Hắc Ám Huyết Thời Đại

chương 144: phong ấn kim giáp trùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Viện binh của Hắc vũ độc lập đoàn của sư đoàn chủ lực sô đến rồi!" đoàn trưởng đoàn thứ nhất của sư đoàn số , bồng súng lên, xông đến trước trùng tử, hét lớn.

Nếu như chiến trường phòng ngự khu Tây phải dùng đến từ Thảm khốc để hình dung, thì ở đây, phòng tuyến khu Nam đã không thể tìm được từ nào để hình dung rồi.

Dẫm đạp lên xác người, xác trùng tử mà tiến tới, cái này chân bạn không quyết được, mà là người phía trước bạn đang trong cuộc chiến quyết định.

Phòng tuyến khu Nam, có sư đoàn số , số , số phòng ngự, thực lực hơn hẳn số và số của khu Tây, kẻ địch cùa họ cũng nhiều hơn khu Tây, không có Trường Giang ngăn cách, khắp nơi đều có Xích giáp trùng.

Phòng tuyến thứ nhất mặc dù được xây dựng cẩn thận nhưng cũng đã hỏng, bây giờ chỉ còn đạo phòng tuyến thứ , cho dù như vậy thì trận địa của sư đoàn số cũng bị chia ra làm .

"Bắt đầu từ bên trái, đại đội số lỗ hổng thứ nhất, đại đội số phụ trách lỗ hổng số , đại đội số phụ trách những chỗ còn lại! đại đội số theo tôi chỉ viện cho các đơn vị khác!" Chúc Lăng Điệp vừa nhảy xuống khỏi xe đã phân nhiệm vụ, đại đội số sau đại chiến đã chọn được đội trường mới.

Sở Vân Thăng ôm súng, mang theo những người còn lại của đại đội mình xông lên, hổ con đi sát theo sau.

Trong những người chiến đấu tại lỗ hổng, có người Sở Vân Thăng biết, là Thẩm Tiểu Trạch ở tiểu trạm với Chúc Lăng Điệp, lúc này đã bị thương, máu me đầy người, chỉ là không biết là máu của hắn hay của người khác.

Lúc Sở Vân Thăng đến, tên đó đã bị con Xích giáp trùng bao vây, trên đầu còn có thanh giáp trung bay lượn, tính mệnh có thể nói rất mong manh!

Khẩu súng nay đã được nạp đầy đạn, liên tục nhả đạn lên bầu trời, Sở Vân Thăng suýt đã giết đuợc con thanh giáp trùng ở trên không. Đồng thời lại phải loay hoay với lũ Xích giáp trùng để cứu Thẩm Tiểu Trạch lúc này đã mệt nhoài ra.

Theo Diêu Tường và Lục Vũ, cả đội phong hỏa liên thành tạm thời ngăn được bọn trùng tử.

"Là cậu? Cảm… cám ơn" Thẩm Tiểu Trạch gần như đà hôn

mê.

“Đưa anh ta đi" Sở Vân Thăng nói nhanh với người bên

cạnh.

Lỗ hổng của phòng tuyến dài hơn m, trùng tử dường như co cụm lại, nhất lượt tiến đến.

"Băng năng Hắc vũ dùng xác trùng tử để băng phong lỗ hổng! Trung đội phòng ngự hỏa cầu và thanh giáp trùng trên không! Trung đội và cố gắng xua trùng tử đi!" Sở Vân Thăng ra sức gào, sự tấn công của hỏa cầu tạm thời giao cho Ngô Khắc Chiêu và hổ con, còn bản thân phải nhanh chóng lấp kín lỗ hổng!

Hơn Hắc vũ đồng loạt ra tay, đóng băng bọn Xích giáp trùng ngồn ngộn trong lỗ, thậm chí chân của Sở Vân Thăng cũng bị đóng băng phần!

"Lô Quốc Long, nhanh! Gia cố phòng tuyến!" Sở Vân Thăng dùng chân đạp vỡ khối băng ở chân bên kia, nhảy qua bức tường băng, liều chết xông ra ngoài xả đạn vào bọn Xích giáp trùng đang tiếp tục bò lên!

Không cần nói, Hắc vũ đoàn chủ lực số cũng đang cố đóng băng lỗ hổng nhưng vấn đề là chưa kịp đóng băng kín hết thì bọn Xích giáp trùng đã phá vỡ mảng băng xông lên.

Mà đại đội số cùa Sở Vân Thăng lại hơn hẳn bọn họ, chưa nói đến Sở Vân Thăng có khả năng bắn không ai bì được, Lục Vũ và Diêu Tuờng cùng Bạch Ngọc Thang liên thủ lại đã đóng băng được bọn Xích giáp trùng, tạo không gian và thời gian cho Hắc vũ cấp và cấp , thư thả phóng ra các loại băng năng giết chết hàng loạt trùng tử.

Nhưng vất vả nhất không phải là nhưng người này, mà là Lô Quốc Long, tuy hắn nhận được sự bảo hộ của “ trọng binh” của Sở Vân Thăng, không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hắn chỉ là Hắc vũ Thổ năng cấp , năng lượng có hạn, trận phòng ngự tuyến Tây vừa nãy đã bị tiêu hao không ít, bây giờ do Sở Vân Thăng thúc ép, hắn sợ đến vã mồ hôi, lo cho cái mạng của mình.

Thi thể lũ trùng tử ngoài lỗ hổng chồng chất lên nhau, bọn Sở Vân Thăng đã tấn công đến chỗ đám thi thể đó, chiếm lĩnh được hoàn toàn lỗ hổng, giảm gánh nặng cho Hắc vũ băng năng phía trong!

Trên đỉnh một toàn nhà về phía sau phòng tuyến không xa, Dương Bách Lý cầm ống nhòm quan sát từ xa lỗ hổng!

Đột nhiên, hắn thấy một lỗ hổng như đã khép lại!

Khép lại rồi!? những binh sĩ phía sau lỗ hổng reo lên vui mừng, hắn xác nhận lại lần nữa chuyện chính mắt hắn nhìn thấy là thực trăm phần trăm!

Cái lỗ hổng đó từ khi vỡ ra không có cách nào khép lại được, số binh sĩ bỏ mạng tại đó nhiều vô kể, Dương Bách Ls tức tối vô cùng.

Mà Hắc vũ Độc lập đoàn của Phó Liệu Nguyên đến chưa đầy tiếng đã khiến lỗ hổng đó khép lại!

"Người cằm súng xông lên phía trước là ai vậy? Có ai biết không?" Phó Liệu Nguyên chỉ vào cái bóng thấp thoáng của Sở Vân Thăng, quay lại hỏi.

Mọi người quay ống nhòm lên nhìn nhưng chỉ nhìn thấy cái bóng, đành lắc đầu, dường như chưa nghe qua người này bao giờ.

"Tôi biết! người đó họ Sở, theo sau là phong hỏa liên thành! Trước kia cùng với Thập tam gia ở khu Bắc" Thẩm Tiểu Trạch được người dìu đưa đến, hắn ta đã bị tiêu hao hết năng lượng Hắc Ám, lại bị trọng thương, sau khi được sơ cứu cùng chỉ được ở lại quan sát trận chiến.

"Khoan, ngươi nói tên cầm súng kia là được! Gọi là Sở gì cơ?" Dương Bách Lý ngắt lời hắn.

"Sở Vân Thăng, người này lai lịch không rõ, luôn ở khu Tây" Thẩm Tiểu Trạch lắc đầu nói.

"Sở Vân Thăng, hình như từng có người nhắc đến cái tên này?" Dương Bách Lý chau mày trầm tư, rồi đột nhiên nói: "Lập tức gọi tham mưu Đào của đoàn tới đây!"

Vài phút sau, Đào tham mưu hấp tấp chạy vào, nghiêm chính hành lễ với sư trưởng.

"Đào tham mưu, người cứu các ông trong thành đầy sương có phải tên là Sở Vân Thăng không?" Dương Bách Lý hỏi đầy kì vọng.

Đào tham mưu gật đầu đáp: "Sư trường, đúng là người đó!" "Thật kì lạ, đúng là đệ nhất cao thủ thành sương mù, lão Đào à, các ông không hoàn thành công việc rồi, nhân tài như thế lại để lọt vào tay lão Phó kia" Dương Bách Lý thở dài than.

Thẩm Tiểu Trạch đứng bên nghe thấy vậy, trong lòng thấy ngạc nhiên, cao thù đệ nhất thành sương mù, có người như vậy thật sao?

Thủ hạ và sư đoàn chủ lực số của hắn cũng từng tiếp xúc qua, thi thoảng cũng có nghe được vài tin vỉa hè, nhưng đã bị biến tướng đi rất nhiều, tuy không chỉ đích danh, nhưng lại biến Tứ Đại Hắc vũ Vương của Kim Lăng Thành thành trò cười, lại còn chỉ có đệ nhất nhân thành sương mù mới là đệ nhất cao thủ!

Lời đồn trong thời đại Hắc Ám rộ lên, / trong đó là giả, còn lại thì cũng bị xuyên tạc quá nhiều! vì vậy ông cho rằng đó cùng chỉ là lời đồn, không thể chứng thực được, nếu không Kim Lãng Thành lâu vậy rồi mà người đó vẫn chưa xuất hiện, nên càng không thể xác nhận được chuyện này.

Hiện giờ, chính miệng Dương sư trường nói ra chứng thực chuyện này, vậy đó chính xác là sự thật rồi, với địa vị sư trường thì tuyệt đối không phát ngôn bừa bãi!

Thẩm Tiểu Trạch bất giác nhìn theo bóng Sở Vân Thăng, con người này lợi hại đến vậy sao? Đệ nhất thành sương mù có thể có thật, nhưng nếu nói là lợi hại hơn Tứ Đại Hắc Vũ Vương thì hoang đường quá!

"Sư trường, giữa hắn với chúng ta từng có chuyện không vui, chúng ta vốn nghĩ rằng hắn đã chết trong trận thành sương mù, cho đến hôm trước, Ban đại đội trưởng kiểm tra hồ sơ Hắc vũ mới phát hiện ra hắn còn sống" Đào tham mưu nghĩ đến Đỗ Kỳ Sơn mà thấy khó chịu nên dừng không nói.

"Thôi, đánh lui bọn trùng tử trước đã, sau đó sắp xếp để ta nói chuyện với hắn" Dương Bách Lý lắc đầu nói.

Sở Vân Thăng thấy lỗ hổng phòng tuyến đã khép lại, lập tức ra hiệu cho bọn người đằng sau lui, cách đó trăm mét, hắn đã nhìn thấy một Kim giáp trùng đang bò trên mặt đất, trà trộn trong đám Xích giáp trùng đang bò đến!

Sở Vân Thăng hiện đang ưu thế hơn nên không sợ nó, chỉ lo nó lại làm nứt lỗ hổng vừa mới khép lại kia, và lại làm thương vong số Hắc Vũ dưới cấp kia, chuyện Kim Lăng Thành có thể cố thù đến hôm nay, Sở Vân Thăng cùng đã nghe nhiều lời đồn đại, nói Kim Lăng Thành có ám năng lượng thể thần bí dưới lòng đất, đến Kim giáp trùng cũng không thể đào xuyên qua Kim Lăng thành, nếu không Kim Lãng thành đã thất thủ từ lâu rồi!

Lúc này, bức tường phòng tuyến ở ngay trước mặt, chỉ có Hắc Vũ cấp trở lên đứng đó, những người còn lại đã lui lại vài bước.

Không đợi Kim giáp trùng tới gần, Sở Vân Thăng lập tức tấn công, thêm cả sự phối hợp của Diêu Tường, Lục Vũ, Ngô Khắc Chiêu, Bạch Ngọc Thang, một con Kim giáp trùng không thể trụ được với người bọn họ, cuối cùng nó cùng ngã xuống thở phì phò…

Sở Vân Thăng chợt nhớ đến Phong thú phù, vì lúc đó bọn Châu Đình Vận xuất hiện nên vẫn chưa được sử dụng, lúc này đem ra phong ấn Kim giáp trùng!

""Nó sắp chết rồi, các cậu qua hỗ trợ những người khác đi!" Phong thú phù vốn là vũ khí bí mật mà Sở Vân Thăng không muốn cho ai biết, là thứ phòng thân cuối cùng của hắn, hắn không muốn quá nhiều người biết.

Bọn Lục Vũ không nghi ngờ gì, đừng nói là con này đã thoi thóp, chứ một con Kim giáp trùng còn đang sống nhăn răng, Sở Vân Thăng bảo giao lại cho hắn thì cũng chẳng ai nghi ngờ là hắn không giết được nó.

Đặc biệt với Lục Vũ và Diêu Tường, Sở Vân Thăng là tuyệt đĩnh cao thủ chuyên giết những loại quái thú dị dạng.

Đợi mọi người đi hết, kim giáp trùng quằn quại trên mặt đất, xung quanh có rất nhiều xác Xích giáp trùng, Sở Vân Thăng sau khi giết thêm vài con, Kim giáp trùng liền bị vùi vào trong đống trùng tử.

Lúc nay, mọi người bị đợt Xích giáp trùng mới làm cho phân tán, vẫn chưa đến đây, Sở Vân Thăng rút vội Phong thú phù, nhảy xuống đống xác trùng tử, xung quanh không có người, đằng sau lại có bức tường hạn chế tầm nhìn, kim giáp trùng lại bị vùi trong đống trùng tử này, đột nhiên biến mất cùng không ai biết, đúng là cơ hội tốt sử dụng phù!

Sở Vân Thăng niệm khẩu quyết, khống chế phù phong, áp chế phong thể xuất hiện kim quang, loay hoay mãi mới giam được toàn bộ Kim giáp trùng vào trong Phong Thủ phù!

Phong thú phù vừa nhập thể, Sở Vân Thăng không còn lại nhiều nguyên khí, hắn lại vội vàng bỏ đi, mạnh mẽ Kim giáp trùng vừa bị phong ấn!

Sở Vân Thăng kinh ngạc, nguyên khí đã gần như không còn, bọn trùng tử lại tấn công đợt nữa, không dám ở mãi một chỗ, hắn lập tức quay người quay lại phòng tuyến, lấy Nhiếp Nguyên Phù trong túi ra để bổ sung nguyên khí gấp

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio