Không trung cũng tựa hồ tỏa ra mùi máu.
Trùng tử dưới thành, đại bộ phận dân chạy nạn đều có tâm lý phòng tuyến sẽ hỏng trong nháy mắt, do đó toàn thành vẫn rối loạn, dưới sự cường ngạnh trấn áp của tổng bộ chỉ huy, trong vòng một đêm rốt cuộc cũng đã yên bình lại.
Ngày thứ hai.
Đinh Nhan cùng Đoạn Đại Niên chuẩn bị lại súng ống đạn dược, thời khắc nguy hiểm cũng có thể có chút tác dụng.
Hơn ba mươi người hắc ám võ sĩ dưới sự dẫn dắt của Sở Vân Thăng, đi bộ đến tiền tuyến của Tây khu, xăng cũng đã không còn nhiều lắm, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.
Làm Sở Vân Thăng có chút ngoài ý muốn là trên đường đi gặp phải Lộ Á Minh, hắn tựa hồ một đêm không ngủ. Con mắt đỏ ngầu, dưới sự trợ giúp của rất nhiều binh lính, dựng lên một cái bàn dài, đằng sau có cái bảng, dùng chữ phấn màu hống viết: Trưng binh khẩn cấp!
Sở Vân Thăng hỏi một chút mới biết, tổng bộ chỉ huy đã ra lệnh: Toàn thành đại trưng binh.Dùng lương thực để trấn an binh sĩ, tòng quân ra tiền tuyển, thì cỏ lương thực, cùng vù khí.Sở Vân Thăng liên tiếp đi ngang qua mấy phiến khu, tất cả đều tổ chức trưng binh.Sư đoàn chủ lực thứ chín và thứ năm, cờ xí tung bay, trưng binh ờ Tây khu.
Đánh trống reo hò, truyền ra khúc quân hành làm phấn chấn nhân tâm, kích động nỗi lòng bành trướng.Thậm chí, có điểm trưng binh, mặc quân phục văn nghệ, ngẩng cao đầu mà hát:
"Đến đến đến đến đến đến....Người không đến uổng công sinh thành, ai bảo vệ cha mẹ, ai bảo vệ nàng? Anh không canh gác tôi sẽ canh. ai bảo vệ Kim Lăng. ai bảo vệ nhà?"
Sở Vân Thăng vượt qua một ngã tư đường, liền thấy trước mặt có một đám người trẻ tuổi, dưới sự cho phép của cảnh sát bộ đội. Đánh trống hô to khẩu hiệu. Đầu lĩnh là một người mang kính. khàn giọng quát lớn: "Thề bảo vệ Kim Lăng thành. Cùng trùng tử huyết chiến tới giọt máu cuối cùng. Tuyệt không buông tha cho trùng tử. Loài người tất thắng." "Không làm người nhu nhược, thề làm anh hùng."
Mỗi tiêng hô của hắn những người đứng sau liền vung tay hô to, thanh âm cao vút rung động mặt đất, bay thẳng lên bầu trời.
Chỉ đáng tiếc là người dân chạy nạn ven đường nhìn họ giống như đang xem trò vui vậy. Trong ánh mắt tất cả đều lộ ra vẻ suy yếu và đói khổ. Những khẩu hiệu kích động nhân tâm này, xa không bằng trưng binh cung cấp thực vật.
Bởi vậy, người đi trưng binh rất nhiều, câu hỏi đầu tiên của bọn họ, không phải là có liều mạng với trùng tử không? Mà là thật sự có đồ ăn sao?
Cả Tây khu, thậm chí cả Kim Lăng thành, cảnh tượng khắp nơi đều như vậy, vô luận đi đến đâu, điểm trưng binh cũng đều kín mít người.
Ở phòng tuyến của Tây khu, gần bờ sông không có một người, nghe nói đã từng có thủy quái thường lui tới đây, ngay cả binh lính cũng bị nó cuốn vào trong Trường Giang. Thi thể cũng không tìm được.
Lúc Sở Vân Thăng đi tới, sáu giờ cũng đã điểm. Nếu không phải người hô khẩu hiệu trên đường không nhường đường, thì có lẽ đã có thể sớm đến đây.
Trên đất trống là một dòng hắc ám võ sĩ kêu loạn. Ở mặt bên, là đội binh lính chỉnh tề không chút sứt mẻ, hình thành thế đối lập.
Sở Vân Thăng ngồi ở trên bậc thang, nhắm mát nghỉ ngơi, đêm qua hắn sửa sang cổ thư cả đêm, cơ hồ một đêm không ngủ, đừng nói chi đến việc tu luyện càng hao phi tinh thần.
Hắn chỉ ngồi một chút, vậy mà lại ngủ mất, sư trưởng nói cái gì, chính ủy nói chuyện, toàn bộ không nghe thấy, vốn có vài người muốn nhắc nhớ hắn. Đều bị bọn người Đinh Nhan trừng mắt không cho.
Chờ hắn tỉnh dậy, thì cuộc tập họp đã kết thúc. Nhưng mà những sự tình vừa rồi, tối hôm hắn đã được Chúc Lăng Diệp nói đến. Đoàn trưởng hắc ám võ sĩ độc lập sẽ được Chúc Lăng Diệp đảm nhiệm. Phó đoàn trưởng vốn Chúc Lăng Diệp muốn để cho Sở Vân Thăng đảm nhiệm lại bi hắn cự tuyệt, thay bằng Đinh Nhan.
Có chút buồn cười chính là sư đoàn chủ lục thứ chín vẫn như cũ phái ra một người chính ủy đến hắc võ độc lập đoàn, là một thư sinh hơn ba mươi tuổi, trên mặt luôn lộ ra vẻ tươi cười, nhưng không có hắc ám võ sĩ nào nguyện ý để ý đến hẳn.
Phần lớn hắc ám võ sĩ đều tự do đã quen, rất khó chịu quân quy ước thúc trong quân doanh. Đây cũng là lần đầu tiên tổng bộ chỉ huy triệu tập hắc ám võ sĩ, không ngờ đây lại là căn nguyên của nội loạn.
Lần này mộ binh, tổng bộ chỉ huy hiển nhiên đã rút kinh nghiệm lần trước, một bên nắm quyền của tứ đại hắc vũ vương trước, rồi dùng đại bổng cường bức hắc ám võ sĩ, một bên lại thành lập đoàn hắc võ độc lập. hủy bò một số hạn chế, tận lực tiêu trừ mâu thuẫn tâm tình của hắc võ.
Đoàn hắc võ độc lập của sư đoàn chủ lực thứ chín tổng cộng hắc ám võ sĩ lại, họp lại thành các tiểu đội, trung đội và đại đội.
Tiểu đội trưởng, trung đội trưởng rất dễ làm, tất cả đều là trong đó chọn ra.
Còn lại vị trí bốn gã đại đội trưởng, lại làm cho người ta đau đâu, đội trưởng chính là người lãnh đạo, cũng không cần có vũ lực cường đại mà chỉ cần lúc lâm trận bình tĩnh ứng phó.
Nhưng mà mọi người đều là bình thủy tương phùng, ai có thể tin ai? Ai biết được trong lòng đối phương có muốn bỏ chạy hay không?
Bây giờ Chúc Lăng Diệp vẫn còn chưa được uy tín của nhiều người, đại đa số đều cảm giác thấy nàng dựa vào Phó Liệu Nguyên mà được chức sư trưởng này, nàng muốn đích thân bổ nhiệm đội trưởng, những người này căn bản không phục. Mọi người nói qua nói lại, rốt cuộc cảm thấy vẫn dùng vũ lực là công bình nhất, đơn giản nhất. Ai không phục cũng không sao, cùng lắm sau này lại bổ nhiệm thêm một người có năng lực lãnh đạo làm phó đại đội trưởng nữa.
Nếu muốn chọn, tự nhiên sẽ từ bốn người mạnh nhất, đảm nhiệm thành đại đội trưởng.
Hắc ám võ sĩ ba cấp trở xuống căn bản không có bất kỳ hy vọng, loại đấu đá này chỉ có thể do hắc võ tam cấp triển khai thôi.
"Diêu Tương, cậu đi đi." Sở Vân Thăng vỗ vỗ bả vai của Đinh Nhan.
"Anh tha cho tôi đi. Sở ca, anh để cho tôi cùng người nhà tỷ thí, tôi hoàn toàn không nguyện ý, nếu anh muốn tôi làm đại đội trưởng gì đó, còn không bằng bắt tôi đi giết à. Anh xem một thân thịt của tôi, có chỗ nào ngứa ngáy à?" Diêu Tường vẻ mặt đau khổ nói.
Trong đám người Sở Vân Thăng, có Lục Vũ cũng đủ tư cách tranh chấp, nhưng mà Lục Vũ cũng không thốt lên một tiếng. Làm trung đội trưởng là việc cực khó với hắn rồi, chớ đừng nói chi là đại đội trưởng, bây giờ Diêu Tường lại sống chết không chịu, chỉ có thể chính mình đích thân ra trận.
Hắc ám võ sĩ ba cấp tham tuyển cũng không nhiều, tổng cộng lại chỉ có mười hai người.
Sở Vân Thăng đem huy chương nhị cấp bính đẳng lặng lẽ dấu đi, trong một đám hắc võ cấp ba, một người cấp hai bính đẳng như hắn đứng trong đó, quả thật quá chói mắt.
"Sở đại ca, anh cũng không cần tỷ thí, có thể trực tiếp lấy một danh ngạch đại đội trưởng." Chúc Lăng Diệp mĩm cười nói.
“Dựa vào cái gì mà hắn không cần tỉ thí? Đây là tỉ thí công bình, nếu dựa vào mối quan hệ, lão tử là người đầu tiên không phục.”Lập tức có người nhảy ra nói.
“Không phục? Ngô Khắc Chiêu, ngươi tưởng ngươi giỏi lắm sao? “ Chúc Lăng Diệp lập tức thu hồi tiếu dung, lạnh như băng nói.
“ Dựa vào thực lực đi, nếu không dựa vào thực lực mà ngồi vị trí này người khác cũng không phục.” Sở Vân Thăng đáp lại Chúc Lăng Diệp.
Chúc Lăng Diệp chần chờ một chút, lại nói ra một câu làm Ngô Khắc Chiêu thiếu chút nữa thổ huyết:” Vậy đi, Sở đại ca, anh cần phải lưu tình, đùng làm người khác bị thương.”
Sở Vân Thăng sửng sốt, nàng căn bản không lo cho mình, mà chỉ sợ hắn ra tay làm người ta bị thương nặng.
Lòng tự trọng của Ngô Khắc Chiêu bị tổn thương nghiêm trọng. Lập tức nhảy dựng lên, cả giận nói:” Tiểu nha đầu họ Chúc kia, ngươi nói như vậy, ta hôm nay phải đấu với hắn mới được."
“Ngô Khắc Chiêu, nơi này là sư đoàn chủ lực thứ chín, không tới phiên ngươi xen vào. Nếu có so thì trong đoàn quyết định, ngươi mà nháo loạn nữa, ta sẽ trực tiếp hủy bỏ tư cách dự thi của ngươi “ Chúc Lăng Diệp uy hiếp. Nàng chỉ thầm thở dài một tiếng, loại người lỗ mãng này, nêu thật trở thành đại đội trưởng, còn không biết có bao nhiêu người bị hắn hại chết.
Tư cách tham tuyển bị uy hiếp quả nhiên có tác dụng. Ngô Khắc Chiếu lập lức như bóng xì hơi, nhưng mà vẫn trừng mắt với Sở Vân Thăng như trước, hắn muốn xem thử, bằng vào thực lực ba cấp của mình, tiểu tử này như thế nào đánh mình trọng thương."
Quá trình tỷ thí rất đơn giản, tiết kiệm thời gian, rút thăm chia làm bốn tổ. Người đứng đầu mỗi tổ sẽ là đại đội trưởng.
"Haha. Chúc đại đoàn trưởng, thế nào? vẫn là ta đấu với tiểu tử đó." Ngô Khắc Chiếu phe phẩy cái lá thăm vừa rút. Lớn tiếng nói.
"Hả? Phải không, vậy ngươi hay chuẩn bị bông vải cho tốt." Chúc Lăng Diệp nói.
Nàng tựa hồ chắc chắn Sở Vân Thăng nhất định thắng, hai lần nói ra như vậy, các hắc ám võ sĩ khác không khỏi ghé mắt chú ý.
Ngô Khắc Chiếu tái nhợt. hừ nặng một tiếng: "Miệng nói vô dụng, để xem lúc đấu ai hơn ai."
Tỷ thí lập tức bắt đầu, tổ , một hắc ám võ sĩ cấp ba ất đẳng thắng nhẹ nhàng. Tổ , cuối cùng là một nữ hắc võ cấp ba bính đẳng có băng năng chiến thắng một võ sĩ cấp ba ất đẳng hỏa năng.
Sở Vân Thăng lúc đầu thật bất ngờ, cẩn thận suy nghĩ một chút liền bình thường lại, cấp bậc cũng chưa chắc quyết định tất cả, còn dựa theo tính toán công kích, công kích của nữ hắc võ kia yếu hơn người có hỏa năng nhưng mà năng lực phòng hộ lại hơn xa hắn, dựa vào phương pháp phòng thủ tấn công lại chiến thắng.
Hai tổ đấu xong, ngay sau đó liền đến phiên tổ của Sở Vân Thăng.
Bởi vì trước đó đoàn trưởng Chúc Lăng Diệp đã làm cho hắn bị mọi người chú ý, tất cả mọi người đều cẩn thận nhìn tổ . Để xem cuối cùng ai sẽ phải dùng bông băng.
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi nguời, tổ , người thứ nhất xuất trận cùng Sở Vân Thăng, là một hắc võ tam cấp bính đẳng.
"Đội trưởng, tôi muốn bỏ cuộc." Vị hắc võ này cười khổ nói.
Vị lão huynh này còn khoa trương hơn cả Chúc Lăng Diệp, không đấu mà đã trực tiếp nhận thua.
Sở Vân Thăng nhận ra người này, chính là người ngày ấy ở tiểu khu Hương Sơn đã giao thủ qua Bạch Ngọc Thang