Hắc Ám Huyết Thời Đại

chương 117: hạnh phúc của người bình thường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một lúc sau, có bảy tám người đàn ông kéo đến, nhất định là những người mới.

“Chào anh, xin hỏi anh có cần thẩm định đẳng cấp không?” Một nữ nhân viên của tổng bộ võ sĩ bóng đêm ăn mặc sạch sẽ, mặt cười tươi tắn, không khác gì lắm so với thời đại mặt trời.

“Đúng, tôi muốn hỏi một chút, ở đây có thể tìm được người không? Tôi muốn tìm người.” Sở Vân Thăng gật đầu hỏi.

“Xin lỗi, ở đây chúng tôi chỉ phụ trách thẩm định trình độ, về quản lý vụ án và hành tung của võ sĩ bóng đêm, không hiểu lắm.” Nữ nhân viên nói.

“Ừm, vậy thì thẩm định trước đi vậy.” Sở Vân Thăng cũng không hi vọng quá nhiều, thẩm định và huy chương của tổng bộ võ sĩ bóng đêm, vẫn có chút ít tác dụng, ít nhất là ở thành Kim Lăng, có nó sẽ bớt được nhiều việc phiền hà.

“Mời đi theo tôi!” Nữ nhân viên giưo tay ra, để ra một con đường.

Trung tâm thẩm định ở tầng , sau khi đưa ra văn kiện cho nhân viên công tác, Sở Vân Thăng được sắp xếp ngồi lên một chiếc ghế dài, trước mặt còn có bảy đến tám người, xếp thành từng tổ nhỏ, cùng thẩm định.

Sở Vân Thăng ngồi ở vị trí cuối, trước mặt dường như có hai người phụ nữ, ba người trẻ tuổi.

“Chào anh, tôi là Tạ Nguyện, làm quen một chút nhé! Hai vị này là bạn tôi, Hồng Côn, Chu Diệp Na.” Người con trai đang nói chuyện hơi gầy một chút, tướng mạo rất bình thường, nhưng cái người tên Hồng Côn kia, thì mắt sâu mày rậm, mặt chữ điền, tóc ngắn lạnh lùng, thậm chí còn chẳng thèm liếc ngang liếc dọc.

“Ừm?” Sở Vân Thăng ngớ người ra, một lúc sau mới phản ứng lại, nói: “Sở Vân Thăng”.

“Vừa nãy ở dưới lầu, anh không tham dự vào bang phái của đám lộn xộn đó chứ?” Tạ Nguyên mặt tươi tắn nói.

Sở Vân Thăng lắc đầu không nói gì.

“Vậy là đúng rồi, đám đó không xứng đáng để vào đâu. Giờ đây cả thành Kim Lăng, bốn khu lớn Đông Tây Nam Bắc, chỉ có bốn bang phái lớn là xứng đáng để vào, những tiểu bang còn lại nhất định sẽ bị họ nuốt hết!” Tạ Nguyên nhẹ giọng hừ một tiếng.

“Ừm, tôi không rõ lắm.” Sở Vân Thăng đã từng nghe qua Đoạn Đại Niên nói, lúc đó hắn cũng chẳng để tâm đến.

“Cái này mà anh cũng không biết à ? Anh có còn là võ sĩ bóng đêm không?” Chu Diệp Na bện tóc đuôi sam ở một bên chen miệng vào nói.

“Tôi cần phải biết sao?” Sở Vân Thăng ngửa đầu vào sau lưng ghế.

“Đương nhiên là cần phải biết rồi! Gia nhập vào bốn bang phái lớn, dù là thân phận địa vị hay là phân phối lương thực đều cao hơn người thường cả, trong các khu của họ, anh có thể đi lại hiên ngang! Đây chính là thực lực của chúng ta!” Tạ Nguyên giải thích.

“Có lẽ vậy!” Sở Vân Thăng cười. Hắn chưa từng nghĩ đến việc dựa vào người khác, tự mình mạnh mẽ, đó mới lá sức mạnh thật sự, dựa vào người khác, đó chỉ là một ngọn núi có thể đổ bất cứ lúc nào mà thôi!

Võ sĩ hỏa năng dùng súng thật sự không hề yếu, vấn đề là ở chỗ giờ đây thành Kim Lăng thiếu nguồn đạn, dù anh là võ sĩ bóng đêm cấp , bắn súng mà không có đạn, thì cũng chẳng bằng một võ sĩ dùng nắm đấm cấp kia. Vì thế ở thành Kim Lăng, địa vị của những người dùng súng đều không cao, điều nay Sở Vân Thăng đã biết, hắn cũng chẳng để ý, hắn chỉ cần lấy được cái huy hiệu chứng minh mình là võ sĩ bóng đêm là được rồi.

“Tiểu Na!” Chu Nguyên trừng mắt với cô. Rồi chỉ vào phòng kiểm định, chuyển đề tài: “Người đứng đầu bốn môn phái lớn đều cử người đến phòng kiểm định, nếu như phát hiện là cao thủ thì nhất định sẽ thu người. Những nguời khác, thừ phi tiềm lực rất tốt, nếu không họ sẽ không để mắt đến.”

Sở Vân Thăng chẳng có hứng thú gì với bốn bang phái lớn, hắn nói như vậy, là nhắc nhở mình, chút nữa làm ra một đẳng cấp bình thường, đỡ bị người ta chú ý đến.

“Gia nhập vào bốn bang phái, cũng tốt với người nhà của chúng ta. Chỉ cần bốn đại môn phái vẫn tồn tại, thì không ai dám động đến người nhà, bạn bè của anh, thực ra người nhà của bốn đại bang phái hạnh phúc hơn võ sĩ bóng đêm nhiều, võ sĩ bóng đêm phải cố gắng giành giật sự sống từ cái chết, có côn trùng đến, thì phải tiến bước chiến đấu, có người đến đánh phái mình, võ sĩ bóng đêm cũng phải đứng ra, còn người nhà thì an toàn nhất!” Tạ Nguyên thở dài một hơi rồi nói.

Sở Vân Thăng không kịp nghĩ ngợi nhiều về những lời hắn nói, cánh cửa phòng thẩm định đã mở ra két tiếng, người, cả nam và nữ đi thành hàng, có người vui vẻ, cũng có người cúi đầu đau buồn.

“Sao tôi lại là cấp được? Nắm đấm của tôi có thể giết chết một con Xích Giáp trùng!”

“ Anh thôi đi, nắm đấm của anh có thể giết một con Xích Giáp trùng thì tại sao vừa nãy không đấm vỡ được vỏ giáp?”

“ Tốt quá, đại ca khu Đông để ý dến tôi rồi!”

“ Ôi, tôi chỉ đành tìm một phái nhỏ nào để gia nhập vậy!”

“ Mời các vị sau đây đi theo chúng tôi!” Nữ trợ lý lịch sự nói.

Vào phòng kiểm định, ngước mặt lên là gió lùa. Căn phòng đó rộng, để bốn đài kiểm định ngay ngắn, đồ để thử nghiệm cũng để luôn bên cạnh.

“ Sở Vân Thăng tiên sinh, mời vào vị trí bàn khấu khảo!” Nữ trợ lý nói.

Sở Vân Thăng bước đến vị trí khấu khảo, không xa trước mặt, có vị giám khảo đang ngồi.

“ Sở tiên sinh, theo văn kiện chứng minh của anh, anh là năng lượng hỏa tay súng sao?”

Một người phụ nữ trung niên trong số đó hỏi.

“Đúng vậy”.

“ Được, tôi giới thiệu một chút, kiểm định năng lực, sẽ kiểm định sát thương đối với mục tiêu của anh. Mời anh dùng uy lực lớn nhất của mình, giờ chúng ta bắt đầu luôn”.

Sở Vân Thăng gật đầu.

Ở đây họ kiểm định lực sát thương, có mục tiêu kiểm định, tính độ sát thương bình quân.

Vật kiểm định đầu tiên là vỏ Xich Giáp trùng, vòng là vỏ của Thanh Giáp trùng,vòng là vỏ của Kim Giáp trùng.

Có thể bắn xuyên qua vỏ của Xích giáp trùng sẽ được ở cấp , tương tự cấp với Thanh Giáp trùng và cấp với Kim Giáp trùng.

Nếu không bắn xuyên được, thì là vị trí hoặc C, dựa vào độ sâu của viên đạn để định đoạt.

Loại hình thẩm định này thực tế đã dung đẳng cấp của quái vật để thẩm định năng lực của người.Cấp có thể đối phó được Xich Giáp trùng, cấp đối phó được Thanh Giáp trùng còn cấp đủ sức đố phó với Kim Giáp trùng’

Mặc dù côn trùng không chỉ là có vỏ, mà còn có những bộ phận phòng ngự khác nữa, nhưng người được thẩm đinh cũng chỉ là tính toán lần bắn, vì thế cách nói này là trình độ đối phó được của các loại võ sĩ bóng đêm đẳng cấp khác nhau.

Pằng, pằng, coong,….

Sau mấy phát súng, ban giám khảo kiểm định độ sát thương của viên đạn, rồi công bố kết quả.

Đúng như Sở Vân Thăng dự liệu, hắn được cấp huy chương cấp , không gây chú ý cho ban giám khảo. người còn lại cũng nhanh chóng biết kết quả, thành tích tốt nhất là bạn của Chu Nguyên. Còn Hồng Côn không ngờ lại là cấp đẳng! Ngay lập tức đã chấn động cả phòng thẩm định, người của đại bang phái cũng không làm ngươc lại với quy định, ngay lập tức đến đòi người.

Võ sĩ bóng đêm được thẩm định cấp , đã có thể lập một bang phái nhỏ rồi, còn những người cấp đều là những kẻ đứng đầu mới có được.

Bình thường võ sĩ bóng đêm cáp rất ít khi gặp được, nhiều người đã đi quan sát, kết quả là, ngay cả người làm huy chương mới cho Sở Vân Thăng cũng không có nữa, làm cho hắn phải đợi một lúc, rồi mới lấy được huy chương và văn kiện.

Một võ sĩ bóng đêm dùng súng cấp C đẳng nhất định không phải là điều gì quá quan trọng, đặc biệt là trong đó còn xuất hiện một cao thủ cấp !

Sở Vân Thăng cầm lấy huy chương, khó khăn lắm mới xuống được thang máy, vừa định ra khỏi thang máy, đã nghe thấy người đi vào, một người trong số đó trách:” Anh thế này là tốt rồi đấy, tối qua địa bàn tôi có một võ sĩ bóng đêm nữ tìm tới. Kết quả người đó lại là một giáo đồ điên cuồng của tông giáo, người ta còn gọi là phù thủy. Me kiếp! Thế là thế quái nào?”

Phù thủy? Sở Vân Thăng nghĩ ngay ra, ngay lập tức quay người vào cánh cửa sắp đóng lại của thang máy, tốc độ rất nhanh, như một con gió vậy.

Hai người đó đứng đờ ra một lát.

“ Xin lỗi đã làm phiền, vừa nãy nghe thấy hai người nhắc đến một nữ võ sĩ bóng đêm tên hiệu là phù thủy, không biêt giờ cô ấy đang ở đâu? Tôi là bạn cùng vào thành với cô ấy.” Sở Vân Thăng đưa cho người đó một điếu thuốc và hỏi..

“Anh tìm đến cô ta để khám bệnh phải không!” Người đó nhận điếu thuốc, cười nói:” Cô ta cũng chỉ lợi hại mặt này thôi, nếu không phải bên trên đã dập cô ấy thì anh đến vùng đương Giang Hoa khu đong sẽ biết được. Giờ cô ấy đang nỗi tiếng lắm!”

“Cảm ơn”

Sở Vân Thăng nghĩ bụng, thật là trùng hợp, lần này đến đây không uổng phí chút nào!

Đi từ tổng bộ võ sĩ bóng đêm ra, Sở Vân Thăng leo lên xe đạp, đi thẳng đến đường Giang Hoa khu Đông, được các nạn dân chỉ đường, Sở Vân Thăng đã tìm thấy phù thủy không khó khăn gì. Vì cô ấy không hề trốn tránh, mà để một đám nạn dân “ quang minh chính đại” tuyên dương cô ấy.

Trước đó trong quân đội của Lão Thôi, Sở Vân Thăng biết đươc phù thủy ghết nhất là người khác ngắt lời khi bà ấy đang truyền giáo, vì thế hắn lẳng lặng đứng bên, hắn lo lắng vì hôm nay dậy sớm để rửa mặt cạo râu, có lẽ phù thủy sẽ không nhận ra được, nên rút thanh Thiên Ích Kiếm ra, để trên mặt đất.

Khoảng mười mấy phút sau, phù thỷ kết thúc bài diễn thuyết của mình, đi thẳng về hướng Sở Vân Thăng.

“ Tìm ta có chuyện gì? Ta rất bận.” Phù thủy nói rất lạnh lùng, thực ra bà đã hơn tuổi, nhưng trông bà mới hơn , nếu so sánh với lúc còn trong đội của Lão thôi, phù thủy nghiêm khắc hơn nhiều.

“ Tôi muốn bà cứu giúp một người.” Sở Vân Thăng thẳng thắn nói, hắn và phù thủy chẳng nói gì nhiều với nhau, nên cũng không có giao tình gì. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

“ Được, nhưng ta có một điều kiện” Phù thủy nói rất rành rọt.

“ Bà nói đi, điều kiện gì?” Sở Vân Thăng đáp lời ngay.

“Tôi có một tín đồ nhận được thông tin, trong nội địa Hoàn tỉnh cách Kim Lăng không xa, có một trạm cất giữu lương thực nhỏ. Tổng bộ chỉ huy giờ đây không thể quản lý hết những trạm nhỏ đó, có rất nhiều thế lực đang muốn cướp trạm này. Chúng tôi cũng đã tập hợp một vài võ sĩ bóng đêm, chuẩn bị cướp trước, tôi giúp anh cứu người,anh giúp tôi làm việc đó, chúng tôi cũng sẽ cho anh ít lương thực.” Phù thủy vãn nghiêm túc vậy, ánh mắt chẳng hề thay đổi.

Sở Vân Thăng nghĩ hồi rồi nói: “ Được! nhưng có điều, bà phải cứu người trước đã!”

Cùng lắm thì nếu có nguy hiểm thì mình chạy vậy, Sở Vân Thăng cũng rất tin tưởng vào tài năng của mình.

“Cái này thì có gì khó đâu? Người phàm các ngươi thường sợ người khác thất hứa, nên không tin tưởng ai cả” Phù Thủy lạnh lùng đáp.

Phù thủy không biết lấy đâu ra một tín đồ có xe ô tô, đưa cả Sở Vân Thăng và xe dạp đi, rồi nhanh chóng đến tiêu viện của tây khu.

Sở Hàm vô cùng kinh ngạc, Sở Vân Thăng đưa một người phụ nữ về nhà, khi bắt đầu bà suýt nữa tưởng nhầm. Về sau Sở Vân Thăng đưa người phụ nữ đó đến giường bệnh của Cảnh Dịch bà mới hiểu ra, đây là bác sĩ mà Sở Vân Thăng tìm đến.

“Ta có thể cứu hắn, nhưng năng lực giác tỉnh của hắn sẽ hoàn toàn biến mất!” Phù thủy nói.

“Biến mất?” Sở Vân Thăng lặng người.

“ Đúng vậy, về sau hắn sẽ giống như người bình thường. Cứu hay không?, Cho ta một câu trả lời, ta thật sự rất bận!”

Sở Vân Thăng thương lượng với cô một chút, rồi vẫn quyết định cứu Cảnh Dịch.

Có năng lực giác tỉnh mà nằm mãi trên giường cũng vô dụng, nếu như đợi tới khi Sở Vân Thăng chế tạo được phù điều trị vết thương thì càng không biết đến bao giờ, Cảnh Dịch nằm đó sẽ chịu bao đau khổ?

Sở Vân Thăng cũng đa nghĩ thông, giống như Tạ Nguyên nói khi ở tổng bộ võ sĩ bóng đêm vậy, thực ra là người nhà của võ sĩ bóng đêm, hạnh phúc hơn võ sĩ bóng đêm nhiều!

Người nhà của võ sĩ bóng đêm là người thường, có thể tránh xa những cuộc tranh đấu với quái vật, có thể tránh xa những chiến trường đẫm máu, nguy cơ rình rập. Nếu như không đi chém giết, không nâng cao năng lực, thì tu luyện làm gì? Chẳng bằng làm một người bình thường, hạnh phúc hơn biết bao nhiêu!

Sở Vân Thăng thầm nghĩ, chỉ cần mình ngày càng mạnh mẽ, ngày càng có năng lực, cô và mọi người cũng được an toàn, có thể sống cuộc sống hạnh phúc như những ngày tháng có mặt trời, sao nhất định phải làm võ sĩ bóng đêm chứ? Đều là sống, có người bảo vệ, có lẽ là người bình thường họ sẽ càng hạnh phúc hơn!

“ Vậy thì bắt đầu thôi!" Sở Vân Thăng bình tĩnh nói với phù thuỷ

[

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio