Ăn xong, Lạc Ưng đẩy cậu về nhà. Mới đẩy cửa đi vào thì thấy Lý Duệ đang ngồi uống trà, rất thảnh thơi yêu đời.
Lạc Ưng đẩy cậu tới ghế ngồi, mệt mỏi ngồi xuống ghế, "Ôi! Uể chết mất!"
Lý Duệ liếc Lạc Ưng một cái, khinh thường nói, "Lười nhát."
Lạc Ưng bình thản nhún vai, tự nhận mình là kẻ lười nhát.
Hoàng Tuấn Khải lấy điện thoại trong túi quần ra, mới bật lên thì đã thấy một tin nhắn từ Trần Hạo Thiên Kim Tại Hưởng chồng tôi.
" tháng sau anh sẽ tới gặp em một lần nữa. Anh sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và có đủ tư cách đứng đằng sau che chở cho em. Anh mặc kệ em có đồng ý hay không, bởi đó chính là quyết định của anh.
Đừng khiến vết thương nặng thêm nữa.
Anh yêu em, bảo bối của anh."
Hoàng Tuấn Khải không nhịn được nở nụ cười. Không ngờ anh lại nhắn tin nhiều như thế, đã vậy còn không hề che giấu sự bá đạo qua mỗi dòng chữ.
Bất quá, cậu thích.
Lý Duệ uống một ngụm trà nóng, nhàn nhạt nói, "A... không ăn gì mà no ghê."
Lạc Ưng chậc lưỡi, "Bụng cậu có vấn đề rồi đó. Tôi ăn quá trời mà vẫn đói đây này."
Lý Duệ liếc Lạc Ưng, lạnh giọng nói, "Bị bệnh!"
Lạc Ưng chớp mắt mấy cái. Sao chửi anh a?
~.~.~.~.~.~.~.~.~
ngày sau, hai chân của cậu đều được tháo băng. Sau mấy ngày chịu đựng cơn ngứa ngáy nặng trịch cuối cùng cũng kết thúc làm cậu rất thoải mái.
Tập luyện cho quen chân thêm một tuần nữa.
Sau tháng, đúng như lời Lý Duệ nói, cậu hoàn toàn khôi phục.
Hoàng Tuấn Khải đứng trước gương, quan sát lưng mình. Hình đầu lâu dần mờ dù chỉ là một chút nhưng cậu vẫn thấy rõ ràng. Ngay cả hoa Bỉ Ngạn xung quanh cũng mờ hẳn đi.
Hoàng Tuấn Khải cười lạnh, mặc áo thun vào, khẽ nói, "Chiến tranh a."
Lúc này, giọng Lạc Ưng truyền vào, "Chồng nhóc đến rồi kìa!"
Hoàng Tuấn Khải khựng lại. Chồng? Trần Hạo Thiên ư?
Cậu đi ra khỏi phòng. Lý Duệ đang ngồi trên ghế sofa, Lạc Ưng đứng trong phòng bếp, và Trần Hạo Thiên ngồi đối diện Lý Duệ. Ngay khi nghe tiếng động, ba người đều quay sang nhìn cậu.
Cậu mím chặt môi, nhìn Trần Hạo Thiên. Sau tháng, anh đã gầy hơn rất nhiều, khuôn mặt dù vẫn sắc bén và điển trai như cũ cũng không thể che giấu được sự mệt mỏi. Nhưng mà, hình như thân hình anh rắn chắc hơn nhiều, khí thể cũng mạnh mẽ hơn. Đúng như dòng tin nhắn kia, Trần Hạo Thiên đã mạnh mẽ hơn.
Trần Hạo Thiên đi tới, thực hiện một hành động khiến ai cũng kinh ngạc. Anh cúi người xuống hôn nhẹ lên môi cậu, nắm thật chặt tay cậu, ôn nhu nói, "Vợ, về với anh đi."
Lý Duệ ho khù khụ, cố gắng thể hiện trong đây còn có người. Lạc Ưng đang ăn tô mì nghe vậy thì rùng mình, nhanh chóng ăn hết tô mì.
Hoàng Tuấn Khải hơi bĩu môi, nói, "Tôi không phải vợ anh." Giọng điệu của cậu giống như một người vợ giận dỗi.
"Trời má!" Lạc Ưng há hốc miệng. Đây là lần đầu tiên thấy cậu giận dỗi a. Đúng là trẻ con, nắng mưa thất thường.
Trần Hạo Thiên cười khẽ, dùng thêm lực nắm tay cậu, "Bảo bối, em đừng giận anh."
Hoàng Tuấn Khải hơi rung lên. Hơi ấm từ bàn tay anh không ngừng truyền sang cậu, bàn tay anh bao bọc bàn tay cậu, vô cùng ấm áp. Ấy vậy mà, bên ngoài cậu vẫn lạnh lùng, "Tôi không giận anh!"
Rõ ràng giận!
"Bảo bối, về nhà nha. Anh sẽ đưa em vào Nhất Gia mà. Đừng giận anh. Bây giờ về với anh, được không?"
Lý Duệ và Lạc Ưng đồng loạt dựng tóc gáy. Mẹ nó! Trần Thiếu vậy mà lại dỗ dành cậu, những lời nói ngọt ngào như mật ong kia chẳng khác nào mấy con ong tới đâm chích hai người. Vừa đau vừa thốn!
Hoàng Tuấn Khải hừ lạnh, "Không muốn!"
Trần Hạo Thiên đột nhiên ôm cậu theo kiểu công chúa, "Đó là quyết định của anh!" Cậu không thể trả lời đồng ý hay không.
Khi bước ra khỏi cửa, Trần Hạo Thiên nói, "Cảm ơn. Tôi sẽ giúp."
Lý Duệ cười nhạt, "Được. Mong anh không phụ sự giúp đỡ của tôi ."
"Tất nhiên!"
Lạc Ưng nhìn bóng dáng hai người rời đi, tò mò hỏi, "Giúp gì thế?"
Lý Duệ liếc Lạc Ưng, "Cậu không cần biết!"
Lạc Ưng xì một tiếng, "Riết rồi không biết còn là bạn hông nữa."
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Cảm nhận được lồng ngực rộng lớn của Trần Hạo Thiên, Hoàng Tuấn Khải khẽ nói, "Anh mạnh hơn."
"Ừ, mạnh hơn nhiều." Trần Hạo Thiên đặt cậu vào ghế ngồi đằng sau, anh ngồi kế bên cậu, ra hiệu cho An Tử lái xe.
Chiếc xe từ từ lăn bánh. Hoàng Tuấn Khải không nói gì nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát từng cảnh vật lướt qua lớp kính.
Trần Hạo Thiên nắm cằm cậu, để cậu nhìn thẳng vào anh, thâm tình nói, "Bảo bối, đừng giận anh."
Hoàng Tuấn Khải chớp mắt vài cái, "Em nhớ anh."
______________________________________