Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Loảng xoảng - rầm rầm

Trong phòng liên tục truyền ra âm thanh đồ đạc vỡ nát, tỳ nữ xếp thành một hàng trước cửa, im như thóc, không ai dám bước lên.

"Cút, cút hết ra ngoài cho ta!" Tiếng nói gầm lên giận dữ, tiếng chửi rủa vang lên, ngay sau đó hai tỳ nữ đôi mắt đỏ hoe lui ra, máu trên tay chảy từng giọt, là bị mảnh vỡ của ly trà cắt đứt.

Phí Hi đứng tại chỗ nhìn, ngoại trừ vị trí nàng ta đang đứng, nơi khác trong phòng, đồ vật đổ vỡ rải rác khắp nơi, phàm là vật có thể đập, đều không thoát khỏi tai ương.

Sắc mặt nàng vô cùng dữ tợn, hai mắt đỏ rực, hai tay gắt gao siết chặt, máu trong lòng bàn tay không ngừng chảy ra.

"Phí Khê? Còn ta là ai? Ta là cái gì?" Phí Hi ngửa mặt lên trời chất vấn, "Nó là Phí Khê, ta là ai? Nó được ban hôn? Còn ta được gì? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Nó chẳng qua chỉ ra đời sớm hơn ta một chút mà thôi, tại sao đối xử với ta như vậy? Vì sao?" Phí Hi gào lên, oán khí dày đặc tràn đầy căn viện.

"Một đứa đê tiện, lại đoạn chưởng, dám cùng ta, đường đường Xích Bá tước phủ quý nữ đánh đồng, mơ tưởng!" Phí Hi hung ác nghiến răng nghiến lợi, cơn phẫn nộ xông đến não, lồng ngực nghẹn uất, không trút ra được, "Phí Hi ta mới là trưởng nữ, là ta!" Ngươi chỉ là một đứa đê tiện, chẳng qua là đứa ti tiện không nên tồn tại mà thôi! Ha ha - " Phí Hi mạc danh kỳ diệu nở nụ cười, tiếng cười âm trầm, bén nhọn, không rét mà run.

"Lan Mạn, ngươi đang làm gì? Không phải sai ngươi dâng trà cho tiểu thư sao?" Lan Hạ nhìn Lan Mạn đang ngồi trên bậc thang, tay cầm quả nho ăn ngon lành, trợn to mắt, không dám tin, "Trái cây này cho tiểu thư ăn, ngươi vậy mà...ngươi, lá gan quá lớn!" Lan Hạ nổi giận nói.

Lan Mạn cầm một chùm nho đưa cho Lan Hạ, gương mặt ửng đỏ, hai mắt mê ly, "Suỵt, ta cho ngươi một chùm, nho rất ngọt, ăn ngon lắm, còn rượu táo này nữa, ách-" Lan Mạn nấc cục một cái, lắc đầu, muốn bản thân thanh tỉnh một chút.

"Lan Mạn, ngươi không muốn sống nữa sao, ngươi lại uống hết cả một vò rượu!" Hạ Lan kinh hô một tiếng, nhìn Lan Mạn rõ ràng đang say, tức giận.

"Ngươi, sợ cái gì!" Lan Mạn lắc lư đứng dậy, hai chân còn chưa đứng vững đã bắt đầu nhũn ra.

"Ngươi cẩn thận một chút đi." Lan Hạ đỡ lấy Lan Mạn.

"Không có việc gì, ách - hề hề, sợ cái gì, cái gì tiểu thư, không phải một kẻ ngu si sao! Còn được gả cho hoàng tử, quả là vận khí quá tốt." Miệng không kịp suy nghĩ nói, "Chỉ bằng nàng?" Khẩu khí tràn đầy khinh thường, "Chỗ nào của chúng ta so ra kém nàng? Không phải xuất thân thấp hèn? Luận tư sắc, luận tài mạo..."

"Được rồi, được rồi, ngươi say, ta đưa ngươi về nghỉ ngơi!" Bỗng cảm giác phía sau lưng lạnh lẽo, cau mày, vội vàng đỡ Lan Mạn vẫn còn lầm bầm trở về, Lan Hạ quay đầu đăm chiêu nhìn cửa phòng đang đóng chặt một lúc lâu.

Dạ Khê đứng trước cửa sổ, xuyên qua khe cửa nhìn hai người rời đi, khóe môi vẽ một tia cười, Lan Hạ này cũng là một người thông minh. Nàng lại cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên nhớ tới, thối miêu kia không biết chạy đi đâu rồi!

Đang nghĩ ngợi, bóng đen chợt lóe, một thảm lông mềm mại như nhung rơi trên vai nàng, nghiêng đầu nhìn sang, đúng là tiểu hắc miêu, đuôi mèo đung đưa vài cái, lại duỗi thân, lấy móng vuốt gãi gãi cái cổ.

Dạ Khê xách cổ nó, ôm trong ngực, "Tìm được đồ chơi vui sao?" Nhận thấy mắt mèo không ngừng phát sáng, tựa hồ phát hiện chuyện gì rất thú vị.

Meo meo -

Tiểu hắc miêu nhìn Dạ Khê kêu hai tiếng, lại ngoan ngoãn rụt trở về.

Nhẹ nhàng vuốt ve thân thể hắc miêu, mặt không chút thay đổi nhìn phía trước, Dạ Khê lãnh khốc nói, "Đinh Đang, nếu có lần sau nữa, không chào hỏi liền mất tích, ngươi có thể cút đi vĩnh viễn!" Bóp cổ hắc miêu, xách nó đến trước mặt mình, "Ta đã cảnh cáo ngươi, bên cạnh ta không lưu lại kẻ không nghe lời!", con ngươi lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi.

Thân thể nó cứng đờ, hoàn toàn rũ xuống, ấm ức nhìn Dạ Khê, nhẹ giọng "meo" một tiếng, tựa hồ đang lấy lòng nàng.

...

Buổi tối, Vĩnh Giang thành vẫn phi thường náo nhiệt như trước. Nguyệt Dương lâu ở Vĩnh Giang thành là tửu lâu giàu có sang trọng bậc nhất của Đại Dao quốc, chi tiêu giá trên trời, vì vậy người có tư cách bước vào có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trong một nhã gian ở lầu hai, ba nam tử đang ngồi một chỗ.

Một nam tử áo trắng cầm ly rượu trong tay, tựa tiếu phi tiếu nhìn người đối diện đang ngẩn người, lại quay sang nam tử áo xanh khác cười nói, "Gần đây Vĩnh Giang thành rất thú vị, Xích Bá tước phủ bỗng xuất hiện một trưởng nữ, còn được Tiên đế thưởng tứ hôn, không rõ nữ tử này có cái gì đặc biệt?" Lại nhấp một ngụm rượu ngon.

Nam tử ngây người vừa hoàn hồn, sắc mặt tối tăm dị thường, lườm nam tử áo trắng, uống một ngụm rượu, nặng nề cầm ly rượu đặt trên bàn, hừ lạnh một tiếng.

Nam tử áo xanh cười khanh khách, "Người nhà Xích Bá tước phủ từ xưa đến nay đều là mỹ nhân, chắc hẳn vị này nhất định không kém. Ôn nhu hương, mộ anh hùng, nhất định phải là yêu nghiệt hại nước hại dân."

"Cút!" Nam tử cầm ly rượu ném về phía hai người bạn tốt ngồi đối diện, sắc mặt càng thêm thâm trầm, chân mày nhíu đến nổi có thể vặn ra nước.

"Chính chủ tức giận rồi!" Lục y nam tử lui về phía sau vài bước, đùa giỡn.

"Được rồi, Nghĩa Hữu, đừng náo loạn nữa!" Nam tử áo trắng thu liễm lại vẻ mặt đùa cợt, ngồi xuống lần nữa, nam tử áo xanh nhún vai, sờ mũi, an tĩnh ngồi xuống.

"Phí gia chỉ có chừng ấy con cháu, trưởng nữ cũng là Phí Hi, hiện tại xuất hiện một Phí Khê, không ngờ lại liên quan đến Hoàng Ấn." Bạch y nam tử nâng ly trà lên, tinh tế thưởng thức.

"Còn gì nữa? Nói tiếp a, ngươi lúc nào cũng bộ dạng này, nói chuyện nói phân nửa!" Nam tử áo xanh rất là không vui nhìn người bên cạnh.

Nam tử áo trắng không chút hoang mang đặt ly trà xuống, tiếp tục nói, "Xích Bá tước phủ vẫn chưa gượng dậy nổi từ lúc lão bá tước qua đời, người Phí gia cũng không chịu thua kém, đã có một cơ hội làm bệ phóng tốt như thế, bọn họ vì sao lại kì lạ như vậy?" Nam tử áo trắng hỏi ngược lại.

Nam tử áo xanh bỗng trước mắt sáng ngời, "Ta hiểu rồi, Phí Khê này tuy rằng thân phận tôn quý, hơn nữa có thánh chỉ Tiên hoàng hộ thân, thế nhưng thái độ Xích Bá tước phủ lại vô cùng vô sỉ."

"Vị trưởng nữ này được nuôi dưỡng từ nhỏ ở bổn gia, đối xử không bằng một nô tì." Nam tử áo trắng lại bổ sung.

"Chỗ này nhất định có vấn đề." Nam tử áo xanh nói, "Long, ngươi dự định làm thế nào?" Nam tử áo xanh nhìn người đối diện.

Nam tử quay đầu nhìn hai người bạn tốt, sắc mặt âm ngoan, "Nữ nhân này, là đoạn chưởng!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio