Một cậu bé mười lăm tuổi ngồi trên sàn nhà, mái tóc đen húi cua ngắn ngủn làm lộ khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to ngơ ngác nhìn về phía xa xăm, cái mũi lâu lâu khẽ hít mấy cái như chú cún nhỏ, đôi môi hồng nhạt hơi chu ra. Cậu mặc trên người bộ đồ học sinh, cái áo trắng lúc này đã đầy vết bẩn, trên ngực trái có dán một bảng tên "Hoàng Tuấn Khải, D", còn quần thì muốn kéo lên tới tận đầu gối.
Bên cạnh cậu là một người đàn ông ba mươi tuổi đang ngồi lặt rau, mái tóc y dài tới mang tai, che khuất đi khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, mọi đường nét đều mang theo sự dịu dàng, ngay cả nụ cười nhạt khi lặt rau chăm chú kia cũng đầy ôn nhu. Y mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái, trông y càng thêm trẻ trung và tươi tắn.
Hoàng Tuấn Khải đổi tư thế, hỏi, "Chú ơi, sau này con sẽ trả thù cho cha mẹ như thế nào ạ?"
Tuấn Kim Nhân khựng lại một chút, rồi y cười khẽ, nói, "Con có chú và Mỹ Nhi rồi, còn trả thù cái gì chứ."
Hoàng Tuấn Khải bĩu môi, tay gãi gãi chân, nói, "Phải trả thù chứ. Cha mẹ con chết cũng đâu đẹp đẽ mấy. Ây chà, chắc bọn họ trên kia cũng mong con trả thù giúp họ đấy chú."
Tuấn Kim Nhân quay sang, ngón tay trắng hồng thanh mảnh búng một phát thật to vào trán cậu, y quát, "Nói bậy nói bạ."
"Úi da!" Hoàng Tuấn Khải ngả người ra sau, tay ôm trán, giả vờ nói lớn, "Vỡ não rồi chú ơi!"
Tuấn Kim Nhân bật cười, tiếp tục lặt rau, "Con lừa được chú chắc!"
Một tiếng cười vang lên đằng trước nhà. Hoàng Tuấn Khải và Tuấn Kim Nhân ngẩng đầu nhìn ra, hai người liền nở nụ cười, vui vẻ nói, "Bái kiến công chúa ~~"
Trước mặt họ là một cô bé khoảng chừng mười hai tuổi, mái tóc dài ngang lưng thắt bím được cột bằng dây nơ xinh xắn, khuôn mặt tròn trịa không kém Hoàng Tuấn Khải, đôi mắt màu nâu đen sáng ngời. Khi cười lộ ra hàm răng trắng đều đặn, hai mắt nhắm tít chặt lại không thấy mặt trời. Đó là nàng công chúa của họ, Tuấn Mỹ Nhi.
Tuấn Mỹ Nhi để cặp lên ghế, ngồi xuống bên cạnh Hoàng Tuấn Khải, vui vẻ nói, "Ba ơi, anh ơi, hôm nay con đi học có nhiều chuyện vui lắm nha."
Tuấn Kim Nhân lấy khăn lau mồ hôi trên mặt con gái, "Kể ba nghe xem nào."
Hoàng Tuấn Khải nằm nghiêng, một tay chống mặt nhìn Tuấn Mỹ Nhi, nói, "Em lại được điểm à?"
Tuấn Mỹ Nhi lạnh lùng đánh vào bụng cậu, "Anh câm miệng."
Hoàng Tuấn Khải la úi một tiếng, đau đớn ôm bụng nằm dài xuống sàn, chép miệng mấy cái, nhắm hờ mắt lại.
Tuấn Mỹ Nhi không thèm để ý đến cậu nữa, ánh mắt sáng rực nhìn ba mình, giọng nói trong trẻo thánh thót, "Hôm nay á, lớp con có..."
Tuấn Mỹ Nhi còn chưa kể gì, Tuấn Kim Nhân đã bật cười, y vừa lặt rau vừa chăm chú nghe, lâu lâu lại gật đầu và nói mấy câu, sau đó là im lặng nghe Tuấn Mỹ Nhi kể chuyện.
Tinh thần Hoàng Tuấn Khải vô cùng mệt mỏi, lúc này nghe giọng nói của Tuấn Mỹ Nhi, mí mắt cậu đột nhiên nặng trĩu.
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Hoàng Tuấn Khải mở mắt ra, kinh ngạc ngồi thẳng dậy. Xung quanh cậu toàn là lửa cháy. Hoàng Tuấn Khải hốt hoảng đứng dậy, kinh hãi nhìn người đàn ông nằm dưới sàn, bộ đồ của y bị cháy gần hết. Dù cậu có kêu y đến khàn cả giọng, y vẫn không hề nhúc nhích.
Hoàng Tuấn Khải sợ hãi khóc lớn, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Mỹ Nhi, cậu chạy ra ngoài đường, liền nhìn thấy phía trước có một cậu bé đang cõng một cô bé trên lưng, giọng nói thống khổ đau đớn của cậu bé vang lên khắp nơi, "Có ai không? Cứu em cháu với! Em cháu... Huhu, có ai không? Cứu em cháu với!"
Tiếng hét ấy xé toạt cả ngọn gió trong màn đêm, nhưng đáng tiếc, nó lại không đủ sức mạnh dập tắt ngọn lửa.
Hoàng Tuấn Khải lặng người, cậu đứng yên tại chỗ đó, hai mắt thẫn thờ hướng theo bóng dáng kia. Một cảm giác chua xót đắng cay làm nước mắt cậu không ngừng rơi xuống. Nó như những nhát dao đâm mạnh vào chân cậu, khiến cậu hết sức lực mà ngã khuỵu xuống đất.
Cậu vùi mặt mình vào lòng bàn tay, khóc nức nở.
Cậu bé đó... cậu bé đó là cậu! Là thằng nhóc hay phá phách, ngu dốt, hư hỏng, là đứa mồ côi cha mẹ! Đều là cậu! Tất cả đều là cậu!
Cô bé đó... là Mỹ Nhi... con nhóc nói chuyện cứ hở tí là đập cậu thật mạnh, mạnh mẽ, bạo lực, học lực tệ, thích tám chuyện, luôn cười ha hả... là nàng công chúa của cậu...
Người đàn ông đó là Kim Nhân... Là người điềm đạm, nói đã ít mà còn nhạt nhẽo, thích cười nhạt, là cái người luôn an phận chịu đựng mọi thứ... là chú của cậu, cha của cậu...
Cậu bé đó, cô bé đó, và người đàn ông đó... cuối cùng, đều đã không còn...
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
"Chú ơi, vậy lỡ sau này không có chú... con biết trả thù cho chú như thế nào đây?"
"Nói nhăng nói cuội!"
"Lỡ thôi mà chú."
Tuấn Kim Nhân nghĩ ngợi một lúc lâu, rồi y cười nhạt, nói, "... Chú thì con không cần trả thù. Nếu Mỹ Nhi có vấn đề gì, con trả thù cho nó. Nếu lúc đó không còn chú nữa, con thay chú... trả thù cho cha mẹ con luôn nha?"
Hoàng Tuấn Khải gật đầu, kiên định nói, "Vâng ạ!"
--- Giờ đây, con đã trả thù cho Mỹ Nhi và cho cha mẹ rồi. Nhưng còn chú chết thảm như vậy.... không lẽ, chú thật sự không cần trả thù sao?
Ba cam tâm không, ba?
_______________________________________