Mạnh Cường gõ bàn phím, nói, "Tôi không điều tra được gì về cậu ta."
Thì ra, trong lúc bọn họ đang nói chuyện với nhau, Mạnh Cường đã xâm nhập vào hồ sơ của nhà trường, mọi học sinh đều được biểu thị, chỉ duy nhất Hắc Ám là trống rỗng, giống như cậu chỉ là một người với tên Hắc Ám.
Hay là... đằng sau cậu là một thế lực nào đó đủ lớn để che giấu hồ sơ của Hắc Ám.
Người bạn mới Hắc Ám này chắc chắn không thể động vào.
Hoàng Tuấn Khải đi vào phòng, đặt balo và vali xuống đất, nằm ngay trên giường. Lấy điện thoại trong túi quần ra, phát hiện có một tin nhắn từ Trần Hạo Thiên chồng tôi.
"Khi nào tới được phòng thì nói lại cho tôi"
Hoàng Tuấn Khải liền nhắn lại, "Tới rồi."
Ngay lập tức, Trần Hạo Thiên phản hồi, "Nghỉ ngơi đi, giờ nhớ đi ăn trưa."
"Đã biết."
Hoàng Tuấn Khải đặt điện thoại xuống, khẽ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
"Cái quái gì...?!"
Hoàng Tuấn Khải mở mắt là liền thấy khắp nơi đều là mùi máu tanh. Rất nhiều người với dáng đi khập khễnh đi ra mọi phía cắn nát những người khác.
Khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt hoàn toàn một lòng trắng, đôi môi tái nhợt, da mặt xuất hiện cả gân xanh gồng lên.
Đó chính là điểm chung của những người này.
Cậu biết, đó là tang thi...
Khi phát hiện người sống, một con tang thi hú lên những tiếng kêu đáng sợ, và sau đó là hai đến ba con tang thi khác chạy vào cắn chết người sống. Bọn nó thật sự coi con người là thức ăn. Cắn hết tứ chi của họ, chỉ để lại xương trắng dính máu tươi.
Cứ như thế, từng tiếng thét thảm thiết vang lên, từng tiếng khóc nức nở kinh hãi, từng tiếng bước chân đầy vội vã, và từng tiếng hét dừng lại... khi gặp cái chết.
Hoàng Tuấn Khải đứng giữa chiến trường đẫm máu, từng tang thi chạy vụt qua cậu. Cậu biết, không ai thấy được cậu cả. Lúc này, chỉ có cậu thấy họ, chứng kiến bọn họ chết đi, chứng kiến khoảnh khắc bọn họ đau đớn và sợ hãi nhất.
Dù sao bọn họ cũng phạm phải sai lầm phản bội cậu rồi, giờ khắc này, cậu trừng phạt họ thì có gì sai!
Những con người ngu ngốc tự cho mình là đúng. Những con người nghèo nàn lại nghĩ mình quyền quý cao sang. Những con người ích kỉ lại cho mình rộng lượng.
Chính là bởi vì như vậy, cậu không có chút áy náy gì cả. Bọn họ rõ ràng sai như thế, thì rõ ràng lỗi lầm đâu phải của cậu?
Hoàng Tuấn Khải khẽ bước đi trên chiến trường. Từng căn nhà, từng góc hẻm, từng con phố... mọi nơi cậu đều đã đi qua.
Giờ đây, mọi nơi đều có xác chết, chỉ là những khúc xương dính máu còn sót lại sau bữa ăn của tang thi.
Một thứ gì đó ngã xuống bên cạnh cậu, Hoàng Tuấn Khải dừng chân, cúi xuống nhìn.
Là một đứa bé với ánh mắt trong trẻo hoàn toàn bị sự hoảng sợ và đau đớn che lấp.
Ngay sau đó, ba con tang thi chạy tới không chút do dự cắn đứa bé. Da thịt đứt ra, máu chảy lênh láng, khúc xương trắng dính máu tươi lộ ra trong không khí.
Đứa bé khóc thảm, vùng vẫy mạnh trong cơn đau thấu xương.
Hoàng Tuấn Khải thở dài, khẽ nói, "Đừng giết nó."
Và, điều đáng kinh ngạc xảy ra sau đó, ba con tang thi chạy ra chỗ khác. Đứa bé lết vào một con hẻm, dáng vẻ hối hả vô cùng. Dòng máu kéo dài tới tận đấy.
Mười phút sau, một bóng dáng khập khễnh bước ra, chính là đứa bé đó, vết thương trên người đã ngừng chảy máu nhưng chưa hề khép lại, khuôn mặt xuất hiện gân chẳng khác nào những con tang thi ngoài kia.
Xem ra, người còn sống sau khi bị cắn, đã bị biến thành tang thi.
Hoàng Tuấn Khải không có gì kinh ngạc, vẫn thản nhiên bước đi.
Đi đến một nơi tụ tập nhiều xác chết nhất, cậu khựng lại, bình tĩnh nhìn trung tâm. Có một bóng dáng nằm ngay đó, sao cậu quên được, đó là cậu... là Hắc Ám Đại Nhân...
Đứng yên một hồi lâu, cậu bước tới đó. Hoàng Tuấn Khải cúi người xuống, nhìn bản thân cho thật rõ.
Ngay cả lúc chết, cậu vẫn như vậy. Khuôn mặt ấy vẫn kiêu ngạo, đôi tay vẫn nắm chặt một sợi dây chuyền không buông.
Đó là món quà quý giá nhất trong đời cậu, là của em gái cậu yêu thương nhất, Tuấn Mỹ Nhi.
Đã mười lăm năm rồi, cậu chưa từng rời xa khỏi nó, vẫn giữ gìn nó bên cạnh mình.
Dù sao, đó cũng là món quà cuối cùng của người thân cuối cùng.
_____________________________________