Hai ngày sau, Trần Hạo Thiên đưa Hoàng Tuấn Khải đến Nhất Gia. Điều thú vị nhất là lần này có Trần Tứ Hùng và Trần Mạnh Dương đi cùng.
Sau tháng trị thương, Trần Mạnh Dương đã im lặng hơn rất nhiều, không còn dáng vẻ ngạo mạn hiếu thắng bốc đồng nữa. Ánh mắt y nhìn cậu cũng mang theo vẻ lo sợ và có chút kính trọng.
Hoàng Tuấn Khải rất hứng thú với vẻ mặt này của y, cậu cứ nhìn lướt qua gương chiếu hậu, quan sát thiên tài của Trần Gia này. Khuôn mặt Trần Mạnh Dương khá giống lão heo của cậu. Bất quá, lão heo vẫn sắc bén và lãnh khốc hơn. Còn Trần Mạnh Dương mang theo chút dáng vẻ của trẻ con.
Nói sao thì nói, lão heo của cậu vẫn tốt hơn Trần Mạnh Dương.
Trần Hạo Thiên thấy cậu cứ nhìn Trần Mạnh Dương thì đanh mặt, giọng anh trầm xuống, "Bảo bối, sắp đến rồi." Em lo nhìn anh đi này, tới Nhất Gia sẽ không được nhìn nữa đâu.
Hoàng Tuấn Khải nhìn ra lão heo đang khó chịu, liền cười nhẹ một tiếng, "Em gọi điện với anh được mà."
Trần Hạo Thiên bĩu môi, nói, "Em vẫn không nên nhìn nó chứ."
Dáng vẻ ghen tuông này khiến cậu vô cùng yêu thích, nụ cười trên môi cũng rõ ràng hơn, "Cậu ta không đẹp trai bằng anh."
Nụ cười Trần Hạo Thiên xuất hiện. Tâm trạng anh trở nên thật thoải mái dễ chịu. Trong lòng anh không nhịn được thầm mắng yêu cậu.
Bé heo con mê trai.
"Anh mạnh hơn, lạnh lùng hơn, trưởng thành hơn, lịch lãm hơn, anh hơn cậu ta nhiều lắm."
Từng lời của Hạo Thiên khiến Trần Hạo Thiên vô cùng hài lòng, anh cười mỉm, khẽ nói, "Tất nhiên."
Dáng vẻ trẻ con của anh làm Trần Mạnh Dương và Trần Tứ Hùng ở hàng ghế sau không dám nhìn thẳng. Thôi xong, Trần Thiếu mất hết thể diện rồi.
Chiếc xe dừng trước cổng Nhất Trần Dương đi xuống trước, rất có tự giác nhường lại không gian cho gia đình heo kia.
Trần Hạo Thiên bóp má cậu, dịu dàng nói, "Bảo bối, giờ đêm nhớ gọi điện cho anh. Nếu ai dám chọc vào em, cứ nói cho hai người kia (Trần Tứ Hùng và Trần Mạnh Dương)."
Hoàng Tuấn Khải nhìn thẳng vào mắt anh, cảm nhận được sự ngọt ngào từ từng hành động của anh, trái tim cậu đột nhiên đập thật mạnh, điều này thôi thúc cậu nói ra một lời hứa, "Em sẽ đứng đầu!"
Trần Hạo Thiên hơi khựng lại một lúc, rồi anh hôn một cái lên má cậu, nói, "Em làm được."
Hoàng Tuấn Khải hôn môi anh. Trần Hạo Thiên cười nhạt, giành lấy thế chủ động, hai bàn tay kéo cơ thể nhỏ bé của cậu tới gần mình.
Hai phút sau, hai người rời khỏi nhau. Hoàng Tuấn Khải mở cửa xe, đi xuống, nhìn anh, nở nụ cười xinh đẹp.
Trần Hạo Thiên nói với bọn Trần Tứ Hùng, "Nhớ bảo vệ em ấy."
"Vâng." Không cần Trần Hạo Thiên nói, bọn họ vẫn sẽ bảo vệ cậu.
Trần Hạo Thiên lái xe rời đi, nụ cười trên môi trở nên thật ấm áp. Đó là bảo bối của anh. Là người anh yêu thương nhất. Là bé heo con của anh. Là thế giới của anh.
Hoàng Tuấn Khải quay đầu, tay ở hai bên hông nắm thật chặt, ngẩng cao đầu quan sát Nhất Gia.
Giờ đây, cậu sẽ tham gia vào Nhất Gia, trở thành người đứng đầu nơi đây. Và, cậu sẽ một lần nữa đứng đầu thế giới này, cùng Trần Gia, cùng Trần Hạo Thiên, cùng những tang thi kia.
Cậu thậm chí còn nghe được cả tiếng đập của trái tim mình, một nỗi háo hức vang lên từng đợt trong lòng cậu.
Hoàng Tuấn Khải nở nụ cười lạnh lẽo đầy kiên định. Cuối cùng, cậu đã quay trở lại. Cậu không còn là một người chết, cậu đã sống lại!
Đúng vậy, trước kia cậu chính là một người chết, cậu tuyệt đối chưa từng khinh thường tang thi. Bởi, những tang thi kia đều là những con người đáng thương bị Lâm Thiển đày xuống Dạ Lâm.
Kiếp trước, chỉ có một lần cậu cùng họ chiến đấu, lần cuối cùng chỉ có duy nhất họ chiến đấu vì cậu. Kiếp này, cậu sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, cùng bọn họ chiến đấu! Cùng gia đình cậu chiến đấu, giành lấy độc lập của riêng mình.
Cậu đã có niềm hi vọng để sống sót. Vì vậy, cậu sẽ không buông tay, bằng tất cả mọi giá, cậu sẽ nắm giữ sinh mạng này, bảo vệ hàng trăm sinh mạng khác, bảo vệ tang thi, bảo vệ Trần Gia, bảo vệ Trần Hạo Thiên.
Họ là thiên thần của cậu.
Còn cậu, chính là ác quỷ hèn mọn bảo vệ mạng sống cao cả của họ.
Trần Tứ Hùng và Trần Mạnh Dương đi theo hai bên cậu, ba người đi vào cổng Nhất Gia.
______________________________________