ khỏi cái chết, họ sẽ đi theo cậu cả cuộc đời này.
Tất nhiên, vẫn có người như vậy. Chẳng qua, số đông vẫn là lấy oán báo ơn.
Hoàng Tuấn Khải cười lạnh, "Ngu ngốc."
Thật ra, cậu ít nhiều cũng đoán được bọn người khốn khiếp kia sẽ phản bội cậu. Nhưng cậu vẫn rất tức giận. Bởi, tất cả mọi người đều lựa chọn phản bội cậu!
Không một ai, dù chỉ một người về phía cậu!
Trên chiến trường ngày hôm đó, chỉ có duy nhất một mình cậu, đứng đối diện với gần triệu người.
Điều cậu không ngờ nhất, chính là vào lúc cậu chết đi, tang thi đột nhiên nổi dậy chạy ào vào tiêu diệt từng người một.
Thì ra, những hi sinh ấy... vẫn rất đáng...
__________________________________