Sau khi báo danh xong, mọi người tập trung tới khu trung tâm.
"Có bao nhiêu người?" Hoàng Tuấn Khải hỏi.
Trần Mạnh Dương suy nghĩ một chút rồi đáp, "Có người, nhưng chỉ có được tham gia khảo sát."
Hoàng Tuấn Khải nhướn mày, "Dựa vào đâu?"
"Phải trên cho đến tuổi. Có thân phận rõ ràng."
Trác Quân cau mày, "Có nhiêu đó mà sao loại nhiều thế?" Chỉ dựa vào hai điều thôi mà loại hết người. Thật sự quá nhiều!
Trần Tứ Hùng thản nhiên đáp, "Thì dựa vào năng lực và tiềm năng thôi, ai có tiềm năng thì ở lại, những ai không có hoặc không rõ ràng thì loại luôn. Bọn tôi đâu rảnh mà phải tổ chức thi cho hết người."
Trần Cường nhếch môi, nói, "Không sợ đánh mất nhân tài à?"
Trần Tứ Hùng nhìn y, nở nụ cười lạnh lẽo sắc bén, "Nhất Gia chưa từng thiếu nhân tài."
Hoàng Tuấn Khải hơi nghiêng đầu. Lần đầu tiên cậu thấy Trần Tứ Hùng nghiêm túc tới vậy. Nhất Gia thật sự có ý nghĩa với người Trần Gia.
Dù có loại hết người nhưng vẫn còn tận người đi khảo sát. Số lượng còn rất nhiều nên người tham gia buộc phải chia thành nhóm, mỗi nhóm người, thi vào từng ngày khác nhau. Mỗi nhóm thi ngày, rồi cứ như vậy cho đến khi nhóm đều hoàn thành vòng .
Trác Quân số may đấu ở nhóm . Còn Lý An và Trần Cường ở nhóm . Trần Tứ Hùng hớn hở đi bốc thăm cho Hoàng Tuấn Khải, kết quả, nhóm .
Trần Mạnh Dương liếc Trần Tứ Hùng một cái, "Vận quạ đen."
Trần Tứ Hùng bĩu môi, "Công nhận số tôi xui thật."
Hoàng Tuấn Khải không để ý lắm. Cậu nhận tờ giấy rồi quay người bước đi. Còn hơn hai tuần nữa cậu mới đấu, không cần thiết phải ở đây mãi.
Trần Tứ Hùng và Trần Mạnh Dương nhìn nhau, đồng loạt nhún vai rồi đi theo cậu.
Chỉ còn lại Trác Minh Khánh, Trác Quân, Trần Cường và Lý An. Trác Quân dùng ánh mắt đáng thương nhìn hai người, "Hai người sẽ không bỏ tôi chứ?"
Trần Cường đẩy gọng kính, tiếp tục gõ lách cách lên bàn phím, nói, "Tôi có việc." Nói xong, tao nhã quay lưng bước đi.
Lý An chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng nói, "Anh tôi... đón tôi về..." Giơ tay chỉ chỉ ra ngoài cổng, Lý Duệ đang đứng dựa lên một siêu xe, nói chuyện với Lạc Ưng bên trong xe.
Trác Quân rớm lệ, đau khổ quay lưng, một mình bước đi thi đấu, "Ai cũng bỏ tôi a. Ôi, mình thật đáng thương biết bao nhiêu." Huhu, không ai ở lại xem y thi đấu hết! Thật đau lòng, vô cùng đau lòng, phi thường đau lòng!
Lý An nhìn theo bóng lưng Trác Quân, khẽ nói, "Cố lên."
Ba người đều rời đi, để lại Trần Minh Khánh đáng thương bị em trai coi như người vô hình.
Anh biến mất rồi hả ta?
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Trần Tứ Hùng đi tới bên cạnh cậu, hỏi, "Anh dâu, cậu muốn đi đâu?"
Hoàng Tuấn Khải không trả lời, hỏi, "Hạo Thiên ở đâu?"
Ây chà, thì ra là nhớ chồng.
Trần Dương đáp, "Anh ấy đang ở công ty. Anh muốn đi tới đó?"
Hoàng Tuấn Khải gật đầu, "Muốn."
Bọn họ đi lên xe, Trần Tứ Hùng có bằng lái giữ nhiệm vụ lái xe.
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng trước Trần Thị. Trần Tứ Hùng kêu người lái xe vào khu đỗ xe, cùng hai người kia đi vào trong.
Một nhân viên thấy ba người thì cúi đầu, cung kính nói, "Chào Mạnh Dương thiếu gia, Tứ Hùng thiếu gia và Trần phu nhân."
Sau hai ngày ở Trần Gia, cậu đã miễn nhiễm với xưng hô phu nhân kia rồi, vì thế, trên mặt vẫn vô cảm.
Đi đến trước phòng làm việc của Trần Hạo Thiên, Trần Mạnh Dương gõ cửa vài cái. Giọng nói của Trần Hạo Thiên truyền ra, "Ai?"
"Anh dâu tới."
"Vào đi."
Trần Mạnh Dương mở cửa ra cho cậu vào, đóng cửa lại rồi cùng Trần Tứ Hùng rời đi. Bọn họ không muốn xem hai người diễn kịch gia đình heo đâu.
Hoàng Tuấn Khải ngồi xuống ghế sofa. Trần Hạo Thiên nhanh chóng đi tới chỗ cậu, cúi người xuống tháo giày ra cho cậu.
Sau hai ngày, Trần Hạo Thiên đã trở thành thê nô.
Anh bóp nhẹ má cậu, hỏi, "Bảo bối, sao rồi?"
Hoàng Tuấn Khải đáp, "Có người tham gia. Trần Tứ Hùng bốc thăm, em ở nhóm ."
Trần Hạo Thiên cười một tiếng, tiếng cười trầm thấp quyến rũ như mật rót vào tai người nghe, giọng nói anh tràn đầy ý cười, "Tứ Hùng vận đen ghê lắm. Bữa trước có ly nước, trong đó có ly nước mắm. Cậu ấy là người uống đầu tiên mà lấy luôn ly nước mắm đó."
Hoàng Tuấn Khải có chút kinh ngạc, không nhịn được cảm thán. Số Trần Tứ Hùng thật sự quá đen. Ly nước mắm ư? Trần Gia cũng chơi mấy trò đó nữa à?
Trần Hạo Thiên đọc được suy nghĩ của cậu, cưng chiều nhéo chóp mũi cậu một cái, nói, "Tết nào mọi người cũng chơi mấy trò đó hết. Một tháng nữa là tới Tết rồi, em sẽ thấy thôi."
_______________________________________